Dòng sông uốn lượn như dải lụa mượt mà mềm mại xuyên dài qua những cánh đồng bát ngát, những vườn cây xanh tươi nép mình đón dòng phù sa màu mỡ như dòng sữa mẹ thiên nhiên ngọt ngào ban tặng, xuôi theo dòng nước lững lờ từng chiếc xuồng ba lá, tam bản vun đầy lúa khẳm lừ, lé đé nước chậm chậm rẽ sóng theo từng nhịp chèo mạnh mẽ từ cánh tay lực lưỡng khỏe khoắn của các chàng trai, như cánh hoa điểm tô thêm sắc cho con sông quê hiền hòa mộc mạc.
Mùa lúa đang đến vụ thu hoạch, mọi người như rộn ràng vui tươi hạnh phúc sau mấy tháng trời bán mặt cho đất bán lưng cho trời để trông chờ được mùa bội thu.
Bao nhiêu cơm áo, gạo chợ, học hành con cái đều trông chờ tới mùa lúa, chiếc xuồng chở đầy những hạt lúa vàng ươm trên sông cũng là chở đầy những niềm vui hạnh phúc của người nông dân sau bao ngày cực nhọc.
Xách cái giỏ đệm đựng cà mèn cơm Hà phải vòng qua những bao lúa chất cao khỏi đầu đang chờ để tới lượt xay xát.
Cả cái xã này chỉ có mỗi nhà máy chà lúa Hai Tâm nên lúc nào ở đây cũng nhộn nhịp, tấp nập xuồng ghe thương lái. Dù là bà con xa lắc la lơ đại bác 155 ly bắn không tới nhưng Hai Tâm vẫn kêu Má Hà bằng Chị và cho bán cafe, trà đá ở góc nhà máy như cái tình nghĩa bà con họ hàng. Tuy chỉ cái bàn con nho nhỏ bán lặt vặt cafe, nước ngọt và thuốc lá nhưng nhờ nhà máy có hơn 20 công nhân và bốc vác, thêm thương lái bạn hàng vãng lai cũng đông nên má Hà luôn có đồng ra đồng vô đủ lo cho gia đình thỉnh thoảng làm vài chén tứ sắc với mấy bà bạn hàng mê mấy ông tướng xanh đỏ.
Hai Tâm trước đây cũng thợ cơ khí, nhờ có mấy anh chị vượt biên sang Mỹ gửi tiền về giúp đỡ nên xây dựng nên cái nhà máy chà lúa lớn nhất vùng này. Tuy đã 42t nhưng nhờ cuộc sống sung túc đầy đủ nên nhìn còn khá trẻ và phong độ.
– Chờ mày đem cơm ra tao đói muốn rã ruột.
Lùa vội miếng cơm bà Tư má Hà càm ràm.
– Hôm nay thầy ôn thi thêm nên con về trễ 1 chút.
Vừa rửa mấy cái ly chất lên kệ, Hà thanh minh.
– Con lấy cafe trong cái lon Guigo pha 1 ly cafe ít đường bưng lên phòng làm việc cho chú Hai, nhớ châm bình trà mới cho ổng đó.
Bà Tư luôn mua mấy trăm gram cafe đặt biệt để dành riêng cho Hai Tâm, vì biết ổng thích mỗi loại cafe cánh gián của ông Tàu Chệt trên chợ huyện.
Mùi cafe thơm nồng thoang thoảng bốc lên sau mỗi giọt cafe long tong nhiểu xuống từ cái phin nhôm, đúng là cafe đặt biệt có khác từng giọt cafe nâu nâu rơi nhẹ nhưng thật thơm, khác hẳn hũ cafe bự chảng mà bà Tư pha để bán cho mấy ông bốc vác, chỉ nước đen ngòm khét khét chẳng nghe mùi cafe đâu cả.
– Bưng cẩn thận nghe con, con gái 15 – 16 tuổi mà làm gì cũng hậu đậu.
Nhìn Hà bưng cái mâm có ly cafe đá và bình trà đi ào ào nhưng chạy, bà Tư không quên lo xa.
Căn nhà lầu ngói đỏ được xây dựng theo kiểu tây sang trọng nằm ngay sau khu nhà máy chà lúa như thể hiện sự giàu có và thành đạt của chủ nhà. Hà cũng hay lên nhà chơi với con Thư, đứa con gái út của Hai Tâm nên không lạ gì bên trong nhà.
Phòng làm việc của Hai Tâm nằm riêng biệt cuối góc nhà ở lầu 1, từ cửa sổ phòng này có thể quan sát được gần hết cả khu nhà máy bên dưới mà không ai có thể nhìn thấy Hai Tâm nhờ lớp kính tráng gương phản chiếu mà Hai Tâm phải đặt mua tận Sài Gòn. Nhiều công nhân làm việc lơ là hay làm biếng đều không qua được mắt Hai Tâm nhưng ông chỉ gọi riêng nhắc nhở, cách đối xử tinh tế và tình cảm với mọi người nên ông rất được nể trọng.
Cộc… cộc… cộc.
– Ai? Vô đi.
Hà gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ dày cộp và bước vô sau khi nghe tiếng Hai Tâm trầm ấm.
– Con bưng cafe cho chú Hai.
Bộ ghế salon giữa phòng phủ lớp nhung màu vàng nhạt thật sang bên cạnh cái kệ Tivi và tủ lạnh, cái bàn làm việc bằng gỗ mun to dài nằm cạnh cửa sổ để vừa làm việc vừa có thể qua sát được xung quanh nhà máy.
– Để trên bàn cho chú đi con. Chị Tư đâu mà con bưng vậy?
Hai Tâm áo sơ mi trắng bỏ trong quần nghiêm chỉnh như cán bộ, xoay khẽ cái ghế bành nhìn Hà nhẹ nhàng lom khom đặt ly cafe thơm nồng lên bàn.
– Má con đang ăn cơm, nên kêu con pha cafe bưng cho Chú luôn.
– Con cũng biết pha cafe nữa hả? Để Chú uống thử coi con pha sao?
Hai Tâm cảm thấy chút vui vẻ khi cô cháu gái đang tuổi trăng rằm mộc mạc với chiếc áo trắng học sinh chưa kịp thay sau buổi học lom khom đong đưa bờ mông nhỏ nhắn như búp hoa đang mới nảy chồi. Không ngờ mới ngày nào nó còn chạy lon ton tóc đuôi gà mà giờ đã nhổ giò sắp thành thôn nữ rồi.
– Chà… chà coi bộ con pha ngon hơn chị Tư đó nhe.
Nhấp nháp vị đắng nhẹ trên môi Hai Tâm gật gù.
– Vậy hả Chú! Con sợ pha Chú uống không được má la con.
Hà hớn hở khi nghe được lời khen ngợi.
– Chú thấy con pha vừa miệng hơn.
Nhấp thêm ngụm cafe để thưởng thức vị đắng nhè nhẹ quyện cùng hương moka dịu êm để tinh thần thêm tỉnh táo, ngày nào Hai Tâm cũng uống 2 cữ cafe, sáng dậy nhâm nhi ly cafe ăn sáng trên chợ với mấy ông cán bộ xã để dễ bề làm ăn, trưa làm 1 ly cho tỉnh táo để làm sổ sách tính toán tiền bạc với khách hàng.
Ly cafe làm Hai Tâm thấy tinh thần tỉnh táo 1 chút, nhưng vùng vai gáy ê ẩm vì phải ngồi nhiều làm làm Hai Tâm uể oải, với tay đấm mấy cái lên bả vai thùm thụp để máu huyết lưu thông sau ngụm cafe đúng gu.
– Lúc này con hay qua chơi với con Thư không, Chú bận việc quá không để ý.
– Con đang ôn thi để lên lớp 10 nên lâu rồi con không qua Thư chơi.
Hà cầm cái mâm bưng cafe đứng nãy giờ chứ không dám ngồi.
– Chú ngồi làm mệt mỏi sao không kêu Thư nó đấm lưng cho Chú đỡ mệt, Ba con đi làm về mệt là con đấm lưng cho Ba à, con đấm chút là khỏe liền.
Nghe nó nói mà Hai Tâm thấy tủi, nó còn biết thương Ba, lo chăm sóc. Còn con cái Hai Tâm chỉ biết đua đòi ham chơi, có bao giờ quan tâm tới ai.
– Tụi nó chỉ mê chơi có biết gì. Hay con đấm vai cho chú 1 chút đi.
Đang mệt mỏi mà nghe con Hà nói đến đấm lưng Hai Tâm thấy cũng hay.
– Dạ để con đấm cho Chú đỡ mỏi.
Để cái mâm cafe xuống bàn, Hà tự nhiên tới sau lưng Hai Tâm.
– Chú mỏi vai phải không? Ba con chỉ mỏi vai thì làm vầy nè.
Hai bàn tay Hà nắm lại đấm nhè nhẹ lên bả vai lên cổ Hai Tâm.
Ngồi trên cái ghế bành bọc da, mắt lim dim khoang khoái, hai nắm tay nhỏ nhắn mềm mại liên tục đấm dọc theo bả vai êm ái mang lại cảm giác dễ chịu vô cùng, không ngờ con nhỏ này cũng biết cách giúp xua tan mệt mỏi như vậy.
– Chú thấy đỡ mỏi không Chú?
Nó khom xuống hỏi, mấy sợi tóc thả lòa xòa vô tình đong đưa lên cổ Hai Tâm khiến cảm giác rờn rợn như kiến bò quanh cổ làm Hai Tâm bất ngờ rùng mình.
– Chú thấy đỡ mỏi lắm, con nghỉ tay đi, nãy giờ mỏi tay rồi phải không?
– Dạ hơi hơi.
– Ngồi xuống đó đi con.
Hai Tâm chỉ vào cái salon Hà mới dám rón rén ngồi xuống, cái ghế salon bằng nệm mút êm ái mà lần đầu nó được ngồi lên.
– Con ăn Socola đi.
Hai Tâm mở cửa tủ lạnh, đưa nó thanh Socola bọc bằng giấy bạc thật đẹp.
Hai tay Hà cầm thanh Socola ngắm nghía chứ không dám ra ăn, chỉ sợ xé ra sẽ mất đi món quà xinh đẹp, thấy Hà cứ xoay xoay thanh socola trong tay.
Hai Tâm cầm lấy xé dọc lớp giấy bạc đưa cho Hà.
– Con ăn đi, chút Chú cho thêm cái khác. Mấy đứa cháu bên Mỹ gửi về nhiều lắm.
– Nhìn đẹp quá, xé ra… con tiếc.
Hà cắn nhỏ miếng socola thơm phức thưởng thức vị ngọt ngào và béo ngậy loan tỏa. Nhìn cái miệng chúm chím của Hà nhóp nhép miếng socola Hai Tâm thấy hôm nay có chút niềm vui nho nhỏ.
– Con xuống phụ má con, để má la.
Hà đứng lên cầm cái mâm dợm bước. Khi miếng socola đã hết sạch.
– Chú cho con mấy ngàn đi học ăn bánh, mai con bưng cafe cho chú nữa nghe, con đấm bóp vai Chú thấy đỡ mỏi lắm.
Hai Tâm đưa 20 ngàn nhưng Hà đã rụt tay lại.
– Má con la chết đó Chú.
Ly cafe đá chỉ có 2 ngàn, mà Hai Tâm cho nó tới 20 ngàn làm nó hốt hoảng.
– Con đấm bóp vai Chú thấy khỏe nên Chú cho, Má con không có la đâu. Cầm đi học thích mua gì con mua.
Ánh mắt Hà vẫn không rời tờ tiền 20 ngàn nhưng tay nó mân mê vành mân khép nép.
– Chú nói không nghe là Chú giận đó.
Hai Tâm lên giọng nghiêm khắc rồi nhét tờ tiền vô miệng túi nho nhỏ bên hông cái quần vải lãnh đen mượt.
– Dạ để mai… con bưng cafe lên cho Chú.
Tờ tiền nhẹ tênh nhưng mệnh giá khá nặng của nó đã đủ sức hấp dẫn cô bé mới lớn có tính đua đòi ngầm như Hà.
– Con đừng nói ai chuyện đám bóp vai cho Chú.
Hai Tâm cẩn thận nói nhỏ.
– Dạ con biết rồi.
Nhìn dáng nó nhảy chân sáo tưng tưng bờ mông khi xuống cầu thang, Hai Tâm cảm thấy ly cafe hôm nay sao ngon đến lạ lùng.