Phần 1
“T – hai đứa mày làm gì đó, trời ơi! Trời ơi, tao coi mày như con ruột của tao mà mà, trời ơi là trời”
“Má ơi! Má ơi má ơi”
“Má xỉu rồi anh ơi, gọi xe cấp cứu gấp anh ơi!”
– T à! T dậy đi…
Thằng bạn cùng phòng gọi giật…
– Sáng nay mày nói có việc bận mà…
– Sao giờ chưa dậy nữa hả…
Nằm ú ớ với cái đt xem giờ…
– Má ơi…
7h sáng rồi, đúng ra 6h phải có mặt ở sân bay mà giờ còn ngủ…
Vội với cái áo sơ mi mặc vội, lấy cái quần jean, mang vội đôi giày bitis hunter chạy ra ngõ kêu vội cái taxi Vinasun ra sân bay. Từ nhà tới sân bay cũng hơn nửa tiếng đồng hồ, vào tới được ga quốc tế cũng 8h kém, hichic, không biết là có kịp không nữa.
Chạy như ngựa vào tới sảnh đón, nhìn vội lên bảng điều khiển, chuyến bay VN 007 từ Nhật xe đã đáp chưa rồi thở phào nhẹ nhõm, 9h30 mới đáp, chắc là bị delay bên đó nên giờ bay bị trễ…
May quá, trong cái lười có cái may…
Tới từ 6h thì giờ đợi dài cả cổ rồi…
Tà tà rảo bước kiếm quầy cà phê, gọi 1 ly cà phê rồi lấy điện thoại ra…
“Mẹ ơi, máy bay của em bị trễ, tụi con về hơi trễ, mẹ đừng lo nhe, con sợ mẹ lo nên gọi điện”
“Đúng rồi, mẹ lo quá nãy giờ chưa thấy 2 đứa về, em nó đáp thì gọi ngay cho mẹ nhe, mẹ nấu cơm trưa chờ sẵn 2 đứa”
Vừa ngồi cà phê ngắm dòng người đón tiễn đi nước ngoài mà thấy long nao nao, có khi nào một lúc nào đó mình đi đến 1 đất nước khác làm việc như Q…
Ah… Q, người mà mình đón hôm nay, là em gái mình nhưng không phải em ruột…
5 – 7 Năm trước, mới chân ướt chân ráo vào SG học và làm việc có ở nhà cô N một thời gian, Cô N là họ hàng hơi xa với bên ngoại nhưng vẫn chung dòng máu, kiểu như ông của cô N là em họ của cụ cố nhà mình, kiểu thế. Chồng cô mất sớm, cô chỉ còn Q là con duy nhất, cô cũng chẳng có công việc gì nhiều, chỉ có quán nước bán ngay trước nhà, thu nhập lặt vặt đi chợ. Thu nhập chủ yếu của cô là 2 cái phòng cho sinh viên thuê trong nhà, căn nhà nhỏ xíu được 3 phòng thì rang nhín 2 phòng cho thuê để có thêm thu nhập, còn 1 phòng 2 mẹ con ở.
Ngày ấy cái Q còn bé xíu, mới học lớp 10, da trắng, có vẻ chưa dậy thì hết, mặt mụn mụn, cũng hơi có ngực rồi. Nhưng lúc đó sinh viên, còn ngây thơ, cũng chẳng để ý gì, chỉ coi như em gái.
Rồi ở lâu, tính mình cũng thích phụ giúp, ngày nào thấy cô đẩy hàng ra bán cũng dậy sớm phụ, dần dần thân thiết với 2 mẹ con hơn, cô coi như con, từ đó xưng mẹ mẹ con con. Nhưng cái Q nó cũng chẳng vừa, nó biết là có họ hàng sơ sơ, về vai vế thì phải gọi nó bằng cô hoặc dì, nó cứ suốt ngày sửa mình mỗi khi gọi nó…
“Q ơi, ăn kem không em, anh mới mua nè”
“Hừ, phải là cô Q ơi, ăn kem không, cháu mới mua nè”
Mình tức và ghét nó lắm…
Nó được thể cứ nhây nhây với mình, mẹ nó nói hoài mà không nghe.
Cái con nhỏ vừa mụn vừa nhây vừa lí lắc…
Mình ở 1 thời gian thì cũng dọn ra ở chung với mấy đứa bạn cho vui, nhà cô hơi chật không thể ở đông được, phải nói lúc đó ở cả bầy gần chục đứa, nhà sao chứa nổi.
Lâu lâu rảnh cũng chạy qua phụ cô, rồi ăn uống như ở nhà.
Mẹ mình thấy mình hay qua nhà cô chơi cũng yên tâm hơn.
Bẵng đi một thời gian, con Q đã tốt nghiệp lớp 12, cô N không cho nó thi đại học mà bắt nó đi học tiếng Nhật để đi xuất khẩu lao động…
Nó thì cũng thích Nhật lắm nên ok liền, đi Nhật dù sao cũng dễ kiếm tiền hơn là ở nhà đi làm, ở bên đó 2, 3 năm có một số vốn rồi về xin việc cũng được.
Học hành đâu hơn 1 năm gì đó nó lên đường sang Nhật…
Từ đó chỉ còn có cô ở nhà, lâu lâu mình vẫn qua phụ cô, nhưng dạo sau này cũng ít qua hơn vì mình bận bịu với tình yêu heeee. Q đi hơn 1 năm là đã gửi về cho mẹ một số tiền đủ để sửa nhà cho đẹp hơn, xây thêm được 2 cái phòng cho thuê nên cô cũng khỏe, hôm nào khỏe thì dọn hàng ra bán, hôm nào yếu thì không bán mà chỉ ở nhà coi phim hoặc đi bộ long vòng quanh thể dục.
Hôm nọ đang buồn tình, thì nghe đt cô gọi…
“T ơi, thứ 2 này con có rảnh thì ra sân bay đón Q nhe, nó về luôn rồi con, con đi đón dùm mẹ nhe, sân bay mẹ cũng không rành lắm, mất công đi lạc nữa, con phụ nó khiêng đồ chứ nó về luôn chắc mang theo nhiều đồ lắm”
“Dạ con biết rồi”
Ngồi đang nghĩ lung tung thì tiếng loa cất lên…
Chuyến bay VN007 đã hạ cánh và hành khách đã ra tới.
Chạy vội ra chỗ đón tiễn, đứng chờ.
Thêm 1 lần chờ dài cổ nữa mới thấy những hành khách đầu tiên lục đục đi ra…
Ai nấy cũng lỉnh kỉnh đồ đạc, mỗi người mấy cái vali to đùng…
Rồi…
Thấy rồi, bóng dáng quen quen mà sao không quen…
Cố lục lại trí nhớ, cũng hơn 2 năm rồi không liên lạc với nó…
Đúng rồi, cái mặt đó, cái tướng đi đó, cái điệu bộ đó…
Mà sao giờ nó trắng thế nhỉ…
Vòng nào ra vòng nấy thế nhỉ, nhất là vòng một, mẹ ơi, em dậy thì thành công rồi sao…
Mụn trên mặt đâu hết rồi, chắc do mỹ phẩm Nhật…
Trời, sao giờ nó xinh thế…
Đang ngớ người nhìn nó thì nó la lên…
“Anh T, anh ra đón em hả, mẹ đâu rồi”
“À, mẹ nhờ anh ra đón, mẹ không biết đường, sợ lạc, đưa đây a đẩy xe cho, nhiều đồ quá”
“Dạ em tranh thủ đợt cuối mua đồ về bán kiếm thêm anh à” đợt này về luôn nên cũng rang hốt cú chót, lâu quá rồi mới gặp anh, chắc anh đi làm rồi, nhìn dạo này đẹp trai quá nè”
Nó nhìn mình cười cười…
Mình nghĩ…
Cái con này, cái tính không đổi…
Mình nhìn lại nó…
“Chọc anh à, đẹp trai đâu mà đẹp trai, vẫn thế mà, a chỉ thấy em xinh ra đó, chắc không khí ở Nhật tốt quá”
Nó vẫn nhìn mình cười cười…
Mình cũng hơi nhột nhột, mà nghĩ lại có khi đẹp trai thiệt…
Trên đường ra đón xe 2 rồi đi xe về nhà đứa nói chuyện lung tung về Nhật, về công việc của em, về công việc của mình… Mình cũng chêm chêm hỏi em có bạn trai bên đó không, có về cùng không, em cũng cười cười mỉm…
Mất hơn nửa tiếng mới lết về tới nhà em, do đường hơi kẹt, lại khệ nệ khiêng đồ xuống rồi khiêng vô hẻm…
Vào tời nhà rã hết cả người nằm ườn ra sofa…
“Hai đứa về rồi à, Q ơi vào tắm rửa đi con, mẹ nấu cơm sẵn rồi nè, ăn đi, chắc đi sáng giờ mệt lắm phải không”
“T ơi con cũng nghỉ ngơi chút đi rồi ăn cơm luôn, lâu rồi mấy mẹ con không cùng ăn cơm nè”
“À mà cái thằng này, bê bối quá, kéo khóa quần kìa, người ta thấy bây giờ”
Giật hết cả mình ngồi dậy, thì ra nãy giờ con Q nó cười mình là cái này…
Liếc qua con nhỏ nó đang cười mỉm nhìn mình rồi đi thẳng vào nhà tắm…
Thật là mất mặt quá mà…
Con bé này nó vẫn y như xưa.
Mẹ lục đục dọn cơm ra, mình cũng lui cui phụ…
Y đã tắm xong, mặc bộ đồ ở nhà bước ra…
Lại một lần nữa sững người…
Trắng gì mà trắng thế, kiểu như không tỳ vết đó, không một cái mụn…
Ngực thì thôi rồi, dưới làn áo mỏng, có áo lót nhưng nó cứ vổng lên vổng lên như khiêu khích người nhìn, rồi thì mông nữa chứ, không thua gì ngực, người ta nói ngực tấn công mông phòng thủ nhưng cái này chắc là khác, ngực tấn công mông tấn công luôn…
Người nó hơi mỡ màng chút, nên eo cũng vừa chứ không nhỏ, nhưng mình thích kiểu có da có thịt này…
Đang sững 1, 2 giây thì nó gọi giật…
Anh T làm gì đơ người nhìn gì đó đó, ăn cơm nè…
Mình quê quá chống chế…
“Không gọi là cháu T nữa à, thích gọi vậy lắm mà”
Nó trả lời…
“Giờ người ta lớn rồi, trưởng thành rồi, chọc kiểu đó con nít lắm, giờ chọc cái gì lớn hơn thôi”
Rồi nó cười ha hả…
Mình cũng không biết nó có ý định nào troll mình nữa không đây…
Cả nhà như 1 gia đình nhỏ, lâu rồi mới được ngồi ăn cơm ngon thế này.
Ngay lúc đó, ngoài sự hấp dẫn bất chợt về giới tính…
Thực tình vẫn coi nó như em gái nhỏ quậy phá thôi, vẫn chưa nghĩ gì nhiều…
Ngày em Q về, lâu lâu mình cũng ghé nhà mẹ nuôi ăn uống, trong gần cả năm trời, nhưng cũng không để ý con nhỏ lắm mặc dù lâu lâu nhìn cũng xinh xinh nhưng cái đầu mình mặc định nó là con em gái lì lợm nghịch ngợm nên cũng chẳng để ý. Lâu lâu mẹ nuôi cũng nói chở nó đi chơi, chứ đi Nhật về toàn ở nhà không. Nhưng quãng thời gian đó là quãng thời gian mình hạnh phúc nhất với chị, trong mắt mình làm gì có đứa con gái nào xen vào được.
Nhưng rồi… chuyện chẳng ai ngờ, chị đã rời khỏi cuộc đời mình gần như mãi mãi (ít nhất là lúc đó mình nghĩ vậy) vì mọi cánh cửa đã đóng.
Mình buồn mất cả tháng đó, nhất là vẫn còn làm ở công ty, vẫn thấy chị hàng ngày, mà như người xa lạ, lại còn phải rời khỏi công ty nữa.
Cả tháng đó nào là đi tìm nhà, nào là tìm lý do rời công ty, nào là tìm công ty mới để làm, ít nhất nó cũng làm mình quên đi chị và thôi bớt hối hận về những việc mình đã làm, Nhưng cứ rảnh là lại nghĩ đến chị và nghĩ là mình đã quá ích kỷ với chị, nhưng biết sao được, những lúc đó cũng chỉ rủ được tụi bạn đi nhậu hoặc cùng lắm rủ con bé Q đi ăn uống lung tung tâm sự tào lao với nó cho đỡ buồn.
Có lẽ lúc đó cũng chẳng có tâm trí nào nghĩ về chuyện khác với em nó nhưng mình không hề biết rằng, đó là những ngày tháng bản lề để Q quan tâm tới mình.
Mấy ngày đó cũng nhờ có bé T mà cũng đỡ vã, mỗi khi nghĩ tới chị, một là tự xử, hai là lên zalo tìm hàng, dạo đó mình hoạt động zalo rất kinh, toàn kiếm hàng để thỏa bớt đi nỗi mong nhớ chị. Những lúc hên thì hẹn được T ra chịch, nhỏ T hầu như lúc nào rảnh và không đi học đều hẹn được, nhỏ khá là dễ dãi trong chuyện này với mình, có lẽ là mang ơn nên muốn trả ơn mình bất kể khi nào. Nhưng bị cái là lại rảnh khá là ít, lúc thì đi tour lúc thì bận học, con bé siêng học kinh khủng.
Số mình phải nói là cũng hên, lúc nào cũng có gái bên cạnh, nhưng nỗi nhớ chị là không thể dứt được. Nhưng cũng chịu, chị đã ra khỏi đời mình vĩnh viễn rồi.