Phần 1
“Giờ cô ấy chưa biết anh là ai…”
Hướng Nhật vuốt ve làn da mềm mại của mỹ nữ lão sư, trong lòng vô cùng ấm áp, nàng nói như vậy làm hắn vô cùng cảm động.
Phải biết rằng lúc trước hai người cãi nhau thì khỏi can, mặc dù chưa đến mức kẻ sống người chết, nhưng cũng gần như cả đời không thèm nhìn mặt đối phương…
Càng về sau hai người càng căng thẳng nên Hướng Nhật bắt buộc phải đưa ra lựa chọn, cuối cùng không thể bắt cá hai tay là không thể nên trong cơn tức giận Trứu Văn Tĩnh đã rời đi, thề không bao giờ nhìn mặt kẻ phụ bạc như Hướng Nhật nữa, mà Hướng Nhật thấy việc thành ra như vậy cũng không thể chọn mỹ nữ lão sư, chán chường đem tình yêu vào sự nghiệp, rốt cuộc đã thành lập nên “Bạch Hổ hội” bá chủ một phương, cũng mất luôn liên lạc với hai nàng.
“Anh không nói với cô ấy anh là…”
Tống Thu Hằng nhìn Hướng Nhật với ánh mắt kỳ quái, nàng còn tưởng hắn đã nói với cô nàng kia mọi việc.
“Còn nhớ lúc trước anh nói với em ra sao không?”
Hướng Nhật cười khổ nói, Trứu Tĩnh Văn là kiểu phụ nữ nói được là làm được, nếu nói với nàng là kẻ phụ lòng kia, chưa biết nàng tin hay không, dù tin rồi thì sợ rằng tuyệt đối sẽ không nhận bất kỳ trợ giúp của hắn.
Tống Thu Hằng dở khóc dở cười:
“Lại dùng chiêu em họ à?” Lúc trước nàng cũng bị lừa bởi chiêu này.
“Chẳng còn cách nào, không nói vậy cô ấy sẽ không nhận sự hỗ trợ của anh, còn tưởng là anh đến gần cô ấy vì mục đích khác”
Hướng Nhật lại cười khổ nói.
Tống Thu Hằng thầm thở dài, đặt mình vào hoàn cảnh người ta, nếu mình là hắn, ban đầu hắn không nói mình là em họ của chính mình, sợ rằng nàng cũng không nhận sự trợ giúp của người đàn ông xa lạ kia:
“Anh cũng không nói cho nàng biết, anh đã… cái kia à?”
Cái kia là “hắn đã chết rồi”, lúc trước Hướng Nhật đã nói với nàng như vậy.
“Cái này thì không, em không thấy được bộ dáng tiều tụy của nàng, anh sợ nàng biết rồi sẽ không chịu đựng được”
Hướng Nhật cũng hiểu mỹ nữ lão sư nói gì…
“Anh chỉ nói hiện giờ anh ở nước ngoài, bảo nàng chăm sóc bản thân, chờ lúc anh trở về”
“Nàng tin?”
“Anh đưa nàng 2 tỷ”
Chiêu tiếp theo của Hướng Nhật mới thực sự làm người ta tin, cho dù Trứu Văn Tĩnh vẫn còn hoài nghi, nhưng có tấm thẻ vàng kia, mật mã lại là ngày sinh của hắn, chẳng còn lý do gì để không tin, dù một kẻ ham mê sắc đẹp của nàng, sợ rằng cũng không đem ra nhiều tiền như vậy cho nàng.
“Anh nói gì? 2 tỷ?”
Mắt Tống Thu Hằng chớp lia lịa, gặp phải mấy con số trên trời này, dù tính nàng không màng danh lợi nhưng cũng cảm thấy cực kỳ kinh sợ…
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ vô cùng đáng yêu của nàng, Hướng Nhật liền hỏi:
“Có phải trách anh đối xử không công bằng không?”
“Không công bằng? Sao có thể chứ?”
Tống Thu Hằng bình tĩnh lại, trên mặt lộ vẻ mất tự nhiên…
“Nàng vốn là một thiên kim đại tiểu thư, khổ cực những năm qua nàng chịu đã đủ rồi, anh cần chăm sóc nhiều hơn một chút…”
Tuy rằng mồm nói thế nhưng chỉ cần người tinh ý vẫn sẽ nhận ra sự ghen tuông ở trong… Những năm qua cô nàng họ Trứu sống khổ, chẳng lẽ mình sống thoải mái sao?
“Đồ ngốc, làm sao anh không biết là em đang ghen tị chứ?”
Hướng Nhật nắm lấy tay nàng, lại lấy ra một tấm thẻ một cách thần kỳ, tuy rằng không phải thẻ vàng nhưng tài sản bên trong cũng đủ để người bình thương tiêu xài cả đời không hết, nhanh chóng đưa tận tay mỹ nữ lão sư:
“Của em?”
Nhìn trong tay có thêm một tấm thẻ, Tống Thu Hằng giật mình, sự ghen tuông trong lời nói cũng đã giảm đi…
“Ừ, bên trong cũng không nhiều lắm, có một trăm triệu thôi”
Trước khi đến trường Hướng Nhật đã ghé qua ngân hàng, hắn đã sớm muốn cho Nhâm đại tiểu thư 1 trăm triệu cũng thì thà mình làm cho nàng một cái thẻ, vậy thì tiện hơn nhiều… Hơn nữa vừa nghĩ đến phải gặp mỹ nữ lão sư, hắn cũng làm thêm cho nàng một cái. Bởi liên quan đến quy đổi số tiền thật lớn, mà hắn cầm tấm thẻ vàng tượng trưng cho VIP, quản lý ngân hàng tự mình chiêu đãi, bỏ qua các thủ tục rườm rà mới chuẩn bị nhanh như vậy…
Nhìn thấy tấm thẻ bên trong có con số trên trời 1 trăm triệu, Tống Thu Hằng giống như cầm phải cục than, vội vàng đẩy về phía Hướng Nhật:
“Không được, anh cầm về đi, nhiều vậy…”
“Lại còn khách khí với anh nữa thì anh quên em luôn.”
Hướng Nhật nghiêm mặt nói…
“Anh dám!”
Mỹ nữ lão sư vừa giận vừa xấu hổ, hắn còn dám đem chuyện này ra dọa nàng, đúng là ăn gan báo mà, đưa tay ra giật lấy tấm thẻ nắm chắc trong tay:
“Ai bảo là không cầm, em còn đang chê ít đấy… Anh cho cô ấy 2 tỷ, cho em có 1 trăm triệu, rõ là thiên vị cả 20 lần”
Lời nói nghe như oán hận, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười hoàn toàn lộ suy nghĩ trong lòng nàng.
“Khụ khụ…”
Hướng Nhật chột dạ, thực ra vẫn còn cái hắn chưa nói ra, cái 2 tỷ kia đơn vị là đô la, chẳng qua cái này không nên nói, nếu không sợ rằng không chỉ thiên vị 20 lần mà là cả trăm lần.
“Đúng rồi, em trai em đâu, giờ nó thế nào?”
Hướng Nhật liền lảng sang chuyện khác.
“Ra viện rồi, nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa là khỏe hẳn, em đang chuẩn bị tìm việc cho nó”
Nhẹ nhàng cất tấm thẻ kia đi, trên mặt Tống Thu Hằng nở nụ cười ngọt ngào:
“Chẳng qua giờ em đã có ý khác, em chuẩn bị cho nó đi ra nước ngoài học, nguyện vọng trước kia của nó là muốn đi nhìn thế giới bên ngoài một chút”
“Vậy thì đi nó ra nước ngoài học thật tốt”
Thấy nụ cười ngọt ngào mê hồn kia, Hướng Nhật cũng cảm động, tâm tình cũng tốt đến mức khó tin được.
“Chẳng qua giờ em biết giải thích sao với nó về số tiền này?”
Tống Thu Hằng nhíu mày, dù có tiền rồi nhưng phải giải thích với em trai, nếu không với tính của thằng nhóc, sợ rằng sẽ nghĩ sai vấn đề.
“Em không nói cho nó biết có nhiều tiền như vậy không phải được sao?”
Hướng Nhật liền đưa ra một đề nghị không hay lắm.
“Nhưng ra nước ngoài học cần một số tiền lớn, dù em không nói cho nó biết có nhiều như vậy, nhưng những năm chữa bệnh cho nó dùng nhiều tiền như vậy, nó cũng chẳng ngốc, còn không biết em đã đem ra dùng hết hay sao?”
Tống Thu Hằng liền phản đối ngay cái chủ ý mà hắn đưa ra.
“Cái này cũng khó đây”
Hướng Nhật nhíu mày, với em trai của mỹ nữ lão sư, hắn cũng biết một chút, thằng nhóc kia thích gần gũi với chị mình, hơn nữa còn không để bất kỳ người đàn ông nào đến gần nàng, lúc đầu mà mình không hao tâm tổn sức dụ dỗ thằng nhóc, sợ rằng cũng chẳng thể nhanh chóng ôm được mỹ nhân như vậy…
“Nếu không thì anh đi giải thích với nó?”
Liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên Tống Thu Hằng nảy ra một ý…
“Anh giải thích thế nào? Chẳng lẽ lại đến trước mặt nó, nói với nó anh là anh rể của chú, số tiền này là anh cho chị chú?”
Hướng Nhật trợn mắt, nếu thực sự làm như vậy, sợ rằng sẽ bị cậu em vợ vác cây đuổi ra ngoài.
Mặt Tống Thu Hằng đỏ ửng, vốn là người hay ngượng ngùng, vội rút tay về, chỉ vào hắn nói:
“Ai bảo anh nói những cái này, em muốn anh dùng lại cái chiêu ” em họ ” kia.