Phần 1
– Sao cô lại về quê dạy ạ?
Có lẽ câu hỏi của tôi làm cô buồn, cô lặng im, đưa mắt chìm trong màn mưa trắng xóa… ánh mắt thoáng hiện lên một nỗi niềm nào đó, cô nhìn tôi, gượng nói:
– Ở quê đẹp mà em! – Cô cười mỉm, nhưng đôi mắt lại rất buồn, nụ cười của cô không có niềm vui, mặc dù nó vẫn rất đẹp.
Tôi không nói gì cả, chỉ lặng im nhìn cô. Đôi mắt cô long lanh nhìn theo cơn mưa nặng hạt, những lọn tóc mềm mại che kín khuôn mặt, mái tóc đen dài không che nổi đôi mắt ướt át lóng lánh vệt nước. Cô khẽ vươn tay, những ngón tay thon dài cắm vào làn tóc đen óng ả, khẽ vuốt làm những sợi tóc mềm mại trượt giữa các ngón tay, gió thổi nhẹ mang theo hương tóc cô, từng chút chui vào mũi tôi, làm lòng tôi lâng lâng dễ chịu.
Ngoài kia gió bắt đầu thổi mạnh hơn, quật nghiêng ngả cơn mưa vốn dịu dàng. Trên hàng lang trường, từng nhóm học sinh đứng chờ mưa tạnh, họ cười nói trêu đùa, tạt nước vào nhau. Đâu biết những giọt mưa nặng hạt đã làm cho tâm tình của một người phụ nữ thêm buồn hơn.
Cô nhìn tôi, định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi, dường như cô đang cố gắng đè nén tâm sự vào trong, cô im lặng nhìn ra ô cửa với vẻ mặt sầu thẳm, thở dài một hơi… rồi giãi bày:
– Chồng cô không muốn sống với cô nữa… nên cô về quê sống cho thanh thản – Giọng nói cô hơi trùng xuống, đưa mắt xa xăm nhìn về nơi nào đó.
Tôi nghe cô nói mà sững sờ, “một người tốt như cô mà có người đàn ông lại không muốn sao?” Định mở miệng an ủi cô, nhưng lại thôi, tôi không biết an ủi cô ra sao.
Cô tên Uyên. Đã về đây dạy được hơn năm, chủ nhiệm lớp tôi từ năm lớp 10. Cô rất hiền, dễ gần nên học sinh ai cũng quý, tôi cũng vậy, tôi và cô thường xuyên nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng cũng ghé nhà cô học. Hai người ngày càng gần gũi, càng lúc tôi càng cảm thấy có một thứ tình cảm đặc biệt nào đó nảy sinh với cô, thứ tình cảm đó hình như không đơn thuần giữa hai Cô – Trò, có gì đó hơn thế, bởi tôi có cả những khao khát.
Thân hình cô mảnh mai thoạt nhìn còn có chút yếu đuối, mái tóc đen dài ngang lưng, xõa tung trên bờ vai gầy đổ xuống trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng noãn, đôi mắt đen long lanh, dọc theo sóng mũi thon cao là đôi môi hồng mềm mại. Cô thật đẹp, cô còn rất trẻ, cô mới 30.
– Mưa lớn quá! Bao giờ mới tạnh đây? – Cô vén tay áo, đưa cánh tay thon dài trắng nõn qua khe cửa sổ, hứng ít nước mưa rồi hất nhẹ đi.
– Hay mình đội mưa về đi cô, chứ mưa này còn lâu mới tạnh…
– Không được… ướt giáo án của cô mất…
– Vậy đợi mưa tạnh vậy…
Tháng chín, những cơn mưa cuối mùa hạ, thời tiết mát mẻ cũng làm cho tâm hồn trở nên dễ chịu. Rồi gió cũng dần dịu lại, mưa bắt đầu nhẹ hạt, rồi tạnh hẳn.
Cô đứng dậy, nhìn ra ngoài rồi nhìn tôi nói:
– Tạnh mưa rồi, cô về trước nhé…
– Vâng…
Tôi đi vào bãi gửi xe, ở lại một chút, đợi lúc cô đạp xe ra tới cổng trường, tôi mới ngồi lên xe đuổi theo cô.
Con đường đất trơn trượt ngày mưa, làm tôi và cô phải đạp xe thật chậm để tránh đi những ổ đọng đầy nước. Quê tôi là một miền quê nghèo phía bắc, miền quê mang vẻ đẹp trầm buồn và có vài phần hiu hắt, những ngôi nhà cấp bốn liêu xiêu, mái nhà lụp xụp dột nước vào những ngày mưa bão.
Đi được nửa đường, trời lại bắt đầu kéo mây đen, dần mù mịt, vài giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống, rồi ào ào cơn mưa ập tới một cách nhanh chóng và bất ngờ, tôi nhìn vào một hẻm vắng, thoáng thấy một mái hiên, thì gọi cô chỉ vào đó:
– Cô ơi vào trong kia trú đi…
Cô nhìn theo ngón tay tôi, không nói, cô quẹo nhanh vào hẻm, vừa tấp vào mái hiên, tôi và cô dựng xe rồi nép vào trong để tránh những giọt nước mưa ập xuống như trút nước.
– Trời… tẹo nữa thì giáo án của cô ướt hết rồi… mưa suốt ngày khó chịu quá! – Cô nhìn mưa than, làn môi hơi cong lên, hai hàng lông mày nhăn nhăn trông rất dễ thương.
Tôi cười không nói, đưa mắt nhìn trộm cô, tóc cô đã hơi ươn ướt vài lọn tóc lưa thưa dính bết vào gương mặt xinh đẹp, vài giọt nước mưa chảy dài qua khóe môi đỏ hồng đang hơi hé mở, tôi ngẩn ngơ nhìn để rồi lúng túng hơn khi mắt liếc xuống phần ngực áo, phần trước áo đã bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, dính sát vào da thịt, làm áo ngực cô nổi hằn ra, hai má tôi nóng ran lên khi thấy ngực cô phập phồng, căng tràn sức sống.
Tôi lảng mặt đi vì sợ cô phát hiện, nhưng vẫn không đủ sức để cản lại khao khát của bản năng, mắt cứ thi thoảng lại liếc về phần ngực áo của cô, còn cô thì vẫn chưa nhận ra sự hớ hênh của bản thân, vô tư rũ những sợi tóc ướt, rồi mở cặp lấy ra một sợi dây cô đưa tay lên cao vơ tóc lại thành một nắm, búi lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp.
Một lúc sau cô cũng đã phát hiện nơi ngực áo mình đang bị lộ ra trước hai con mắt ngây dại, cô nhìn tôi thoáng bối rối, lấy cái cặp ôm trước ngực, trừng mắt nhìn tôi rồi quay đi.
Cái trừng mắt của cô làm tôi bừng tỉnh, tôi đỏ mặt mắc cỡ, mặt quay đi nơi khác, không dám nhìn cô nữa.
Mưa càng lúc càng lớn, gió lớn làm cho nước mưa tạt vào dưới hiên càng lúc càng nhiều, khoảng không của mái hiên khá nhỏ, vì không muốn hai người sát vào nhau, nên tôi phải đứng ở gần ngoài mép.
Mưa hắt vào làm quần áo tôi thấm ướt.
– Dũng… đứng dịch vô đi em, mưa hắt đó – Cô bất ngờ lên tiếng, khẽ kéo áo tôi lại gần về phía cô.
Khoảng cách giữa tôi và cô giờ đây gần như là sát bên nhau, vai tôi đụng vai cô, người tôi nóng ran lên khi mùi hương trên tóc cô dìu dịu dung hợp với hương thơm phụ nữ đặc trưng trên người cô làm tôi trở lúng túng, dương vật rục rịch rồi cương lên, gồ lên qua lớp quần, chỉ cần nhìn qua là thấy rõ, tôi đỏ mặt lấy cái cặp che đi phần giữa háng.
Những cơn gió vẫn rít gào, nhìn cô thấy mắt cô thoáng buồn, dường như từng cơn gió mạnh mẽ đang cố gắng len lỏi vào những nơi sâu kín trong cô, như đang cố đánh thức những ký ức buồn mà cô đã cố gắng chôn dấu đi.
Thấy cô vậy tôi cũng buồn theo, cô nhìn thấy ánh mắt tôi, thì mở miệng nói, nhưng tiếng mưa to át cả giọng cô, làm tôi không nghe rõ, cô phải kê miệng gần tai tôi, hơi thở ấm nóng ngọt ngào của cô phả vào tai:
– Sao em buồn vậy? – Cô nhìn tôi thắc mắc.
Tôi ghé vào tai cô, nói:
– Em thấy thương cô, tại sao một người tốt như cô lại phải chịu khổ như vậy? – Lời nói của tôi chân thành, khó có thể tin là tôi đã làm cô xúc động, mắt cô dần đỏ lên…
– Nỗi khổ của cô thì có là gì chứ? Ngoài kia còn nhiều số phận hắt hiu hơn cô… – Cô đưa mắt nhìn xa xa, một giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mi.
– Cô cưới chồng 5 năm nhưng vẫn chưa có con… – Giọng cô nghẹn lại, cô đưa tay quệt đi giọt nước mắt đang lăn trên gò má, rồi nghẹn ngào nói tiếp:
– Cô… rất khó để có con… – Tưởng chừng cô sẽ khóc, nhưng không, cô nhoẻn miệng cười, nụ cười như đang tự an ủi lòng mình vậy.
– Em xin lỗi… tự dưng em lại gợi lại chuyện buồn của cô – Thấy số phận cô như vậy tôi càng cảm thấy thương cô hơn, lòng tôi trùng xuống, đưa mắt nhìn cô an ủi.
– Em đâu có lỗi… nhiều lúc cô cũng muốn nói với ai đó cho thoải mái.
Mưa vẫn rơi và mỗi lúc lại nặng hạt hơn, gió thổi mạnh mang theo những giọt nước mưa vô tình hắt lên người cô, làm nỗi buồn trong cô như nhiều thêm.
Tôi và cô im lặng, tới khi mưa ngớt dần, chỉ còn những hạt mưa bay lất phất, hai người đạp xe ra về, chặng đường không ai nói với nhau câu nào, mỗi người đều ôm một nỗi niềm riêng, với cô là những nỗi đau, còn tôi thì cảm thấy có một thứ cảm xúc đang đè nén trong lồng ngực, uất ức thay cho số phận của cô.
Chia tay cô ở đầu làng tôi tiếp tục đạp xe về hướng cuối làng để tới nhà tôi.
Về tới nhà, tôi cất xe, ra giếng tắm rửa, nấu cơm nước xong thì trời cũng đã chạng vạng, bố mẹ cũng vừa lúc đi làm về, quần áo cả hai đều ẩm ướt, lấm lem bùn đất sau một buổi chiều vất vả… ngồi ở ghế đợi bố mẹ tắm rửa xong để ăn tối, từng cơn gió mát ùa vào nhà, mang theo hương khói bếp lan tỏa trong không gian. Buổi tối miền quê thật yên bình.
Trời càng về khuya, càng tĩnh mịch và yên lặng, cả không gian như chìm vào giấc ngủ. Chỉ mình tôi nằm thao thức nghĩ về cô không ngủ được.
Tầm tuổi này tôi đã bắt đầu hiếu kỳ với cơ thể phụ nữ, thường xuyên nghe đám bạn rỉ tai nhau về những câu chuyện “người lớn”, làm tôi thi thoảng cũng liếc trộm ngực cô mỗi khi tôi và cô ở gần nhau, mỗi lần như vậy người tôi lại rạo rực lên, bản năng của bản thân trỗi dậy mạnh mẽ. Nhưng khi tự giải quyết bằng tay xong, dục vọng không còn, khao khát cũng bay đi hết thì tôi lại cảm thấy có một thứ cảm xúc nào đó khó hình dung với cô…
Tôi lắc mạnh đầu, cố gắng gạt bỏ mọi ý nghĩ trong đầu, nhắm nghiền mắt lại, quyết tâm kiềm chế cảm xúc để đi vào giấc ngủ. Ở bên ngoài những đợt gió vẫn đang thổi rì rào, xuyên qua từng kẽ lá tạo nên một bản nhạc du dương, nhẹ nhàng đưa tôi vào giấc ngủ…