Câu chuyện xảy ra ở 1 làng quê nghèo ở Miền Tây, thời đó nhà nhà còn nhà tranh vách lá, muốn đi ra chợ, đến trường phải băng qua ruộng, hoặc lội đường đất, đường đá đỏ đá xanh để đến trường.
Phần 1: Cái đầm cô tiên
Nhân vật chính là thằng Dũng, năm đó nó 5 tuổi. Gần nhà là con Mít, bằng tuổi nó.
Thằng Dũng qua nhà con Mít chơi, nay có đem quyển truyện tranh màu mà mấy cô chú cho nó, đem qua rủ con Mít coi cùng. Hai đứa nằm tòn ten trên võng, đối diện nhau, giữa là quyển truyện.
– Dũng: Ê, mày coi nè, cô tiên xanh đẹp ghê.
– Mít: Ước gì tao là cô tiên xanh nhỉ.
– Dũng: Sao mày muốn là cô tiên xanh.
– Mít: Tại cô tiên xanh có nhiều đồ đẹp.
Thời đó, trẻ con thiếu thốn lắm, không có điều kiện như bây giờ đâu, quần áo toàn là đứa trước dành lại cho đứa sau không à, nên toàn đồ cũ, thậm chí nhiều chỗ rách nữa cơ.
Chợt Dũng lóe lên 1 ý nghĩ, chẳng là mấy bữa trước, khi mấy cô chú gửi đồ về có 1 cái váy trắng rất đẹp. Mà nó là con trai, đâu có mặc được.
– Dũng: Mày có muốn mặc cái đầm cô tiên không.
(Ý thằng Dũng muốn nói là cái váy, rồi nó tự đặt tên là… cái đầm cô tiên. Nghe cũng rất hợp lý)
Khỏi phải nói, con Mít thích lắm, nhỏ lớn đâu có mặc đồ đẹp, nó cười híp mắt, gật đầu lia lịa.
Vậy là thằng Dũng ù té chạy về nhà lục tung mấy thùng đồ mà cô chú gửi về hôm trước, lấy cái đầm trắng đem cho con Mít. (Mới tí tuổi mà dại gái dữ hok).
Khỏi phải nói, con nhỏ thấy cái đầm nhảy cẫng lên sung sướng. Nó cảm ơn thằng Dũng liên tục, miệng líu ríu như con chim sơn ca.
Nói về con nhỏ, con nhà nghèo mà, nên đâu có điều kiện, đây là lần đầu tiên nó được chạm tay vào cái váy đó chứ. Trẻ em gái thời xưa (khoảng 1980 – 1985) thì trang phục chủ yếu là quần vải dài, mấy đứa nhỏ hơn thì có khi mặc quần cụt như con trai, có khi hết đồ mặc còn ỡ trần như con trai đó chứ. Mà lúc này còn con nít, chưa dậy thì nên phần trên thì gái hay trai cũng như nhau, có ngại gì.
Vậy là con nhỏ hí hửng đi thử đầm, mà nhỏ lớn làm gì mà được sờ tới cái đầm. Nó cởi cái áo ra, rồi tròng cái đầm vào, loay hoay mãi không biết kéo cái “con rết” lên. Phải nhờ thằng Dũng kéo lên dùm.
Thế là thăng Dũng phải ra tay nghĩa hiệp, nhìn thấy con Mít đang ở trần, loay hoay kéo con rết của cái đầm lên. Đố các bạn biết, thằng Dũng nghĩ gì?
Thật ra lúc đó thằng Dũng chỉ coi con Mít giống nó thôi, phần trên phẳng lì không có gì đặc biệt.
Nói vậy cũng tội con nhỏ, tuy là con nhà nghèo, nhưng nó cũng thừa hưởng nước da trắng từ mẹ nó. Mái tóc đuôi gà cột lên đơn giản nhưng cũng không làm mờ nhạt vùng da cổ trắng ngần, với những sợi tóc mai rũ xuống đáng yêu.
Thằng nhỏ cũng lọng ngọng, đứng xớ rớ một hồi, chợ con nhỏ nhận ra 1 điều. Đó là tay thằng Dũng dơ, chưa rửa. Vậy là con nhỏ cản lại:
– Mít, Từ từ, coi chừng dơ áo.
Rồi con nhỏ bắt thằng Dũng đi rửa tay. Tới lúc nó quay lại, hai đứa thử 1 lần nữa, chợt thằng Dũng nhận ra:
– Ê Mít, quần mày dơ kìa.
Thì ra là con nhỏ nó ngồi bệt ở đâu đó nên dính đất. Con nhỏ hơi chút ngượng ngùng, tuy là con nít nhưng em ấy vẫn là con gái, bị chê dơ cũng xấu hổ chứ.
Con nhỏ đứng như trời trồng, chưa biết tính sau thì thằng Dũng gợi ý:
– Hay là thử đại đi.
Ý thằng Dũng là cứ mặc vào đi, nhưng con Mít nó lại nghĩ là sợ dơ váy. Con nhỏ quyết định cởi cái quần lãnh đen ra để thử cái váy.
Xưa ở quê, người ta cũng không chú ý đến mấy đứa con nít lắm, nên chuyện mấy đứa nít trần truồng tắm sông, tắm mưa là bình thường. Tuy nhiên, do bản tính tự nhiên nên khi lõa thể như vậy thì bọn con gái cũng tránh không cho bọn con trai thấy. Có tắm sông thì chị chị em em đi cùng nhau, chứ không để bọn con trai nhìn thấy.
Thế là con bé cởi cái quần vải đen ra để thử đầm, con nhỏ đứng trên cái giường, giơ chân lên tụt cái quần xuống mà quên mất là thằng Dũng đang ở ngay trước mặt.
Thằng nhỏ đứng sững người, đó giờ thỉnh thoảng thằng nhỏ cũng thấy “chim con gái”, nhưng chỉ là thoáng qua lúc tụi nó đi đái tênh hênh, hoặc là lúc tụi nó tắm sông, tắm mưa. Nhưng chỉ là thoáng qua chứ không gần như thế này, không thực như thế này.
Thằng Dũng ngồi trên giường, sẵn sàng hỗ trợ con Mít để thử đồ. Nhưng ai ngờ khi con Mít nó cởi cái quần ra, nguyên 1 tuyệt tác của thượng đế phơi bày ra trước mắt nó. Con Mít tuy gầy vậy, nhưng cái mu cũng no tròn, cộng thêm làn da trắng càng tôn lên vẻ đẹp của cái khe chim hồng hào bên dưới. Thằng nhỏ tuy không biết gì, nhưng cũng biết là mình khác con nhỏ, mình tóc ngắn, nhỏ tóc dài. Mình đứng đái, còn nhỏ khi đi đái thì mất tiêu…
Hai đứa chợt nhận ra tình huống bất ngờ này, con Mít đang tíu tít cũng im lặng khi thấy mặt thằng Dũng “thộn” ra như vậy. Nó chợt nhận ra tình huống này nên cũng ngại ngùng xấu hổ (con gái mà). Còn thằng Dũng thì khỏi phải nói, tuy không rõ cái gò mu trắng phau, không sợi lông, không tì vết đó để làm gì, nhưng tim nó cũng đập thình thịch, mặt đần thối ra.
Rồi rất nhanh sau khoảnh khắc đó, con Mít tròng cái đầm vào. Rồi giục thằng Dũng:
– Ê, mày kéo giùm tao con rết. (Cái khóa của váy).
Thằng nhỏ như bừng tĩnh, để giấu thẹn khi lỡ nhìn trộm chim của con Mít (mà nó có nhìn trộm đâu, tại hoàn cảnh đẩy đưa chứ bộ). Nó vội vàng chồm tới phụ con Mít kéo cái khóa lên.
Kể từ lúc đó, trong tâm lý của thằng Dũng khác lắm, đó giờ nó chỉ coi con Mít như những thằng con trai khác chơi cùng xóm, chỉ hơi thắc mắc là sao nhỏ này tóc dài mà mấy thằng kia tóc ngắn. Nay tự nhiên thấy thiên đường bày ra trước mặt, thằng nhỏ như chết lặng. Thể xác đây nhưng linh hồn đang ở trên gò mu cao trắng ngần đấy.
Còn con Mít, sau khi mặc cái đầm vào, nó hóa thành bà Tiên trong truyện tranh. Con nhỏ cứ đứng trước gương xoay qua xoay lại thử đầm, đâu biết phía sau thằng Dũng đang ngắm nhìn con bạn mình từ con vịt quê mùa hóa con thiên nga lộng lẫy.
Quay lại câu chuyện, kể từ lúc thằng Dũng nhìn thấy bướm con Mít ngay trước mặt, thì hồn của nó thơ thẩn ở đâu rồi. Phải nói tạo hóa cũng tài tình khi tạo ra được một cực phẩm, đó là… cái loz, với những đứa con gái thì nó được gọi với những tên gọi khác: Con chim, cái bướm, cái chum…
Từ giây phút đó, thằng Dũng cứ ngẩn ngơ. Ai dè cái chỗ đi đái của con bạn nó đẹp như vậy, con Mít tuy gầy nhưng cái mu tròn rất đẹp, nó cứ gồ gồ lên ngộ lắm. Điểm xuyến cho cái mu trắng ngần đó là cặp đùi trắng nõn nà, cái bẹn trắng kèm theo vài đường gân hồng hào rất mảnh làm cho nơi đó thêm vẻ kỳ bí.
Nhưng, cái thu hút nhất là ở cái khe bướm. Nó là 1 đường rãnh hồng chẻ đôi cái mu trắng ngần ra. Cái rãnh đó đẹp lắm, mu trắng rãnh hồng đều đặn chẻ đôi cái bướm thật đều.
Thằng Dũng lúc đó đâu biết chim bướm gì đâu, tuy có đôi lần thấy bọn con gái ngồi đái cũng tơ hớ lộ bướm, nhưng nó không để ý lắm. Nhưng lần này thì khác, nó thấy nguyên cái bướm con nít thật là non tơ nõn nà, chưa mọc lông trước mặt. Nó xao xuyến lắm.
Lại nói về con bé, con nhà nghèo mà, bình thường chỉ mặc áo bính, quần áo sửa lại từ các chị bà con cho, nên lem luốc lắm. Tuy vậy con bé cũng có nét duyên ngầm, lại thêm được trời ban cho làn da trắng nên con bé dễ thương lắm. Nay là lần đầu tiên con bé được mặc cái đầm đẹp như vậy, nó như thật sư hóa thành nàng tiên. Nó nhún chân tạo kiểu, xoay vòng vòng ngắm mình trong gương, thỉnh thoảng cười duyên với thằng Dũng. Con nhỏ khi cười 2 mắt nhíu lại, và lộ 2 má lúm đồng tiền, làm thằng Dũng điên đảo. Trong suy nghĩ của thằng nhóc 5 tuổi, nó thấy con nhỏ đẹp lắm, nó sẵn sàng làm mọi thứ cho con nhỏ, cho con nhỏ mọi thứ đồ chơi mà con nhỏ thích…
Sau một hồi ngắm nghía chán, 2 đứa quay lại đọc truyện, 2 đứa nằm võng đối diện nhau. Các bạn trở lại thời thơ ấu, nhớ xem: 2 Đứa nằm 2 đầu võng, 2 chân bành ra, đưa đưa võng, tay mỗi đứa cầm 1 cuốn truyện cô tiên xanh, tuy chưa biết đọc chữ nhưng tụi nó chăm chú xem hinh dữ lắm.
Đọc 1 lát, thằng Dũng phát hiện ra 1 điều là con Mít đang… ở truồng. Do khi nãy cái quần vải dài của nó lấm đất, nó sợ dơ đầm nên cởi ra luôn. Thằng Dũng như chết trân, nguyên 1 con bướm nay ở gần trước mặt, ngay dưới tầm tay. Nếu hồi nãy, con nhỏ đứng cởi quần ra, khe bướm khép nép giữa 2 chân, thì bây giờ 2 chân bành ra, khe bướm nửa khép nửa mở. Khe chim con nhỏ còn dính lại, khép hờ (con gái thường cái khe đó rít rít, dính dính mặc dù 2 chân banh ra, nhưng nếu dùng tay tách 2 môi lớn ra thì cái khe sẽ banh ra).
Hai môi lớn của con nhỏ dính vào nhau một cách hờ hững, che đi cái động thiên thai, do con nhỏ ngồi banh chân, từ góc nhìn của thằng Dũng, thấy rõ các mép nhăn theo chiều ngang của khe bướm, các nếp nhăn gọn gàng, màu trắng hồng.
Do con nhỏ dạng chân ra, mặc dù 2 mép môi lớn còn dính nhau, nhưng cái khe cũng hé mở phần nào, tuy không nhìn rõ bên trong, nhưng cũng có thể tưởng tượng đc 1 màu hồng nhạt trong cái rãnh sâu ấy.
Do khoảng cách gần, thằng nhỏ nhìn kỹ thì trên bờ mu trắng ngần ấy có những mạch máu nhỏ li ti thật kích thích. Bờ mu tuy nhẵn nhụi, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy con nhỏ có những sợi lông măng, nó giống như lông tay vậy, nhưng mọc ở trên mu nhìn cuốn hút lắm.
Lúc này, tâm hồn thằng Dũng rạo rực, bờ mu đó nằm ngay tay thằng nhỏ, cách chỉ 10cm. Thằng nhỏ kìm lòng không nổi, đưa tay sờ bờ mu ấy. Ôi bờ mu trắng ngần với những sợi lông măng mềm mại, tay thằng nhỏ như có luồng điện giật chạy qua, nó tê tái, nó sung sướng. Rồi tay thằng nhỏ trở xuống, chạm vào môi lớn bên dưới, chỗ 2 môi dính lại khi nãy tách ra, 2 môi lớn tách ra lộ ra 1 thâm cung hồng hào bên trong. Thằng nhỏ chết lặng.
Cái thâm cung đó chưa hiện rõ môi bé, hột le… mà nó hồng hào, lúc đó thằng nhỏ liên tưởng tới cái mạng nhện hơn. Từ môi lớn tách ra, lộ ra cái chỏm (chưa gò lên hạt me như các bé lớn nha), rồi ngay bên dưới là cái mạng nhện hồng hào, để ý kỹ sẽ thấy được cái lỗ chừng ngón tay út à. Giữa môi lớn và môi bé, nếu để ý kỹ sẽ thấy mấy bợn màu trắng lợn cợn (bạn nữ nào đi làm cả ngày cũng có mấy lợn cợn nay). Thằng Dũng chưa biết đó là gì, nhưng bản năng nó mách bảo cái đó ngon lắm, thơm lắm…
Tuy mô tả dài vậy, nhưng nguyên cả quá trình từ lúc thằng Dũng phát hiện cái động thiên thai (lúc đó nó chưa biết là cái gì) cho tới lúc chạm vào chỉ vài giây à. Thằng nhỏ chạm tay vào 2 cái môi đang tách ra, ôi cảm giác mềm mại, ấm ấm… thằng nhỏ tò mò ngơ ngẩn mấy giây, mắt chữ A, mồm chữ O, nhìn ngu vãi chưởng.
Còn về phần con Mít, khi phát hiện thằng Dũng sờ lờ mình, nó cũng giật thót người. Bỏ quyển truyện xuông. 4 mắt nhìn nhau, con Mít e ngại không biết làm gì, mẹ nó dạy đừng cho con trai đụng vào bướm, có bầu đây, nhưng nó chẳng để ý lắm.
Cảm giác của nó lúc này là nhột nhột, tuy mẹ dạy vậy, nhưng nó cũng thấy bình thường, có lẽ nó còn vui vì nay có đầm mới, và nó chơi với thằng Dũng từ bé nên thân quen, chẳng sợ gì. Theo phản xạ tự nhiên thì nó cũng khép chân lại, nhưng chân 2 đứa nhỏ đang bành ra, khóa lấy nhau nên không khéo lại được. Nó lấy tay mình chụp tay thằng nhỏ kéo ra.
Còn thằng Dũng, đang sờ lờ, thấy con Mít khép chân lại. Theo phản xạ tự nhiên như người ta sợ con chim bay mất nó bay theo chụp. Thằng Dũng chụp tay vào chim con Mít, đưa 1 ngón tay miết vào khe khiên thai, ôi cảm giác đê mê khó tả, mãnh liệt. Cho tới khi con Mít kéo tay nó ra. Con Mít cũng không biết làm gì, nó thẹn thùng kéo tay thằng nhỏ ra. Tuy kéo ra, nhưng con nhỏ vừa kéo vừa cười ngượng, chắc do thằng nhỏ sờ làm nó nhột và bất ngờ.
– Ý.
Thằng nhỏ từ trên trời, bị kéo tụt xuống mặt đất, thẹn thùng rút tay lại. Rồi không biết phải bản năng kêu gọi không mà nó đưa tay lên mũi ngửi…
Ôi, một mùi không biết mô tả làm sao, nó hăng hăng, khai khai, như các ông chê mùi nước mắm chứ nó cũng thơm chứ bộ. Khó tả lắm, nó mê mẩn còn hơn khi nãy được sờ lờ nữa.
Hai đứa thẹn thùng, ngồi vậy 4 mắt nhìn nhau. Thằng Dũng thì khỏi nói, lần đầu chạm vào cõi thiên thai, lại được hít mùi nước mắm còn trinh nên chưa hoàn hồn, còn phiêu diêu nơi cõi thiên đường chưa về. Nhưng bị con nhỏ kéo tay, bắt quả tang khi vừa phát hiện ra hang Sơn Đòong, chưa kịp leo xuống đã bị kéo dây lên. Còn con nhỏ thì ngượng lắm, tự nhiên bị thằng bạn thân chạm vào chỗ đái của nó, nó nhột. Người ta là con gái mà.
Hai đứa đang miên man suy nghĩ thì mẹ thằng Dũng gọi:
– Dũng ơi, về ăn cơm!
… Bạn đang đọc truyện Chuyện mấy đứa con nít tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/chuyen-may-dua-con-nit.html
Sau khi thằng Dũng bị mẹ gọi về ăn cơm. Thì con Mít cũng đói rồi, nó chạy xuống nhà ăn cơm. Cha mẹ nó nay đi gặt lúa dần công nên nhà chỉ còn nó với thằng Tủn, anh con Mít, năm nay 9 tuổi.
Hai đứa nó lấy cơm với cá kho mà mẹ nó chuẩn bị trước khi đi gặt, đem bày ra bộ ván dưới bếp. Thằng Tủn thì chạy ra vườn hái đâu được một rổ rau sống các loại. Vậy là đủ cho một bữa ăn ngon lành ở dưới quê rồi.
Hai đứa leo lên bộ ván gỗ dưới bếp, thằng Tủn múc cơm vào bát cho 2 đứa. Con Mít cũng lễ phép mời cơm anh nó:
– Em mời anh Hai ăn cơm.
Mà các bạn cũng biết rồi đó, ngồi ăn cơm trên bộ ván thì chỉ có thế ngồi xếp bằng, hoặc ngồi bệt, người lớn ý tứ hơn thì ngồi xếp 2 chân qua 1 bên che chỗ tế nhị lại. Con Mit thì nó vô tư, ngồi chèn bẹt banh cái háng ra ăn cơm.
Thằng Tủn ngồi đối diện, đang ăn cơm thấy con em ngồi chèn bẹt, phô nguyên con bướm non thì nó trố mắt nhìn, sốc thật sự, xém tí nữa phun cả cơm ra ngoài. Con Mít ngồi chèn bẹt, 2 chân banh ra xếp bằng, con bướm non múp máp trắng trẻo bị 2 chân dạng ra kéo ra 2 bên, 2 mép tách ra. Thấy rõ cái hột le non (lúc này chưa thật sự hình thành hột le, chỉ là cái thành trên củ môi dưới hơi dày hơn phần còn lại), và cả cái lỗ thiên thai, thật ra nhìn nó chằng chịt chỉ là cái màng bùi nhùi hồng hào.
Thằng Tủn thì lớn hơn nên biết nó đang nhìn thấy cái gì, mắt nó mở to ngạc nhiên, miếng cơm đang ăn dở cũng quên nhai, mặt nó cứ đờ ra, 2 mắt bị hút vào cõi thiên thai đó không rời.
Con Mít thấy lạ, nó hỏi:
– Sao anh Hai không ăn cơm đi.
Câu hỏi của con Mít giống như ánh sáng bình minh xuyên qua màn mây u tối bao phủ thằng Tủn nãy giờ. Nó choàng tỉnh:
– Tủn: Ủa, sao mày không mặc quần.
– Mít: Tại em sợ dơ cái đầm.
Lúc này thằng Tủn mới để ý thấy là con Mít có cái đầm trắng thật là đẹp. Đó giờ con Mít toàn mặc đồ cũ, đồ ké, đồ bính không à chứ đâu có mặc đồ đẹp như vầy. Nãy giờ thằng Tủn thấy có gì đó ở con em nó khác lắm, nhưng không nhận ra.
– Tủn: Mày không mặc quần, dơ đồ đó.
– Mít: Sao mà dơ.
– Tủn: Thì chim mày thúi, nó dính vô váy, dơ đồ chứ sao.
– Mít: Mà đít quần em dính đất rồi.
– Tủn: Vậy để tao.
Nói đến đây, nhiều bạn thắc mắc tại sao thằng Tủn lại biết chim con Mít thúi. Tại có nhiều lúc vô tình hay cố ý không biết, thằng Tủn cũng có đụng chạm, sờ con em lúc nó ngủ, lúc sinh hoạt bình thường. Rồi có khi nó lòn tay vô quần bóp con chim, lòn 1 ngón tay vô khe giữa của con chim, thấy ướt ướt rồi đem lên mũi ngửi nên nó biết. (Con gái nhỏ nhà quê hồi xưa vô tư lắm, nó chạy nhảy cả ngày, ngày đái 4 – 5 lần dính vào chim, có đứa vô ý nước đái chưa hết đã kéo quần lên làm cái quần cũng khai, toàn mùi nước đái, chính những cái này, lên men mắm tạo mùi khắm khắm mắm tôm nếu nó không chú ý vệ sinh.)
Rồi thằng nhỏ chạy vô buồng, lấy cái khăn tay vải mùng, loại khăn này rất là mềm. Đem khăn ra sau hè nhúng nước rồi quay lại chỗ con Mít đang ngồi ăn cơm:
– Để anh lau cho, nằm xuống đi.
Con Mít ngoan ngoãn, nằm xuống phản, kéo cái váy lên, bẹt 2 chân ra, hướng con chim non đang mở hờ đôi cánh ra hướng về mặt thằng anh. Phải nói cảm giác lúc này của thằng anh nó còn ngu người hơn khi nãy con Mít lộ hàng khi đang ăn cơm nữa. Nguyên cái mu trắng ngần ngay trước mặt nó, còn thấy rõ vài mạch máu li ti nơi mép bướm nữa. Trên cái mu và 2 môi lớn đang khép hờ là đám lông măng mềm mại nhìn thật kích thích. Nếu ở đây có ánh sáng mặt trời, hay cái đèn pin rọi xiên xiên thì có khác gì cánh đồng cỏ lau đâu. Cánh đồng cỏ trên đường dẫn vào động thiên thai.
Thằng Tủn nhẹ nhàng kéo 1 bên mép bướm ra, con Mít nhạy cảm nên khi tay thằng nhỏ sờ gần tới là nhỏ đã nhột rồi, cười khúc khích. Thằng nhỏ dùng 1 tay kéo 1 bên mép bướm ra ối trời ơi, một bợn trắng trắng bám giữa môi lớn và phần gần hột le, nơi mà cái môi nhỏ nhô hơn chút xíu tạo thành cái khe, mà ở đó khi đi đái, nước đái dính rồi mới sinh ra cái bợn trắng trắng đó. Bất ngờ, thằng Tủn lấy tay quẹt vào cái bợn đó rồi đem lên mũi ngửi, cái mùi nó nồng nồng, khai khai nhưng cuốn hút, gần giống cái mùi cứt thằn lằn, nhưng thơm hơn.
Con Mít khi thằng Tủn đụng tay vào vạch ra thì nó nhột, nó khẽ nhích cái mông, miệng thì cười như bị ai đó chọc lét vậy. Đến khi thằng Tủn lấy tay quẹt cái bợn trắng thì theo phản xạ, nó giật nảy người đẩy tay thằng Tủn ra. Thằng Tủn rầy nó:
– Im, để anh lau.
Nghe anh nó nói vậy, nó nằm im. Đến khi thấy thằng Tủn đưa cái bợn trắng lên ngửi, nó nhăn mặt:
– Mít: Eo ôi, anh làm gì thế.
– Tủn: Chim mày dính bợn nè.
– Mít: Gì vậy.
– Tủn: Để tao lau cho.
Rồi thằng Tủn lấy cái vải mùng nhúng nước khi nãy lau chim cho con Mít. Thằng Tủn lau tới đâu, con Mít nhột tới đó, nó cười nắc nẻ.
– Im, để anh lau.
Thấy anh nó rầy, nó không dám cười thành tiếng, cũng không dám nhích mông nữa, mà căng mình nhịn cười chịu trận, ai mà bị cù lét không cho cười thì sẽ hiểu cảm giác này thế nào. Thằng Tủn tỉ mỉ lấy vải mùng lau chim cho con Mít, ôi một tuyệt tác thiên nhiên, đó giờ nó cũng thấy con Mít ở truồng khi tắm, khi đi đái, hoặc khi nó ngủ mặc quần ngắn mà 2 chân banh càng sẽ thấy lấp ló khe bướm từ ống quần. Nhưng ở đây là nguyên 1 cái động thiên thai ngay trước mặt, thằng Tủn mải mê ngắm nhìn đồi cỏ lau trắng mọc trên cái mu, nhìn cái ụ đất nổi lên mà người ta gọi là cái hột le, nó nhỏ lắm, mà đẹp lắm. Bên dưới cánh đồng cỏ lau là con rạch đào nguyên, vạch ra thấy bên dưới hột le là một mảng bầy nhầy màu hồng. Để ý kỹ thì đó là một cái lỗ rất bé cỡ ngón tay Út thôi. Thật là một tuyệt tác.
Con Mít từ lúc thằng Tũn la cũng không dám nhúc nhích. Mặt nó chuyển từ trạng thái cười khúc khích tới không dám cười ra tiếng, rồi giờ là nó há hốc mồm ra thở, mắt nhắm nghiền.
Còn thằng Tủn, lúc đầu nó lau bằng miếng vải mềm, giờ nó vứt miếng vải đi đâu không biết, dùng tay thám hiểm con lạch nguyên sơ, nơi mà vén bờ lạch ra có 1 hang ngầm bên dưới, người ta gọi cái hang đó là động thiên thai.
Quá trình khám phá đó chỉ chằng 2 – 3 phút thôi. Mà với 2 đứa trẻ như là cả 1 thế kỷ vậy. Con Mít thì từ cảm giác nhột nhột chuyển sang cảm giác gì đó ngộ lắm, buồn đái mà không dám đái, mà nó thích lắm. Còn thằng Tủn thì nó ngu ra thám hiểm cả 1 thảo nguyên giữa 2 đùi con em, con cu nó cửng lên lúc nào không biết.
…
Còn tiếp…