Phần 1
Tôi có máu lạnh. Đó là điều tôi đã nghe và đọc trong sách, nhưng không nghĩ là có thể theo bất cứ ý nghĩa thực tế nào. Tất nhiên, máu không thể thực sự biến thành băng trong mạch máu, chỉ là cảm thấy như vậy khi bà ngoại tôi nói về nó.
Tôi có thể nói đó không phải là một tình huống tốt khi bà ngoại tôi mở cửa ra và nhìn thẳng vào mặt tôi và rồi lên tiếng ngay:
“Hiển, vô trong đi. Bà có chút chuyện cần phải nói với con”
Tôi tỏ vẻ ngây thơ, đi theo bà vào trong nhà.
“Chuyện gì vậy bà?” Tôi hỏi, hy vọng là mình đã sai.
Lo lắng đến thắt ruột, trong người tôi cảm thấy chùng xuống vì tội lỗi, trong khi sự bối rối làm ấm khuôn mặt của tôi.
Bà ngoại tôi đi thẳng đến cuối hành lang và dừng lại bên ngoài cánh cửa cuối cùng ở bên phải.
“Vô trong đây” Bà nói.
Nếu tôi cần có bất kỳ xác nhận nào rằng mình đã bị bắt gặp, thì chính là nó. Tại sao bà ngoại lại bắt tôi vào trong phòng ngủ của bà?
Đó là cảnh tượng của tội ác.
“Chuyện gì vậy?” Tôi lặp lại, trong lòng cảm thấy hoang mang. Hiển nhiên là tôi đã bị bóc mẽ, nhưng vẫn còn chút hy vọng.
Bà tôi bước vào trong phòng, rảo quanh cái giường lớn trong phòng bà và dừng lại gần bên cái tủ nhỏ có 3 ngăn kéo ở phía đầu giường. Sau đó bà quay lại đối mặt với tôi trong khi tôi còn lẩn quẩn ở gần cửa ra vào. Tôi không ở trong, nhưng cũng không ở ngoài phòng. Tôi nhìn bà từ mảnh đất – không có người đàn ông đó, trong khi bà đứng chống nạnh và nhìn tôi.
Bà liếc về phía cái tủ rồi nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
“Lại đây” Bà nói. “Thôi nào, lại đây đi. Đừng có lẩn quẩn quanh đó nữa”
“Con… con không hiểu” Tôi lắp bắp, thực sự sợ hãi.
“Rồi con sẽ hiểu thôi” Bà nói với một cái gật đầu. “Nó sẽ trở nên rất đơn giản nhanh thôi”
Tôi đi vào trong phòng ngủ của bà với thái độ của một người sắp bị đánh đòn. Khi sự sỉ nhục cho tội ác của tôi bị xoắn vào trong tôi, tôi bước vào phòng bà với sự miễn cưỡng lớn nhất.
“Nếu bà mở ngăn kéo trên cùng” Bà nói. “Bà sẽ tìm thấy cái gì hả Hiển?”
Cảm thấy như thể bụng tôi tan chảy thành nước sau khi bà nói như vậy. Các cơ bắp rã rời, đầu óc tôi từ chối thừa nhận điều đang xảy ra.
“Con… con không biết” Tôi nói ríu cả lưỡi.
Bà thở dài và nói:
“Đừng có nói dối nha Hiển. Quá muộn rồi. Bà biết là con đã ở đây”
Tôi không biết nói gì nữa. Vì vậy, tất cả những gì tôi có thể làm là đứng yên đó và trố mắt ra nhìn.
“Bà nghi ngờ chuyện này đã mấy tháng nay rồi” Bà tôi nói. “Nhưng lúc đầu thì bà không tin. Bà nghĩ là mình sai, rằng bà đã phạm sai lầm. Nhưng sau một thời gian thì bà nhận ra là bà không sai một chút nào. Do đó bà đã nghĩ ngợi rất nhiều về nó. Bà bực bội lắm. Rồi sau đó con biết là bà đã làm gì không, hả Hiển?”
Tất cả những gì tôi có thể làm là lắc đầu tới tấp, ánh mắt tôi khóa chặt vào đôi mắt bà.
“Bà đã cài một máy quay phim nhỏ vào ngay đó” Bà nói khi chỉ tay vào cái bàn ăn đối diện cái giường. “Ở ngay dưới cái gương”
Cú sốc đánh vào tôi giống như một cú đấm vật lí. Tôi thở hổn hển, âm thanh phát ra mà tôi không nhận ra luôn.
“Đúng vậy” Bà cười nhếch miệng. “Đoạn phim thú vị. Bà không nghĩ là con muốn xem vài cảnh quay nổi bật đâu”
Bà tôi chỉ vào cái máy tính bảng, được đặt trên một cái gối.
“Bà đã có nó ở trong đó rồi” Bà nói thêm.
Tôi chợt cảm thấy đau. Dòng máu lạnh chuyển sang nóng lên và da tôi chùng xuống. Dưới mắt mình, tôi hình dung những gì mà bà tôi đã phải nhìn thấy, sự kinh hoàng làm cho tôi rên rỉ.
“Đúng” Bà nói. “Mày nên rên rỉ đi, đồ bẩn thỉu cứt đái”
Mặc dù bị sốc khi bị bắt quả tang, miệng tôi vẫn chùng ra khi bà nói với tôi như vậy. Bà rất thẳng thắn và không ngại nói lên quan điểm của mình, nhưng thường thì bà rất ý tứ và không bao giờ nói tục. Ngay cả từ “cứt” cũng dường như sai trái đối với bà. Nó giống như nhìn thấy một nữ tu đang bú cặc vậy.
Đó là một trong những khoảnh khắc khủng khiếp, và tôi ước gì trái đất chợt mở ra và nuốt hết cả người tôi xuống dưới đó. Tôi đã bị làm nhục vì những gì mình đã làm và những gì bà đã trông thấy.
Xấu hổ và không thể nhìn vào mặt bà, tôi lầm bầm:
“Cho con xin lỗi”
“Xin lỗi à?” Bà nói, khoanh tay lại. “Đó là tất cả những gì mà mày muốn nói hay sao?”
Tôi nuốt nước miếng, quên mất câu từ, đầu óc rối tung lên. Tôi đã có một khái niệm mơ hồ về chuyện này. Nó sẽ luôn ở đó giữa hai bà cháu tôi. Tôi sẽ không bao giờ hiện diện trong đầu bà mà không có tội lỗi. Tôi có tội và xấu hổ, sự quái dị sẽ ở cùng tôi mãi mãi.
“Ơ… có ai khác biết không bà?” Cuối cùng tôi đã hít thở được.
Bà tôi bật cười, âm thanh nghi ngờ khi tôi mạo hiểm liếc nhìn mặt bà.
“Cái gì?” Bà nói, nhướn lông mày lại. “Chẳng hạn như mẹ mày, ý mày là vậy hả?”
Tôi héo queo lại dưới sức nóng của ánh mắt bà.
“Tao sẽ nói gì với nó hả Hiển?” Bà nói thêm, đảo mắt. “Tao có nên nói chuyện này với mẹ mày hay không?” Bà khịt mũi và mở cánh tay ra. “Tưởng tượng đi. Ồ, đúng rồi, nhân tiện, Bích à, con biết không, thằng Hiển nó đã lục lọi đồ lót của mẹ? Nó tìm thấy một con cặc giả và một tạp chí khiêu dâm trong ngăn kéo cạnh giường mẹ. Sau đó nó lấy quần lót của mẹ để tự sướng khi nó nằm xuống vọc cặc”
Cú sốc lại đánh tôi một lần nữa. Chỉ một giây sau, tiếng thở hổn hển khi tôi nghe lời mô tả dâm dật của bà mình.
“Làm ơn đi bà ngoại ơi” Tôi nói trong tiếng rên rỉ. “Con… Ồ trời ơi, con xin lỗi”
“Không” Bà nói, cắt ngang lời tôi trước khi tôi bắt đầu lảm nhảm. “Bà sẽ không nói với bất cứ ai, đây là chuyện riêng giữa hai bà cháu”
Tôi vội nuốt nước miếng. Ít nhất thì sự nhục nhã của tôi chỉ giới hạn ở hai người.
“Cảm ơn bà” Tôi thở dài.
“Đừng có vội cảm ơn bà” Bà trả lời. “Con với bà vẫn cần phải trò chuyện. Bà có nhiều câu hỏi đó Hiển, có những điều mà bà muốn biết”
“Con không thể đi được sao?” Tôi hỏi. “Làm ơn đi mà, bà ơi”
Khi tôi nhìn bà, vẻ mặt của bà tỏ ra buồn bã. Bà xệ mặt ra, như thể hối hận khi tiếp tục nói:
“Không đâu Hiển, bà xin lỗi nhưng con phải ở lại và đối mặt với bà. Nếu con không ở đây và nói chuyện với bà, và nếu con không thành thật” Bà nói thêm. “Thì bà sẽ nói gì đó với mẹ con. Con có hiểu rõ không hả? Cứ ở đây và nói chuyện. Phải thành thật, hoàn toàn trung thực đó nghen”
“Con sẽ cố” Tôi nói.
“Con sẽ làm tốt hơn là cố gắng”
Bà ngoại cứ để cho tôi đứng đó trong ít nhất là vài phút. Bà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, khoanh tay lại trong khi tôi cố gắng vô ích để tìm cách thoát ra khỏi vũng bùn này.
“Bà không tức giận, con biết đó”
Bà tôi nói sau một lúc im lặng. Tôi nghe giọng bà mềm lại và nhìn lên thì thấy gương mặt bà cũng vậy.
“Ồ, bà đã từng giận dữ” Bà nói với tôi, mắt mở to khi nói. “Nhưng giờ thì bà… tò mò nhiều hơn. Cho nên bà sẽ cho con một cơ hội. Bà không biết con có làm đúng hay không, nhưng con hãy cố giải thích cho bà nghe đi. Bà hứa là sẽ lắng nghe”
“Bà thực sự không giận con sao?” Tôi nhìn bà và hỏi.
“Không đâu Hiển, bà không giận con”
Tôi suy nghĩ trong vài giây. Quyết định rằng mình không có nhiều lựa chọn, khi kể ra, khi tôi từ bỏ và chịu thua ý muốn của bà, tôi cảm thấy bùng nổ một sự hưng phấn. Đó là một sự giải tội. Nếu tôi nói cho bà nghe những gì bà muốn biết, tôi có thể đi một chặng đường dài để thanh lọc tội lỗi khủng khiếp và nỗi xấu hổ mà tôi đã cảm thấy trong những giờ phút vừa qua.
Tôi gật đầu và cảm thấy quyết tâm của mình cứng lại như thép.
“Được rồi” Tôi nói. “Bà muốn biết điều gì?”