Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện Tình >> Ai nói tuổi trẻ không thể lầm lỡ?

Ai nói tuổi trẻ không thể lầm lỡ?


Phần 12

Tôi mua vé giường nằm ở tầng dưới. Vừa vào toa, tôi nằm trên giường lặng ngắm ánh nắng buổi chiều tà hiu hắt bên khung cửa sổ.
Tất cả không khác mấy so với hôm bố mẹ đưa tôi đi Vũ Hán mấy năm trước, chỉ khác là lần này không biết xuống tàu tôi còn được thấy tấm bảng đón tân sinh viên của “Đại học quốc lập Vũ Hán” nữa không? Có còn tâm trạng vừa háo hức vừa sợ sệt khi lần đầu bước chân vào ngôi trường đó không?

Lòng chợt thấy buồn buồn…

Mấy người ở giường giữa và giường trên đang rủ nhau đánh bài, họ trưng dụng luôn chiếc giường của tôi. Tôi chẳng nói gì, lẳng lặng trèo lên giường trên ngủ. Thực ra ở bên trên rất bất tiện, hơn thế lại chật hẹp. Nhưng dù sao như thế này vẫn yên tĩnh hơn, chứ nếu ở giường dưới thì bị họ ép bẹp mất rồi.

Ánh mặt trời dần tắt để lại đoàn tàu mải miết theo sau về miền Tây xa xôi, đi qua vài ngọn núi và con sông, màn đêm đen dày đặc đã buông xuống.





Cổ xe lửa xình xịch như cỗ máy thời gian đưa tôi trở về chuyến tàu của đợt du lịch cuối khóa. Đó cũng là một đêm 30 tháng 4, là một trong hai lần hành động cấp 5 sao thời đại học của chúng tôi.

Bước vào những ngày đầu hạ năm 2001 cũng là thời điểm chúng tôi chuẩn bị tốt nghiệp. Dịp cuối hè là mùa du lịch của những sinh viên mới tốt nghiệp như chúng tôi.

Lúc này chúng tôi đều hiểu được câu nói của một anh khóa trên tốt nghiệp năm trước đó: “Tháng cuối cùng còn ở trường, hãy làm những việc từng muốn mà không dám làm”.

Mấy tháng nay, có một em khóa dưới nói các anh chị khóa 97 giống như Quốc dân đảng di tản khỏi đại lục làm đủ mọi thứ xấu xa. Nghĩ lại thì cũng đúng: Đá bóng, uống rượu chưa là gì, có người còn hét to khẩu hiệu của chủ nghĩa đế quốc “đốt hết tất cả những thứ gì không mang đi được”. Những đêm trời quang gió mát, chúng tôi tụ tập trên bãi cỏ đốt sách đốt chăn, một vài người cao hứng vây quanh đống lửa ngâm thơ, có người ngẩng đầu lên trời cao kêu tên cô bạn mình đang theo đuổi, cũng có vài người cá biệt cao giọng hát vang.

Lúc đó, sân trường như trở lại hồi tập quân sự, cứ đến tối khắp nơi râm ran các ca khúc cách mạng. Có một bài thậm chí được coi là kinh điển, nhắc đến đủ cảnh đẹp điển hình của đại học Vũ Hán như vườn đào, vườn phong, vườn mai và hồ băng.

Bài hát đó do chính tôi viết lời, anh chàng đẹp trai Quý Ngân Xuyên đàn và Ngô Vũ Phi phối nhạc:

Hương hoa trong vườn đào, nghe tôi đến hát ca, hát… a… ca.

Đến vùng núi Lô Gia, núi Lô Gia một nơi tuyệt đẹp.

Đến vùng phong cảnh đẹp.

Nơi nơi là khủng long, khắp nơi đầy lang sói…

Núi Lô Gia năm xưa đều là núi hoang không một bóng người.

Núi Lô Gia ngày nay đã khác trước.

Núi Lô Gia của hôm nay đã đổi thay.

Không còn như xưa, nơi đây là tiểu thiên đường của Vũ Hán.

Không còn như xưa, nơi đây đã trở thành tiểu thiên đường của Vũ Hán.

Không thể phủ nhận rằng lời ca tôi viết rất xuôi tai, hợp với trào lưu. Hơn thế tôi phát hiện rằng bài hát lúc đó rất hay, ít ra thì còn hay hơn mấy bài kiểu như “Nhị côn khúc” bây giờ.

Thực ra ba đứa chúng tôi cũng không đến nỗi quá khùng, nhưng nhìn đám bạn quá khích, bọn tôi lại thấy sốt sắng không yên.

Đúng lúc đó, anh chàng Quý Ngân Xuyên văn hay chữ tốt lại sáng tác một câu đậm chất thi ca: “Nếu cuộc sống lừa dối bạn, nói nó là Coca – cola, nhưng thực ra chỉ là nước lọc, bạn cũng phải học cách tự mình thêm đường vào đó”.

Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định lần này thứ đường cho vào cốc nước lọc đó là một chuyến đi chơi Tô Châu – Hàng Châu.

Sau khi bí mật lên kế hoạnh, chỉ trỏ hồi lâu bên bản đồ, cùng tranh luận gay gắt, cuối cùng chúng tôi mới xác định được lộ trình hợp lý: Vũ Hán – Nam Kinh – Tô Châu – Hàng Châu – Vũ Hán.

Lẽ ra họ còn cãi nhau muốn đi Thượng Hải nhưng ngay lập tức đã bị tôi gạt phăng. Chương trình đợt này phải giấu kín không cho gia đình biết, vừa rồi bố mẹ gọi về nhà tôi đã “kháng chỉ” không nghe theo, nếu lại bị mẹ phát hiện tung tích của tôi ở một xó xỉnh nào đó ở Thượng Hải, xem ra tôi sẽ khó bề yên thân.

Vì sự an toàn của tôi, hai người họ không còn cách nào phản đối.

Sau khi mua được vé và đồ ăn mang đi đường, chúng tôi hào hứng khởi hành chuyến đi. Lần đó cũng vào tối 30 tháng 4, cả ba vô cùng háo hức, đặc biệt là tôi, một đứa từ nhỏ đến lớn chưa được nếm vị của chuyến du xuân nào, cuối cùng cũng đến ngày được đền bù. Tuy thế tôi cũng khéo giả vờ, vẫn tỏ vẻ lạnh lùng như những người Eskimo sống ở vùng Bắc cực. Ngô Vũ Phi nói, nếu tôi là con gái, thử vai Diệt Tuyệt sư thái chắc không cần hóa trang.

Vừa lên tàu, Vũ Phi đã nhanh chân chiếm chỗ ở giữa. Cô ấy sao lại không nhanh được cơ chứ? Vừa ra khỏi cổng trường Vũ Phi lại đòi hỏi quyền lợi, rằng cô ấy là con gái, chúng tôi là con trai, bởi thế tất cả hành lý là do chúng tôi xách.

Quý Ngân Xuyên càu nhàu một câu: “Ngô Vũ Phi đừng có bắt cá hai tay như vậy chứ. Hai anh chàng đẹp trai nhất khoa đã bị mình cậu độc chiếm rồi, thật là xấu xa, giống mấy người cặp bộ cặp bịch vậy…”

Chưa nói dứt lời, Xuyên đặt vội hành lý xuống đất rồi tháo chạy, nhưng vẫn bị Vũ Phi đuổi theo suốt bốn toa tàu.

Tôi luôn có ý nghĩ Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi là một đôi trời sinh, nhưng không hiểu sao hai người họ mãi không chịu bộc bạch. Có một đêm nằm tâm sự, tôi đã nói ra điều thắc mắc đó với Ngân Xuyên. Trong bóng tối, hai đôi mắt nhìn nhau hồi lâu, rồi cậu ấy hỏi tôi: “Cậu đã học toán trung học chưa?”

“Xí, đương nhiên là học rồi. Tớ còn từng giành giải nhất Olympic nữa đấy”.

Quý Ngân Xuyên tiếp tục trầm ngâm: “Cậu không thấy hình tam giác khá ổ định sao?”

Lúc đó tôi chỉ biết nhắm mắt hình dung ra những hình khối sinh động để thể hiện sự khâm phục cậu ta.

Thế nhưng, phải công nhận kết luận của cậu ấy rất đúng, trong bốn năm đại học, chúng tôi đã chứng kiến bao đôi hợp rồi tan, chỉ có hình tam giác là ba đứa chúng tôi đến tận khi tốt nghiệp vẫn giữ được mối quan hệ gắn bó.

CHUƠNG 13.

Mãi rồi tình hình “chiến sự” mới lắng xuống, chúng tôi bắt đầu buôn chuyện. Trên chuyến tàu băng qua màn đêm, chúng tôi thấy rất có hứng nói chuyện, từ văn học đến bát quái âm dương. Được một lúc Ngân Xuyên và Vũ Phi lại gây gổ, do Quý Ngân Xuyên nhỡ miệng nói Vũ Phi hơi giống Lâm Tâm Như, Vũ Phi thì nghĩ đây là một câu chê bai liền trở mặt ngay, công kích Quý Ngân Xuyên đá bóng giống Lý Thiết.

Sau đó hai người họ như đang dự hội thi biện luận quốc gia, anh một câu tôi một câu, cãi nhau đến phút chót lại bắt tôi biểu quyết, thường thì tôi đánh mỗi người 50 roi, nhưng tất nhiên chỉ đánh nhẹ Ngô Vũ Phi thôi.

Chúng tôi ăn điểm tâm, uống bia và lảm nhảm rất nhiều. Có lẽ con người ta chỉ đến khi thanh thản nhất, khi gần phải chia xa mới có thể mở lòng nói to những lời mà bình thường không dám nói ra. Giống như một người nghiện rượu, thường thích trong những đêm trăng thanh gió mát lôi chai rượu quý ra sẻ chia cùng tri kỷ.

Rất nhiều câu nói phóng túng tối hôm đó giờ đã trôi vào hư không, nhưng tôi vẫn nhớ từng câu của mỗi người khi nó về mơ ước của mình.

Ngô Vũ Phi nói: “Các cậu có tin không? Mình thích cuộc sống của người diễn viên, như con chim di cư nay đây mai đó ở các thành phố. Lúc nhỏ tớ thích nhất là được xem chương trình văn nghệ tổng hợp đêm giao thừa và từng mơ ước nếu mình là cô gái dẫn chương trình đó thì tốt biết bao, được đi khắp thế giới. Bây giờ lớn rồi, mục tiêu của tớ phần nào đã được thực hiện. Ê, ê, Quý Ngân Xuyên cậu cười gì thế. Đi khắp cả nước là được rồi, Hắc Long Giang, Vân Nam, Tây Tạng… Sa mạc ở Hoàng Sa, Tây Phong cổ đạo, những dòng sông ở Giang Nam, Kinh Hoa Thu Mộng (lẽ ra nên nói là Kinh Hoa Xuân Mộng, nhưng nhìn thấy thái độ của Ngân Xuyên, Vũ Phi vội đổi cách nói)… tớ đều muốn đặt chân đến”.

Tôi lặng im ngồi nghe. Xem ra cô bạn này khá giống mình. Lúc nhỏ tôi cũng thích xem chương trình văn nghệ tổng hợp đêm giao thừa, cũng từng tưởng tượng đến cuộc sống lãng mạn phiêu bạt đó.

Quý Ngân Xuyên ngắt lời: “Này, tớ có thể góp ý một câu về mơ ước của cô bạn mình được không?”

“Nói!” – Vũ Phi liếc sang nói đúng một từ.

Quý Ngân Xuyên cười nham hiểm: “Hoàn toàn là ý kiến cá nhân thôi nhé, không được ngắt lời đấy”.

“Đừng lôi thôi, mau nói đi!”

“Thực ra mơ ước của tôi cũng giống như đồng chí Ngô Vũ Phi vừa nói, khi rỗi rãi cũng thích ở nhà (Quý Ngân Xuyên là người Bắc Kinh), mộng mộng Kinh Hoa gì đó, chỉ có điểm khác duy nhất, cô ấy là giấc mộng thu còn tôi là giấc mộng xuân”.

Ngô Vũ Phi giận sôi người, đuổi theo Quý Ngân Xuyên, miệng vẫn còn nói: “Đừng có nhại theo tớ, ai cho cậu vi phạm bản quyền hả!”

Sau vài phen cãi lộn cuối cùng cũng đến lượt tôi, tôi nghĩ một lúc lâu mới bật ra được vài từ: “Về Thượng Hải, bố mẹ tìm giúp tớ một công việc”.

Nói xong tôi cúi đầu không dám nhìn ánh mắt khinh khỉnh của Xuyên và Phi.

“Kệ các cậu lườm gì thì lườm!” Suốt nửa tiếng tôi cúi gằm mặt, lúc sau ngẩng đầu lên đã thấy hai người họ đang gật gù sắp ngủ rồi. Tôi vội gọi họ dậy: “Sao lại thế này chứ, khoảng thời gian quý báu thế này mà lại ngủ được sao, mau dậy đi!”

Tôi bật dậy lay họ một hồi nhưng cũng đành bó tay. Chẳng phải nói Quý Ngân Xuyên, một năm bốn mùa lúc nào mặt cậu ấy cũng như trong tình trạng ngủ đông, nếu biết sớm vừa nãy nhân lúc Vũ Phi đánh cậu ta, tôi cũng tranh thủ ném đá vào cậu ấy rồi.

Ngô Vũ Phi vẫn còn khá hào hứng, cô ấy đề xuất mọi người thay nhau kể chuyện ma để kích thích tinh thần thêm hứng thú, rồi cao hứng đòi kể một vụ án mạng rất khủng khiếp.

Lúc đầu, tôi và Xuyên đều nghe rất chăm chú, nhưng có quá nhiều nhân vật trong truyện của Vũ Phi, chỉ nhớ tên thôi cũng đủ thách thức trí nhớ rồi, lại thêm tình tiết lắt léo. Nhưng nhìn chung cũng do giọng kể của Vũ Phi không lôi cuốn chút nào, không những chẳng thu hút được tôi và Ngân Xuyên mà càng khiến bọn tôi thêm buồn ngủ. Buồn cười nhất là Vũ Phi ban đầu còn kêu chúng tôi: “Này, không được ngủ, không được ngủ đâu, hai con heo này, câu chuyện hay thế này mà còn ngủ được à, thật là nhẫn tâm!” Kết quả cô ấy lại là người ngủ trước, vừa ngủ vừa lẩm bẩm kể chuyện, thật đáng nể!

Tôi và Ngân Xuyên nhìn nhau cười rồi đồng thanh nói: “Kỳ thật?!”. Tôi và Quý Ngân Xuyên thường cùng lúc nói ra một câu, khiến tôi nghi ngờ phải chăng tôi và cậu ấy là một.

Được một lúc, Ngân Xuyên cũng tựa vào bàn ngủ, chỉ còn lại tôi. Mặc dù buồn ngủ lắm rồi, nhưng tôi ngủ mà để mất đồ thì không ổn, thế nên đành chống mắt thức trông. Hơn nữa tôi ngồi sát lối đi lại, cũng không có bàn nào để tôi dựa vào đó mà ngủ cả.

Tầm 3 đến 4 giờ sáng, Ngô Vũ Phi tỉnh giấc, có lẽ trông đôi mắt đỏ ngầu của tôi cô ấy thấy áy náy liền bảo tôi chợp mắt một chút, tôi gạt tay nói: “Không cần đâu, cậu là con gái, ngủ không ngon giấc sẽ xấu lắm đấy”. Vũ Phi lại chìm vào trong giấc nồng, nhưng lần này cô ấy dựa đầu vào vai tôi.

Không biết lúc đó Vũ Phi vô tình hay cố ý nữa.

Đến Nam Kinh, tìm được phòng nghỉ xong, việc đầu tiên của tôi là đánh một giấc thật sâu, cho họ khua trống múa chiêng, tôi chỉ muốn ngủ.

Nhưng hai người vô nhân tính này vẫn một mực lôi tôi đi lăng Trung Sơn, đài kỷ niệm vụ thảm sát Nam Kinh, Vũ Hoa Đài Tử Kim Sơn – đây là căn cứ địa nơi tuyên truyền chủ nghĩa yêu nước. Họ muốn tôi tiếp thụ lễ rửa tội của cách mạng, nói tôi không đi là phản đảng phản quốc.

Nơi tôi thấy thoải mái nhất có lẽ là sông Tần Hoài, chính nơi đây đã diễn ra câu chuyện tình kinh điển trong tiểu thuyết “Cánh hoa đào”, cũng là nơi Hầu Triệu Tôn và Lý Hương Quân gặp gỡ.

Chúng tôi ăn tối ở một quán rượu long môn có kiến trúc cổ bên sông Tần Hoài, sau đó ngồi bên bến đón những cơn gió đêm mát lành thổi tới. Quý Ngân Xuyên kêu lên: “Nếu trường mình giống như cống viện ở Giang Nam thế này thì hay biết mấy, có lẽ chúng tôi cũng đã tạo nên những chuyện tình kinh điển như ‘Cánh hoa đào’ rồi. Một trường học như cống viện thì thật là thích, bên cạnh còn có con phố ăn chơi, rảnh rỗi có thể qua đó uống rượu, còn có các anh xinh tươi như Lý Hương Quân hát karaoke góp vui nữa chứ…”

Một tên thông minh lạnh lùng như tôi trong một ngày vui như thế cũng phá lệ, tiếp lời cậu ta: “Đúng đúng, không giống như bọn mình, suốt ngày lang thang khắp nơi cùng loài động vật thuộc kỷ Phấn trắng”.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng