Phần 1: Gian nan tìm việc làm
Sau khi ra trường, đang rất mông lung, hụt hẫng với tầm bằng khá (Suýt giỏi), chưa biết làm gì, tôi lướt xe, đi lang thang, vô định giữa thành phố, chờ mong một tấm biển: Tuyển nhân viên nào đó hiện lên để tôi kiếm việc làm tạm thời, nhưng đi mãi, đi mãi, chẳng có tấm biển nào như thế, mặc dù ở nhà đã kiếm trên các trang tìm việc làm nhưng tôi cũng chưa tìm được công việc nào ưng ý mà hợp với chuyên ngành mình mới học ra.
Tôi đang suy nghĩ sẽ áp dụng những kiến thức đã học của mình vào công việc như thế nào (Cũng không biết những gì đã học thực sự có ích gì cho đời hay không) trước sự đa dạng của nền kinh tế, mỗi một ngành/nghề là một cách thức vận hành khác nhau nó quá bao la rộng lớn, với kiến thức, vốn sống ít ỏi của tôi, tôi thấy mình quá bé nhỏ, lạc lõng. Như một hạt cát giữa sa mạc, một giọt nước giữa đại dương, vô cùng vô cùng nhỏ bé.
Đi ngang qua một con phố khá sầm uất ánh mắt tôi sáng lên, 2 em chân cực dài đang đứng dán gì đó trước 1 cửa hàng khá lớn, một em mặc vest + mini – juyp màu đen cầm lọ xịt kính, một em sơ mi + mini – jupe đang cúi người dùng tay để ép miếng dán vào kính, cặp mông đầy đặn cong lên.
Váy không thể nào ngắn hơn, áo sơ mi với mini juyp cùng chiều cao vượt trội tôn lên dáng người đẹp và cặp đùi trắng dài miên man khiến hai em cực kỳ nổi bật giữa dòng người đang hối hả bon chen kiếm sống, không thiếu những ánh mắt thèm thuồng hoặc ghen tị từ những người đi xe máy/ô tô đang ngắm nhìn 2 em. 2 em còn trêu đùa nhau với nụ cười tỏa nắng, hồn nhiên.
Kíttttt… xoẹttttt… một tiếng phanh kèm theo tiếng zê của lốp xe khiến tôi giật mình, một Ninja lead nào đó băng qua đường và một anh thanh niên phanh túi bụi bị đổ xe, tôi may mắn lách qua và tránh được vụ tai nạn.
Sau một hồi lời qua tiếng lại, nhận thấy không có thiệt hại gì đáng kể về tài sản, dòng xe cộ lại tiếp tục lách qua đó, hối hả nối đuôi nhau, anh thanh niên cũng tức tối phóng vù đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong đầu tôi còn vang vọng lên tiếng nói của anh ngã xe và bà Ninja lead khá chanh chua:
“Bà chị đi xe kiểu gì đấy”
“Tao đố mày biết đấy”
“D*M”
“Thằng mù, đi đường đéo nhìn, chửi con cặx”
… Bạn đang đọc truyện Điện thoại xinh tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/01/truyen-sex-dien-thoai-xinh.html
Nhớ lại thân hình của 2 em đó, người tôi rạo rực, dâng lên quyết tâm mãnh liệt, phải thật thành công để sau này còn tiếp cận được những người xinh đẹp, sang trọng như vậy. Ở đâu đó trong não tôi cũng đặt ra câu hỏi “Mà 2 em nó vừa dán cái gì ta”.
Về đến phòng trọ, tôi lại online lên các trang tìm việc, điền thông tin lên các trang web đó, cầu mong các Nhà Tuyển dụng có thể nhìn thấy thông tin của tôi và liên lạc lại.
Công việc phổ biến nhất trên các trang tìm việc là Sales: Tư vấn bán hàng cho các hãng sơn, hàng điện tử, điện thoại, mỹ phẩm… tư vấn Bảo hiểm, nhân viên tư vấn Tín dụng, công nhân, lái xe, kỹ thuật… đến các vị trí cao hơn như quản lý/giám sát cũng có.
Tôi tìm được thông tin tuyển dụng Nhân viên Kinh doanh của 1 hãng điện thoại, dạo gần đây cũng thấy quảng cáo nhiều trên TV, các trang web… Công việc là: Lên kế hoạch, thực hiện các chỉ tiêu kinh doanh phát triển doanh số bán hàng, duy trì mối quan hệ với đại lý bán hàng, hỗ trợ các đại lý thực hiện các chương trình nhằm thu hút khách hàng. Mở rộng các đại lý bán hàng. Kiểm soát số lượng tồn kho tại đại lý. Hình ảnh trưng bày về sản phẩm tại các đại lý…
Tôi điền thông tin theo mẫu Excel, rồi gửi vào Gmail cho bộ phận tuyển dụng, ngày hôm sau, tôi nhận được Email phản hồi và hẹn lịch phỏng vấn tập chung vào 3 ngày tới. Tôi cũng chả tìm hiểu gì nhiều, tìm lên trang chủ của công ty đó và tìm đọc thông tin chính và các sản phẩm hiện tại của công ty.
Buổi sáng tôi chuẩn bị khá kỹ lưỡng, sơ mi trắng, quần tây, giày da, tóc vuốt keo, khoác thêm áo ngoài và đi đến điểm hẹn. Có rất nhiều người đang đứng, ngồi, khung cảnh khá là đông đúc, chen chúc.
Có một số em chân dài, ăn mặc đẹp, phong thái rất tự tin, nói chuyện với bạn thì tôi được biết “em” thực ra là bà chị đó cũng làm ở 1 hãng di động được hơn 1 năm rồi, giờ muốn chuyển sang đây làm.
Đợi đến giờ, từng người, từng người vào phỏng vấn và đi ra. Có người mặt xám xịt đi ra cũng có người tươi cười rất vui vẻ, người thì kiểu “không cảm xúc”. Lượt đi vào không theo một thứ tự tên gì cả, mà lấy theo thứ tự nộp hồ sơ, ai gửi hồ sơ trước thì được phỏng vấn trước.
Tôi do nộp hồ sơ sát ngày phỏng vấn nên được xếp ở vị trí gần cuối cùng luôn. Sau những lần gọi, không có phản hồi của một ai đó, chắc là do bỏ, không đi phỏng vấn, thì cuối cùng cũng đến lượt tôi được vào phỏng vấn.
Trong phòng là một chị và một anh đang ngồi ở bàn phỏng vấn, không như tưởng tượng của tôi, phỏng vấn chắc hẳn phải có đông người lắm.
Một chị chỉ làm công việc hỗ trợ, phân loại, đọc tên thí sinh, còn trực tiếp phỏng vấn thì có một anh nhìn chắc khoảng hơn 30 tuổi.
Sau một màn chào hỏi, thì đến phần giới thiệu bản thân khá cơ bản, tôi cũng có luyện tập chút ít nên nói khá trôi chảy, bắt đầu đến những câu hỏi sâu hơn. Tôi trả lời tạm ổn. Đến một câu hỏi khiến tôi bối rối về một sản phẩm mới ra mắt của công ty, tôi quên béng mất tên sản phẩm, và cứ thế ấp úng không trả lời được, hỏi thêm 1 câu nữa rồi chào tạm biệt em về.
Từ lúc câu trả lời mấu chốt về sản phẩm tôi không trả lời được là tôi biết kết cục mình sẽ như nào rồi, nhưng tôi vẫn có đôi chút hy vọng, mấy ngày sau đó không có điện thoại hay email nào, là tôi biết mình chính thức trượt buổi phỏng vấn đầu tiên trong đời.
Rút kinh nghiệm từ buổi phỏng vấn đầu tiên, tôi dặn bản thân mình phải chuẩn bị kỹ hơn cho các cuộc phỏng vấn tiếp theo.
Sau lần vấp ngã đầu đời, tôi cảm giác mình không còn e ngại hay sợ phỏng vấn nữa, cảm giác tự mình đi tìm việc, tự mình nộp hồ sơ rồi đi phỏng vấn nó cũng không quá khó khăn như tôi tưởng tượng, từ động lực ngu người đó, tôi bắt đầu ảo tưởng rải rất nhiều hồ sơ ở rất nhiều công ty khác nhau mà cũng không chọn lọc gì, chỉ mong người ta nhận mình, và rồi kết cục bi thảm nhanh chóng đến với tôi, có công ty không phản hồi, có công ty sau khi tôi xem xét kỹ lưỡng lại bản mô tả công việc thấy đi lại nhiều, lương lại không cao…
Có công ty bảo sales hàng may mặc gì đó, đến công ty mới biết, chuyên đi bán đồ lót loại rẻ… Một số công ty thấy nếu làm ở đó thì hơi “lãng phí” tấm bằng đại học của mình quá, mà thật ra tấm bằng đó cũng chả có nhiều ý nghĩa lắm khi ra đời, nó chỉ là điều kiện cần ở một số công việc thôi, chứ chưa phải là điều kiện đủ.
Sau vài ngày nghiên cứu, nộp hồ sơ, ứng tuyển thì có một số chỗ nhận nhưng mà điều kiện làm việc lại không tốt. Ở những chỗ yêu cầu cao hơn, tôi mong muốn làm việc ở đó thì đi phỏng vấn xong cũng im bặt, không có phản hồi gì hết.
Tâm trạng tôi lúc này khá chán nản, tôi quyết định về nhà một chuyến, sau thời gian tư vấn, định hướng của gia đình theo hướng không lọt lỗ tai tôi chút nào, tôi quyết định quay trở lại thành phố để kiếm việc tiếp, không quên kèm theo xin một ít kinh phí duy trì “sự sống” cho tôi trong khoảng thời gian cỡ 2 tháng sẽ không xin được việc.
Một ngày nọ, tôi lướt FB và đọc được một bản thông tin tuyển dụng của một Siêu thị điện thoại trên chợ online Thành phố. Tôi nhanh chóng bị thu hút bởi thông tin tuyển dụng và một phần bởi cái avatar khá là xinh xắn của chủ nhân bài đăng, ngay lập tức tôi vào trang cá nhân và ngắm ảnh của người này.
Không như tôi kỳ vọng, trang cá nhân cái méo gì toàn đăng bài về khuyến mại với share bài đăng về các sản phẩm điện thoại, phụ kiện điện thoại mới, tính tôi khá kiên nhẫn nên tiếp tục kéo xuống, có ảnh gái nhưng là em gái nào ở đâu đó đang chụp ảnh giới thiệu sản phẩm, chứ mặt không giống chủ nhân của nó lắm.
Tiếp tục kéo xuống, thì cũng có 1 tag gắn thẻ chủ nhân FB này, trong ảnh có một nhóm người, toàn trai xinh gái đẹp, nam thì mặc Sơ mi có logo công ty + Quần tây + Giày bóng loáng, nam thì tả thế thôi, chuyển sang nữ:
Nữ thì đa số đều mặc sơ mi công ty + Mini – Jupe, hoặc có em mặc áo của hãng có duy nhất người chủ nhân của cái FB này là mặc vest ngoài, hình như chị này là Sếp của đám kia, ăn mặc khác và đặc biệt là bả ở giữa, trung tâm bức ảnh. Ngoài ra còn một số bức chụp lẻ hình ảnh các em ấy tươi cười phát bóng bay cho người đi đường.
Môi trường tuyệt vời nhất hành tinh đây rồi, tôi gán ghép cho bản thân mình cái “sự phù hợp tuyệt đối” với tính chất công việc theo như bản mô tả công việc đó.
Ngay lập tức tôi rút điện thoại, gõ cẩn thận từng số, bấm lưu số, và gọi. Tim tôi đập thình thịch, sau một hồi chuông nhạc chờ đầu dây bên kia vang lên tiếng trả lời: “Alo”
Tim tôi đập mạnh hơn, tôi cố gắng kiềm chế bản thân để bớt run: “Em chào chị”
Giọng rất ngọt “Chào em”
“Chị ơi em có đọc được thông tin tuyển dụng của chị trên FB”
“Đúng rồi, bên chị đang cần tuyển hai bạn Kho – Kỹ thuật”
“Em có đọc được về bản mô tả công việc và thấy khá phù hợp nên muốn ứng tuyển ạ”
“Ừm, bản mô tả công việc và thông tin tuyển dụng chị có gửi hết ở đó luôn, em tải file về in ra, điền thông tin, dán ảnh 3×4 vào giúp chị rồi qua Siêu thị nộp nhé địa chỉ chị có ghi ở FB luôn đó”
“Chỉ vậy thôi ạ”
“Ừm, đơn giản lắm, không như hồ sơ thi vào nhà nước đâu mà em lo”
“Vâng, em cảm ơn chị”
“Rồi, cảm ơn em”
“Cảm ơn chị, em chào chị”
“Chào em”
“Chào chị”
“…”
Đầu dây bên kia cứ im lặng không gác máy, tôi đành tự mình tắt máy trước vậy. Một hành động tuy nhỏ nhưng tôi thấy khá ấm lòng. Một câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu tôi: “Ai nên gác máy trước”, đối với Đàn ông/Con trai hoặc các ngành nghề về phục vụ/Chăm sóc khách hàng thì một lưu ý nhỏ là hãy để đầu dây bên kia gác máy trước để thể hiện sự tôn trọng và thái độ luôn luôn lắng nghe. Nếu như bận quá thì có thể hỏi anh/chị còn có câu hỏi nào khác không? Em xin phép gác máy trước nhé.
Ngay ngày hôm sau, tôi đã điền đầy đủ thông tin, dán ảnh sạch đẹp, theo địa chỉ ghi trên thông báo tuyển dụng, khu vực này rất sầm uất, shop ở ngay cạnh ngã ba, hai mặt tiền. Ui trời, một shop điện thoại rất rất to, chính xác thì nên gọi là Siêu thị điện thoại, chỉ bán điện thoại không mà to như vậy trời, tiền thuê được mặt bằng hai mặt tiền như này khá là chua đấy.
Hiện tại mới chỉ gần 8h sáng nên còn chưa có khách, tôi bước vào, Ôi trời, một dàn chân dài đứng ở cửa, tất nhiên là có cả con trai, đứng có khoảng cách nha, không phải tụm lại thành 1 nhóm đâu, như đang chờ mong 1 vị khách quý cao cấp như tôi vậy (Đấy là ví dụ thế thôi). Bước đến gần cửa có 1 em vô cùng xinh bước đến mở cửa, lễ phép, giọng rất ngọt “Em chào anh… Anh cần em hỗ trợ gì không?”.
Choáng ngợp trước khung cảnh trước mặt, nhưng tôi vẫn kịp định thần lại và vào mục đích chính của tôi khi đến đây: “Em đến nộp hồ sơ, vị trí Kho – Kỹ thuật ạ”
“À… vâng, anh có chuẩn bị phiếu đăng ký dự tuyển chưa ạ”
“Đây, em mang theo rồi”
Tôi đi theo em ấy đến bàn kỹ thuật, bàn tay thon dài của em nhận lấy tờ giấy, ngó qua một chút thông tin: “Được rồi ạ”
“Dạ, vậy là xong ạ”
“Vâng, anh cứ về đi, công ty sẽ liên hệ lại anh sau”
“Có cần phải thông báo gì cho chị Giang không ạ”
“À, chị Giang đang bận việc trong kho”
“Vậy thôi, em xin phép về đây ạ”
“Vâng, anh về nhé”
Bàn tay em ấy kéo ra một hộc tủ, bên trên là một lớp kính trong suốt, nãy giờ tôi không để ý, là 1 xấp giấy, phiếu đăng ký dự tuyển, ôi trời ơi, 1 xấp rất nhiều phiếu như vậy và tờ giấy của tôi được đưa xuống dưới cùng, chắc theo thứ tự người nộp hồ sơ, và có trên 20 tờ như vậy.
Một cách chóng vánh, tôi đã bước ra khỏi cửa, tâm trạng còn đang khá sốc vì số lượng chọi kiểu này chắc hơn 1/10 rồi, tuyển có 2 thằng mà tận hơn 20 cái hồ sơ thì thôi chắc nghỉ cho khỏe.
Tôi lái xe đi về, tâm trạng không ổn chút nào, tôi nhớ đến lời một bài hát: “Người như là cơn gió, chợt đến đâu về đâu, có chăng là mơ giấc mơ vội tan”.
Đi ra ngoại ô Thành phố, tôi phóng xe như bay, đường có nhiều khúc cua chứ không thẳng tưng như cao tốc, 80 km/h, đây là một chiếc xe khá cùi bắp nên vặn hết ga mới được bằng đó, chứ xe xịn đi nhanh hơn là tôi đắp chiếu lâu rồi, nghĩ hồi mới ra trường đi xe liều mạng thật, đến giờ nghĩ vẫn thấy rùng mình vì có lần tôi thoát chết trong gang tấc vì tội đi xe nhanh và ẩu, không có truyện kể cho độc giả nghe.
Đi càng nhanh gió càng mạnh thổi vào người tôi, do còn sớm nên không khí còn tương đối lạnh, cả người tôi run lên, làm lòng tôi dịu bớt phần nào.
Tôi là một thanh niên mới tốt nghiệp, kinh nghiệm không có, điều kiện gia đình thì lại càng không, ngoại hình thì không phải là một người xuất chúng, cao 170cm gương mặt ưa nhìn không phải kiểu quá đẹp trai, do vậy với những đối thủ trước mắt tôi thì tôi vô cùng “bình dân” không có bất cứ thứ gì nổi trội cả.