Phần 1
Uông Minh Kha chỉ là một bác sĩ, cho nên đối với hội những cái được gọi là giao tiếp trong xã hội, so với Đinh Trường Sinh thì kém xa, cho nên Uông Minh Kha cũng chỉ là dẫn theo Đinh Trường Sinh đến gặp một bác sĩ chuyên gia giỏi nhất của bệnh viện giới thiệu, còn lại tất cả mọi chuyện đều là Đinh Trường Sinh tự mình trao đổi, cuối cùng hắn đồng ý tiền bỏ ra là năm vạn nguyên, vị bác sĩ chuyên gia này qua mấy ngày nữa sẽ mang một đội đến Hồ Châu.
Lúc này chi bao nhiêu tiền không phải là điều Đinh Trường Sinh quan tâm, vấn đề làm như thế nào kéo dài được tính mạng của Cổ Thanh Sơn mới là trọng yếu nhất…
– Em đi đây, kỳ thật quan hệ của chúng ta chị cũng không cần phải quá lo lắng như vậy, em cũng sẽ không hại chị đâu.
Trao đổi xong với vị bác sĩ chuyên gia, Đinh Trường Sinh quay trở về trong văn phòng của Uông Minh Kha tạm biệt.
– Nhanh như vậy xong việc rồi sao?
– Vâng… chuyện như thế này phải làm nhanh, chuyện khẩn cấp như vậy, em cũng không muốn trì hoãn, vấn đề là tiền nhiều hay tiền ít mà thôi.
– Bao nhiêu tiền vậy?
Uông Minh Kha cũng rất tò mò hỏi.
– Năm vạn.
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Năm vạn? Thật sự là đủ nặng ah.
– Ha ha… chỉ cần họ có thể đến xem bệnh, còn tiền nhiều tiền ít thì không là vấn đề, đúng rồi… chị đừng quên sắp xếp cuộc hẹn với chồng chị nhé, em muốn gặp mặt một chút.
– Em… không đề cập tới việc này được không? Hắn và em lại không có quan hệ gì, vạn nhất có chuyện gì, không phải là em hại chị sao? Em nói đến lúc đó chị làm sao còn đường sống chứ?
Uông Minh Kha tiếp tục khẩn cầu nói.
– Âc… không phải em là em họ của chị sao?
Đinh Trường Sinh nói, hắn còn muốn nói tiếp, thì điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, mở ra xem là Từ Kiều Kiều gọi tới, hắn nghĩ thầm, hư mất… chính mình vội vã đến tỉnh tìm Dương Phụng Tê thương lượng về chuyện tiền, ngược lại mình đã quên chính mình tối hôm qua đáp ứng để cho Từ Kiều Kiều đi đến bệnh viện rồi…
– Alo… có gì vậy?
Đinh Trường Sinh kiên trì hỏi.
– Đinh Trường Sinh… anh đang ở đâu vậy?
Từ Kiều Kiều cố nén bất mãn hỏi.
– Tôi đang ở cơ quan đây này, đang có việc tôi đang họp, lát nữa tôi gọi cho cô nhé…
Đinh Trường Sinh đành phải nói láo.
– Đinh Trường Sinh… anh là kẻ đại lừa gạt, tôi không bao giờ… tin anh nữa, tôi đang ở tại văn phòng của cơ quan anh đây, anh gạt tôi nói tối hôm qua phải đi đến bệnh viện, nhưng tôi đến bệnh viện thì không tìm thấy anh, tôi liền lái xe đến cơ quan anh, anh gạt tôi… cút xa tôi ra, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
Từ Kiều Kiều nói xong liền cúp điện thoại…
Uông Minh Kha tuy không nói gì, nhưng trong điện thoại Từ Kiều Kiều la hét om sòm, thì nàng nghe rất rõ, cho nên bất động thần sắc nhìn Đinh Trường Sinh.
– Này tôi còn có việc, nên đi trước, chuyện ngày hôm nay… cảm ơn chị.
Đinh Trường Sinh nói xong muốn đi.
Nào biết được Uông Minh Kha không biết dũng khí từ đâu tới, rõ ràng đứng lên nói ra:
– Vội vã như vậy sao, không phải là do cô gái kia vừa khóc vừa đòi thắt cổ à… emi tới Giang Đô cũng không dễ dàng, chi bằng giờ chị mời em ăn cơm, ăn xong thì hãy đi a.
Đinh Trường Sinh liếc mắt liền nhìn Uông Minh Kha, thì thấy trên mặt nàng đang cười đắc ý, đã biết rõ nàng cố tình đấy, nếu như là những người đàn bà khác, Đinh Trường Sinh còn có thể chờ một chút, nhưng Từ Kiều Kiều thì bất đồng, bởi vì Từ Kiều Kiều nắm giữ cái bí mật thật sự là qua quan hệ trọng đại, nếu như trấn an không được, thì có thể xảy ra nhiễu loạn lớn.
– Uông bác sĩ… em hôm nay thật sự là không có thời gian, để hôm nào khác a.
– Hôm nào? Nếu hôm nay không ăn bữa cơm này, về sau khó có cơ hội, nếu bỏ qua như vậy, về sau em cũng đừng tới tìm chị nữa.
Đàn bà có đôi khi ăn dấm chua thì không cần đến có lý do, cho dù là phải chết, không biết vì sao, Uông Minh Kha hôm nay muốn nhìn thử xem Đinh Trường Sinh đến cùng lựa chọn như thế nào.
Nếu là đàn ông khác, có thể thật đúng là rất khó để chọn lựa trong tình huống dầu sôi lửa bỏng như lúc này, nhưng Đinh Trường Sinh là ai chứ…
– Á… em làm gì, nơi này có nhiều người ra vào… chị mời em ra ngoài ăn cơm… chứ không phải là ăn… cái kia…
Uông Minh Kha tái mặt, nàng không ngờ hắn lại nhấc bổng nàng để ngồi ngay trên bàn.
Đinh Trường Sinh trơ tráo nói.
– Chị muốn mơi cơm mà không ăn thì cũng là cái tội, ăn nóng sốt như vầy thì mới ngon a.
Uông Minh Kha mặt đã có chút đỏ:
– Này… chị… um… nếu em dám… làm nhanh một chút, sợ có người đến tìm, được không?
Nhìn thấy bộ dáng Đinh Trường Sinh như là không nhịn được, tim Uông Minh Kha nhanh nhảy ra ngoài, làm sao nghĩ đến hắn dám làm tại đây, động cũng không dám động.
Uông Minh Kha thân dưới mặc một cái cái váy trắng bác sĩ phủ gối, tay của Đinh Trường Sinh đưa tới vào bên trong váy nàng, mò tới cặp đùi bóng loáng của nàng, Uông Minh Kha cả người phát run nhắm chặt hai mắt, mặc kệ để hắn sờ loạn.
Hai bên mông nàng nhếch lên để Đinh trường Sinh đem cái quần lót của nàng kéo xuống, hắn cũng thực vội, móc cây dương vật để ngay tại miệng âm đạo Uông Minh Kha mới vừa hơi ướt át, nhấn về phía trước.
Uông Minh Kha thân mình run lên, hai mũi chân nho nhỏ cong lên, cây dương vật gắng gượng đã tiếp xúc vào bên trong miệng âm đạo nàng, Uông Minh Kha trong lòng vừa rung động, thì cây dương vật kia đã trượt sâu vào thân thể nàng.
– Um…
Uông Minh Kha một tiếng kêu nhỏ, dương vật thằng trẻ tuổi này rất to dài, lại rất cứng, thọc vào chạm đến chỗ sâu nhất trong âm đạo Uông Minh Kha, nàng cả người hơi thốn một chút, cũng giống như bị điện giật vậy, trong một thoáng thân thể liền mềm nhũn, đầu lệch qua một bên, do dương vật dài, mỗi lần đút vào độ khoảng cách rất lớn, cảm giác như vậy cơ hồ khiến cho Uông Minh Kha hưng phấn muốn hét to để phát tiết trong lòng, cái loại này không kiềm chế được.
…
Đinh Trường Sinh bắt đầu nhanh chóng đỉnh động.
– Um… a… a.
Vài tiếng rên rỉ thật dài hòa cùng với đôi chân rung động kèm theo động tác Đinh Trường Sinh cắm vào không ngừng rút ra đút vào, chỗ sâu nhất thân thể mãnh liệt kích thích làm cho Uông Minh Kha miệng mở rộng, cái âm hộ mỗi lần bị cây dương vật cắm vào thì tựa như cong lại dán thật chặt tại dưới háng Đinh Trường Sinh.
Làm trong chốc lát, thân thể Uông Minh Kha đã run lên, tiếng thở dốc đã gần giống như tiếng kêu.
Lúc này bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, hai người không khỏi cả kinh, ngừng lại, không dám gây nên tiếng động.
– Có Uông bác sĩ đây không? Uả… mới thấy đó mà đi đâu rồi vậy…
Kêu lên vài tiếng không nghe thấy động tĩnh trong phòng, người nọ miệng lẩm bẩm rời đi, Uông Minh Kha nghe theo tiếng bước chân nhỏ dần, thấp giọng nói với Đinh Trường Sinh:
– Đã đi lên trên lầu.
Hai người mới yên lòng, Đinh trường Sinh đem dương vật từ từ trừu động, Uông Minh Kha nhẹ nhàng giãy giụa mông.
– Nhanh chút a… sợ hắn quay trở lại lấy bệnh án…
Uông Minh Kha thở hổn hển nói, Đinh trường Sinh bắt đầu không ngừng rất nhanh rút ra đút vào, bộ phận sinh dục hai người ma sát tiếng nước bên trong âm đạo “ọp… ọp”.
– Ưm… hự… um…
…
Nàng nhẹ giọng rên, hơn mười phút sau Đinh Trường Sinh từ trong cơ thể bắn ra nồng nặc tinh dịch, cổ tử cung Uông Minh Kha bị từng làn tinh nóng đậm đặc tưới lên, hoa tâm liền mở ra, âm tinh nhất thời cũng tuôn trào, linh hồn nàng tựa như bay lên trời…
– Á… a.
Một tiếng uyển chuyển luyến ai rên dài thấm đến trong xương tủy.
Khi dương vật Đinh trường Sinh rời khỏi âm đạo nàng, từ nơi cái bàn Uông Minh Kha nằm, cái mông lớn tuyết trắng vẫn còn hướng về phía trước vểnh lên, thẳng tắp hai chân hướng hai bên dang rộng ra, từ nơi khu vực vừa mới bị hắn chiến đấu trôi qua một mảnh hỗn độn, một đôi mép trong mềm mại vẫn còn sưng đỏ lên, một dòng màu trắng tinh dịch từ ở bên trong âm đạo chậm rãi lưu động trào ra bên ngoài.
– Ha ha… hôm nào em lại tới đây tìm chị, không đúng… lần tới em sẽ đi thẳng đến nhà chị để tìm.
Đinh Trường Sinh quỷ bí cười cười, sau đó đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài.
…
Mặc dù là dập máy, nhưng Từ Kiều Kiều vẫn rất muốn Đinh Trường Sinh cho nàng một lời giải thích, nếu như mình đúng lúc này đi về nhà, sợ là cũng không có cách nào giải thích với người trong nhà, trong lúc nhất thời Từ Kiều Kiều cảm giác mình thật sự không có biết đi đến nơi nào.
Vì vậy Từ Kiều Kiều liền quay trở về làng du lịch đến khu biệt thự hồ Thiên Nhất Sắc, quản lý ở đây quả nhiên giữ lời, chính nàng chỉ cần cầm tấm thẻ hội viên bạch kim kia, thì tất cả mọi chuyện đều thông suốt, còn có một nhân viên phục vụ nữ đi theo.
– Chết Trường Sinh… thối Trường Sinh, anh dám lừa gạt tôi… như vậy, tối hôm qua mới ở cùng anh một đêm, mà đã liền lừa gạt tôi, hừ… hãy chờ đấy…
Từ Kiều Kiều đứng ở trên ban công, cầm điện thoại di động trong tay, nghĩ đến làm như thế nào để trả thù Đinh Trường Sinh, còn lúc này Đinh Trường Sinh đang bôn ba tại trên đường cao tốc, một đường chạy nhanh về Hồ Châu.