Phần 52
Hôm đi tôi không nói với mẹ, bởi tôi sợ bà buồn. Lần truốc tiễn tôi đi Vũ Hán bà cũng nước mắt nước mũi giàn giụa. Tôi sợ lần này bà sẽ đau lòng hơn, lỡ mà bà ôm lấy tôi không cho tôi đi thì thật là khó xử, không khéo trở về lại bị bố tổng cong koch1 bằng gạt tàn ấy chứ. Lần này tôi lên Bắc Kinh với một ý chí quyết thắng, không vào Bắc Địa không về.
Ở Thượng Hải tôi không có bạn thân nào cả, chỉ có Tiểu Tuyết đến tiễn. Cô ấy đưa cho tôi tấm bản đồ Bắc Kinh tích kín những nơi trong kinh thành mà Ngô Vũ Phi đã từng đến, rồi nói với tôi: “Chúc cậu thành công!”.
Trước khi lên máy bay, tôi chỉ nói với cô ấy hai chữ: “Cảm ơn”.
Tiểu Tuyết cười: “Đợi đến ngày vui của câu và Phi Phi, tớ nhất định sẽ tới”.
“Chắc chắn đấy nhé” – Tôi hỏi.
“Chắc chắn rồi”
Tôi lại quay đe\ậu nói thêm: “Nhớ dẫn theo câu bạn trai người nước ngoài của câu đấy”.
Cô ấy cười: “Nhất định”.
Máy bay đã cất cánh, bay vào khoảng không cao vời vợi, nhìn hàng đèn dài tít tắp bên dưới, mặt đất nhấp nhô, khung cảnh thật hùng vĩ. Tôi thấy mình thật hào hứng, trái tim dường như đang thầm hát. Tôi nghĩ sự hào hứng này chỉ có những chú chim từng khao khát được tự do bay lu\ượn mới hiểu được, chú chim sắp bắt đầu cuộc hành tri2ng vô định, mới thấy được mặt đất tráng lệ ở phía dưới.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy Quý Ngân Xuyên trong tôi lên tiếng:
“Ai nói tuổi trẻ không thể lầm lõ, còn trẻ ranh thì… con mẹ nó, đủ thứ…”