(Tự truyện của một CCB)
Năm 2000.
Khi đó tôi 48 tuổi. Đã đi qua 3 cuộc chiến tranh chống Mỹ, chống Polpot và chống Tàu, đã phục viên năm 1989 với quân hàm Đại uý, rồi kinh doanh đủ thứ thiên hạ cần. Xoay đủ các mặt hàng rồi dừng lại ở việc mở quán Cafe ngay tầng 1 (Nhà tôi là nhà mặt phố, bố con tôi ở tầng 2, còn tầng 3 chỉ có bếp ăn và phòng thờ, có một khoảnh sân thượng chừng 14m vuông). Quán mang biển hiệu tên của vợ, cũng là tên của một người con gái luôn ngự trị con tim mình Coffee Lê.
Mở quán được hơn năm thì vợ tôi bệnh nặng rồi qua đời khi đứa con gái duy nhất mới 7 tuổi. Lấy nhau muộn, sinh đẻ muộn và vợ tôi bị cắt bỏ cả hai buồng trứng ngay sau khi sinh vì bị u bướu. Vợ chết, một mình nuôi con nhưng tôi không bỏ việc kinh doanh. Thuê 3 nhân viên phục vụ, một cặp vợ chồng người Ninh Bình, chồng chuyên xếp & trông giữ xe cho khách, vợ thì vừa làm tiếp viên vừa lau rửa đồ và nấu cơm cho cả bố con tôi và mọi người trong quán, người thứ ba là một cô gái trẻ người mãi trên Cao Bằng, theo CMND thì tên cô trùng tên với ng vợ đã mất của mình, tên cô bé là Lục Thị Lê, người Tày, sinh năm 1972, nghĩa là mới 18 tuổi. Cô bé này đã làm ở quán của anh bạn từ năm trước và đã được học 3 tháng về pha chế các loại Cafe theo khẩu vị mà khách chọn. Ông bạn cũng có quán Cafe ở phía Nam thành phố, thấy tôi vất vả tự pha chế nên bảo: ” Tôi cho ông mượn con bé pha chế bên tôi vì tôi đã có 2 nhân viên chuyên nghiệp rồi, nếu ưng thì để nó ở đấy làm!”. Thế là Lê “bé” (Tôi gọi tên cô luôn kèm theo chữ “bé” để không nhầm khi nhắc đến vợ) thành nhân viên của tôi. Phải công nhận cô bé khéo tay, niềm nở và khá xinh.
Tôi rất thích và động viên cô bé mặc trang phục dân tộc mình khi phục vụ khách. Kể từ khi có cô bé, quán tôi khách đến cứ nườm nượp. Cô bé cũng nhanh nhẹn, tháo vát. Hai vợ chồng người Thanh cũng theo sự khôn khéo hướng dẫn và sắp xếp của cô bé nên việc quán xá không úi xùi, bề bộn và lúng túng khi đông khách. Tôi thấy mình cũng nhàn nhã hơn để có thời gian gặp gỡ bạn bè, giao lưu đây đó và chăm chút cho đứa con gái bé bỏng. Con bé học ngay trường Tiểu học cách nhà chỉ ngót 100m, nên bé tự đi đến lớp và tự về khi tan trường, thỉnh thoảng tôi mới đưa, đón con để hướng dẫn, dặn dò mọi thứ cho một đứa trẻ khi ra khỏi nhà phải như thế nào.
Một bữa, bé Lê bảo tôi:
– Em Nhạn (tên con gái tôi) học gần nhà thì chú cứ để cháu sáng đưa, chiều đón em cho. Chú cứ yên tâm. Việc ở quán, cháu sẽ trông nom cho chú chu đáo, chú ạ!
Tôi thực sự cảm động và tin tưởng ở cô bé vừa cập mười tám, đôi mươi này. Ở tuổi của cô, phần lớn các cô còn là học trò, nhõng nhẽo và chưa biết lo toan việc nhà. Còn cô, cô có thể làm các công việc của tôi khi tôi vắng mặt. Từ ngày có cô, tôi có nhiều thời gian đi đây đó hơn. Tôi bảo:
– Cháu mang đồ về quán mà ở. Có một phòng cho nhân viên vẫn để trống đấy. Về ở đây vừa trông quán cho chú, vừa đỡ mất tiền thuê trọ.
Thế là cô bé chuyển đồ về. Con gái tôi cũng rất quý và thích cô Lê. Dù chỉ hơn bé Nhạn chục tuổi nhưng tôi bảo bé phải gọi cô ý là Cô chứ không được gọi là chị.
Ban đầu thì Lê ” bé” có vẻ ngượng nhưng rồi quen, hai cô cháu cứ tíu tít cô cô, cháu cháu khi gần nhau. Tôi cũng thấy vui. Một lần, sau bữa cơm tối, khi vợ chồng (tôi gọi là vợ chồng nhà T) đã về nơi nhà trọ của họ và bé Nhạn đi lên phòng ở tầng trên, Lê ” bé” hỏi tôi:
– Cô cháu mất lâu rồi mà sao chú không lấy vợ để giúp chú việc nhà, để chăm lo cho em Nhạn và… đỡ hiu quạnh hả chú?
– Chú chưa lấy chứ không phải là không lấy. Với lại, giờ có cháu giúp chú rồi, chú cũng yên tâm không vội nghĩ tới việc đi bước nữa…
– Thế thì từ ngày mai cháu không giúp chú như nay nữa để chú thấy phải lấy vợ.
Tôi cười:
– Thế Lê định bỏ việc sau có 2 năm làm ở đây à? Lại phải kiếm người rồi. Mà biết có ai được như Lê không?
Thấy tôi chỉ gọi tên và không có đại từ xưng hô chú, cháu như mọi khi, Lê mở to mắt nhìn tôi rồi, nói:
– Ấy là cháu muốn vậy cho chú và cho bé Nhạn thôi chứ cháu có nói là bỏ… quán đâu?
Tôi nắm bàn tay bé nhỏ, mềm mại của Lê và giữ nguyên trong tay mình:
– Đừng bỏ… quán để đi đâu nhé Lê…
Lê úp bàn tay còn lại lên tay tôi mà không nói gì, mắt nhìn như vô định. Tôi cầm tay Lê áp lên mặt mình. Lê cứ để yên mặc tay tôi cầm tay của Lê xoa lên mặt, đưa vào môi với nụ hôn nhẹ nhàng. Tôi đứng dậy và nâng Lê đứng và ôm cô bé vào lòng, hôn mái tóc rồi dần tới trán, tới tai, cổ rồi dừng lại ở bờ môi mọng mềm và thơm làn hơi thở…
– Anh…
Lê chỉ nói đúng một từ và ngửa mặt nhìn tôi. Tôi nâng cằm em lên rồi hôn nhau cuồng nhiệt. Dìu nhau vào căn phòng nhỏ mà tôi dành cho nhân viên. Lê trở thành đàn bà kể từ khi em nén tiếng kêu đau lúc màng trinh bị xé rách. Lê trở thành người yêu của tôi khi cả hai cùng nói từ “Yêu”.
– Em là vợ của anh nhé! Tôi nói vào tai Lê khi nàng ghé đầu vào vai tôi.
– Vâng! Nhưng…
– Nhưng gì??
Lê đứng dậy, cầm tay tôi đi chậm, nhẹ lên tầng 3. Lúc này chắc con gái tôi đã ngủ. Cháu rất tự giác, tự lập kể từ ngày mẹ mất và qua rèn rũa của bố rồi gần đây nhờ những chỉ dẫn tỉ mỉ của Lê “bé”.
Lê bảo tôi mở cửa phòng thờ. Đốt mấy nén hương rồi Lê lầm rầm khấn. Tôi nghe rõ khi Lê nói chậm mà rành rọt:
– Em xin chị cho em được thay chị chăm sóc, an ủi anh và thương yêu dạy dỗ bé Nhạn… Rồi em vái 3 vái.
Bước ra ngoài khoảng sân, em chủ động ôm tôi và nhón gót để môi ngậm vào môi, lưỡi vờn cùng lưỡi…
– Mà… bây giờ em còn chưa biết tên của chị, ngay cả tên của anh em còn chửa nghe anh nói. Mấy năm chỉ gọi là… chú… Biết mỗi tên của bé Nhạn.
– A xin lỗi! Chị cũng cùng tên với em, chính vì thế nên anh gọi em là Lê “bé”, từ nay anh gọi em là Lê em, còn chị là Lê chị nhé. Anh tên là Tuấn, Lê Quang Tuấn. Em có muốn làm vợ anh không?
– Có! Em muốn và… em đã là vợ anh từ lúc em xin chị rồi.
Hôm sau, tôi dặn Lê làm mâm cơm tươm tất để cúng Lê chị và tuyên bố với mọi người như một buổi thành hôn. Mà có ai đâu? Chỉ có Lê, bé Nhạn và tôi là chủ cộng thêm hai vợ chồng nhà T cùng đứa con gái 13 tuổi, đang dịp nghỉ hè được bố mẹ cho ra HN chơi.
Mọi người đều vui vẻ.
Hai tháng sau, vừa mãn hè, lũ trẻ bắt đầu chuẩn bị khai giảng năm học mới. Bé Nhạn vào lớp 5. Sau khi Lê dẫn bé Nhạn đi mua sắm quần áo, đồ dùng học tập mới. Lê bảo:
– “Em thương anh và con lắm. Anh cứ để em sống vì anh, vì bé Nhạn và…”
Lê ngừng lời rồi cầm tay tôi đặt lên bụng, thì thầm: “Em có thai 3 tháng rồi anh ạ!”
Tôi mừng rỡ, ôm Lê vào lòng, hôn em từ từ xuống bụng đang dần dần nổi tròn.
– Anh vui lắm! Cảm ơn vợ yêu nhiều, nhiều lắm.
Ba tháng sau, vợ chồng nhà T xin nghỉ việc về quê ở hẳn vì bố mẹ già yếu. Vậy là quán giờ chỉ còn tôi với Lê, người vợ trẻ 20 tuổi đang chềnh ềnh bụng và bé Nhạn tròn 9 tuổi.
Thấy tôi bàn chuyện không bán Cafe nữa để nghỉ ngơi dưỡng sức. Lê bảo:
– Đừng anh! Em vẫn làm được mà. Nếu mình nghỉ thì em sợ sau này hết khách. Người ta quen quán mình rồi. Hay là…
– Sao em?
– Em đã từ lâu muốn xin anh cho chị gái em về đây làm cùng. Nhưng sợ anh không đồng ý. Chị ấy hơn em 2 tuổi thôi nhưng đã qua một đời chồng. Ở miền ngược lấy chồng sớm lắm. Giờ chị ấy cũng xuống HN nhưng làm thuê và học nghề ở tiệm hớt tóc. Em không muốn để chị ấy làm ở đó, lắm thứ phức tạp như người ta nói. Em thương chị ấy.
Tôi đồng ý ngay với thái độ đồng cảm và vui vẻ.
Ba hôm sau, Liên (Tên của chị gái Lê) đến. Một cô gái mới 22 – 23 tuổi nhưng nét khắc khổ và buồn buồn hiện trên mặt rất dễ nhận ra. Liên tiếp quản căn phòng cũ của Lê.