Phần 1
Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ tan học.
Cuối lớp, một thằng nhóc lớp sáu đang lúi húi gom sách vở vô cặp, nó đeo vội chiếc cặp lên vai rồi tiến ra khỏi cửa lớp học, chợt nhiên thằng Hiếu gọi tên nó.
“Hiền! Chiều nay tao tới nhà mày nghen!”
“Tới làm chi…”
“Tới để rủ đi chơi…”
“Ờ… được…”
Rồi nó cùng với thằng Hiếu đi tới cổng trường, học sinh túa ra đông quá, phụ huynh đang đứng chờ con em mình, tiếng người kêu tên réo gọi, tiếng xì xào ầm ĩ cả.
Nhưng nổi bật nhất trong đám phụ huynh là một người phụ nữ trẻ tuổi, da dẻ trắng muốt, đồng thời toát lên vẻ kiêu sa sắc sảo. Mắt người đó liếc nhìn thấy nó. Thế là người phụ nữ đó cất tiếng, giọng trong trẻo làm sao.
“Hiền ơi! Mẹ ở đây nè con!”
Thằng Hiếu trố mắt, nó liếc nhìn Hiền.
“Mẹ mày hả? Sao trẻ đẹp quá vậy?”
“Không phải đâu…”
“Sao… cái gì?”
Thằng Hiếu trở nên ồn ào, nó phát cáu, rồi im re tiến đến chỗ người phụ nữ đó.
Mai không phải mẹ ruột của nó. Mẹ nó mất lúc nó còn nhỏ. Ba nó tái hôn lúc nó hẵng còn học lớp ba, Mai thường xuyên tới nhà nó, chăm sóc nó như vú nuôi vậy, rồi dần dà ở chung với nó. Mãi đến khi lên lớp 6 Hiền mới biết Mai là mẹ kế của nó, năm nay cô đã hai mươi tám tuổi.
Giọng mẹ kế đầy ân cần.
“Con ở trường có vui không?”
Hiền đáp trống không.
“Dạ… có…”
Tuy vậy mẹ kế vẫn nhẹ nhàng đáp lại.
“Con lên xe đi… đội mũ bảo hiểm vào…”
Nó chốt dây gài, mông nó yên vị lên lưng xe. Hai tay nó khẽ ôm người mẹ kế. Mùi hương thơm thoáng qua sống mũi nó. Khiến nó trở nên dễ chịu. Thằng Hiếu nhào tới bên yên xe.
Giọng nó oanh oanh cả lên.
“Chiều nay ba giờ tao tới đó!”
Nói xong nó chạy tới chỗ mẹ nó, một người phụ nữ mập trạc tuổi bốn mươi, thằng hiếu hí hửng đội mũ bảo hiểm rồi nhảy phốc lên yên xe, quậy làm sao. Rồi hai mẹ con Hiếu rồ máy chạy đi.
Thấy nó còn nhìn theo, mẹ kế nhắc khẽ nó.
“Con ôm mẹ cho chắc vào… mẹ con mình về!”
Nó để cặp trước ngực rồi ổn định tư thế. Xe ga nổ máy rồi đi thẳng, quẹo vô ngõ cua, rồi chạy một đoạn thẳng rồi dừng lại trước một ruộng lúa trải dài. Nhà nó hai tầng rộng xây kiểu kiến trúc bên tây. Ba nó làm nghề nhà đất. Thường hay đi vắng, có lúc thì ở nhà cả tuần vậy.
Cửa mở ra, nó nhảy xuống xe, đá văng giày qua một bên rồi chạy lên cầu thang, nó có phòng riêng, nhưng mỗi tối khi ngủ nó vẫn ngủ chung với người lớn, khi thì nằm cạnh ba nó, khi thì nằm bên với mẹ kế.
Nó cởi quần dài xuống, cởi áo rồi vứt lên giường, nhanh chóng nó thay đồ rồi lẹ làng đi xuống lầu. Nó lè lưỡi ra.
“Khát nước quá… mẹ Mai ơi!”
Rồi nó mở tủ lạnh, thấy lon nước ngọt, nó sướng rơn, khui nắp nó tu một hơi rát cả cổ họng. Rồi nó tráng miệng bằng nước lọc.
Thấy như thế mẹ kế nhìn nó.
“Con uống nước no rồi thì sao ăn cơm đây?”
Mẹ kế quở trách, nhưng giọng không có vẻ gì hà khắc. Nó tỉnh bơ, làm lơ.
“Con đói bụng rồi!”
Nó ngồi với mẹ kế ăn cơm trưa, hôm nay ba nó không về. Nhưng nó quen rồi. Vài ba bữa nữa ba nó lại về nhà. Chuyện ba nó vắng mặt thường xuyên đã trở nên bình thường trong mắt nó.
Ăn cơm xong xuôi nó gấp đũa lại rồi vô nhà vệ sinh dùng tăm nước, sạch sẽ rồi tót lên lầu.
Nó ngồi học bài với làm bài tập toán. Mắt nó liếc lên đồng hồ. Đã gần ba giờ rồi, nó lẹ làng gom sách vở lại. Rồi ngồi nghỉ, chờ thằng Hiếu đến.
Tiếng xe đạp vang lên. Nó mừng rỡ. Chạy ra trước cổng. Thằng Hiếu chào hỏi nó qua loa. Rồi cả hai đứa đạp xe tới sân nhà văn hóa gần đó. Mấy đứa nhỏ đang tụ tập chơi bóng đá.
Nó nhảy vào chơi cùng. Chạy ngã té có, đầu gối bị trầy một vết, may không nặng lắm, chỉ xước ngoài da.
Chiều gần năm giờ, thằng Hiếu chở nó về cổng.
“Mày té trầy da này, tao sợ mày bị đánh đó!”
“Không sao đâu, mẹ Mai tao hiền lắm…”
“Còn mẹ tao thì không, bả đánh tao đau rách quần”
“Ai biểu mày lì lợm”
“Mày còn lì hơn tao nữa chứ tao mà lì cái gì…”
Xì xầm một lúc. Hiếu quay con xe rồi chạy về nhà. Hiền cũng lục tục bước vào.
Mẹ kế đang nấu đồ ăn, mùi hương tỏa ra khắp gian bếp thơm lừng.
“Mẹ Mai tắm cho con!”
“Con chờ mẹ xíu… con đi lấy đồ đi…”
Nó được Mai tắm cho từ lúc nhỏ nên lên lớp sáu nó vẫn còn nhõng nhẽo lắm.
Trong phòng tắm, mẹ kế khẽ kỳ cọ lưng, gội đầu cho nó. Chợt dừng lại. Giọng mẹ kế run lên…
“Trời… sao đầu gối con bị trầy thế kia… con có đau không?”
Nó lắc lắc đầu. Tỏ vẻ cứng cáp.
Nhưng nó vẫn nghe tiếng mẹ kế thì thầm.
“Phải bôi thuốc mới được…”
Tối đó nó chảy cả nước mắt, thuốc oxy già khử trùng làm chân nó bỏng rát đau quá. Nó rên rỉ cả buổi tối mới thôi. Mẹ kế nó thì bảo nó cẩn thận đi.
Vài hôm sau ba nó về nhà.
Ông ôm nó rồi so chiều cao với nó. Lúc nào ông cũng gật đầu rồi bảo nó lớn rồi lớn rồi.
Thời gian cứ thế mà trôi…
Chớp mắt đã tới ngày bế giảng, nó được học sinh giỏi. Vài hôm nữa là lên trường nhận bằng khen.
Vậy là mùa hè năm nay Hiền lên lớp bảy.
Hôm nay nó tỉnh dậy sớm.
Chợt đũng quần nó ướt sũng. Nó sờ vào thì thấy mùi tanh nồng… Nó ngại ngùng, quay mặt nhìn quanh thì không thấy ai, nó vội vàng cởi quần ra, vứt vào giỏ đựng đồ. Nó mở hộc tủ ra kiếm quần khác mặc vào. Rồi nó đánh răng súc miệng, thay đồng phục.
Nó đi xuống lầu, đã thấy đồ ăn sáng có sẵn.
Mẹ kế nó ngồi đó với ba nó. Nó chào cả hai rồi ngồi vội xuống ăn bữa sáng.
Ăn gần xong, nó mới liếc lên, bất chợt mẹ kế nhìn nó, nó run run, không biết chuyện gì, hay mẹ kế biết nó đái dầm rồi.
“Hiền ăn xong chưa con… ăn rồi đem chén xuống bồn rửa bát đấy.”
“Dạ con ăn gần xong rồi!”
Nó đáp gọn lỏn, rồi nó nghĩ đến cái quần đái dầm lúc sáng.
“Mà mẹ Mai ơi, đồ con mặc dơ nhiều rồi, mẹ đem giặt cho con nha!”
“Ấy chết mẹ quên, để mẹ làm cho”
Xong xuôi nó thở phào nhẹ nhõm. Lớn rồi còn đái dầm thì quê lắm. Dạo gần đây cơ thể nó lạ lắm. Nó không còn muốn mẹ kế tắm cho nữa. Nó muốn tắm một mình. Và nó không còn đòi ngủ chung nữa. Mỗi đêm nó đều ngủ trong phòng của mình.
Ăn uống xong xuôi. Nó đứng dậy.
“Mẹ Mai ơi con ăn xong rồi”
Nó lửng thửng bước ra ngoài. Ngó lên trời, từng tảng mây trôi lờ qua trước mắt nó. Nhanh quá mới đó mà đã đến hè. Nó cũng cao hơn rồi.
Giờ nó đứng cũng ngang với mẹ kế. Mặc dù nó mới là thằng nhóc học hết lớp sáu. Nhưng giờ đây cơ thể nó đang trong giai đoạn dậy thì. Chỉ là nó vẫn không nhận ra.
Và mùa hè cứ thế mà đến.