Phần 1
Trên núi Võ Đang lúc này đang phát sinh một đại sự, nguyên lai Trương Thúy Sơn rời khỏi Trung Nguyên 16 năm mang theo thê tử Ân Tố Tố đã quay trở về, trong đại sảnh Trương Tam Phong cùng Trương Thúy Sơn đang nắm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, từ trong góc một đệ tử mặc áo bào đệ tử đời thứ ba tầm mười bảy, mười tám tuổi đầu búi tóc, mặt như quan ngọc, ngũ quan tuấn tú nếu bỏ qua khuôn mặt ngẩn ra không biết gì đang nhìn thì cũng xứng là một thiếu niên tuấn tú.
Cố Hàn Uyên hoàn toàn không nghĩ tới mình tỉnh lại sau giấc ngủ xuyên qua lại đụng phải một sự kiện trong truyền thuyết sự kiện, thậm chí trở nên trẻ tuổi hơn rất nhiều so với trước đây, tràng cảnh phát sinh trước mắt đúng là mười phần nhìn quen thuộc, thủ vị là lão giả thân hình cao lớn, râu tóc bạc trắng, trên mặt hồng nhuận bóng loáng, tựa như trong truyền thuyết chính là tổ sư Trương Tam Phong khai sơn phái Võ Đang.
Sau lưng Trương Tam Phong là năm người ai cũng có thần khí, phong vũ bất phàm, nghĩ đến nếu trừ bỏ Trương Thúy Sơn cùng Du Đại Nham thì đó là năm người còn lại trong Võ Đang thất hiệp.
Trong sân một vị khác mang theo dáng vẻ thư sinh, thân hình gầy yếu, khuôn mặt tuấn tú, đúng là Trương Thúy Sơn, đương nhiên hấp dẫn nhất ánh mắt chú ý đến chính là nữ nhân sau lưng Trương Thúy Sơn, chỉ thấy nàng má ngọc, mi loan, lúc cười trên má trái nhẹ nhàng có lúm đồng tiền, mặc dù đã là phu nhân, nhưng không thấy dung nhan suy giảm, ngược lại còn có thêm nhiều vài phần thành thục thuỳ mị.
Nữ nhân chính là Ân Tố Tố thê tử của Trương Thúy Sơn, ánh mắt của nàng mặc dù có vẻ khẩn trương, nhưng không giảm chút nào phong tư kỳ vận, khí chất thanh thủy xuất phù dung, cũng khó trách làm cho Cố Hàn Uyên nhìn ngây người, vóc người Ân Tố Tố thon thả, y phục trắng như tuyết, bên trên còn điểm xuyết vài đóa hoa lan, đều là tơ tằm được thêu lên, chiếc váy dài bó sát lấy cơ thể tha thướt uyển chuyển, bộ ngực vút cao, bờ eo nắm chặt, đường cong lả lướt thật là đẹp không nói nên lời, khuôn mặt như thu thủy, ánh mắt vũ mị lưu chuyển, toát lên một vẻ phong tình thành thục vô hình, làn da mềm mại như hài tử mịn màng căng mọng, mi như viễn sơn, mắt phượng lấp lánh, bên dưới chiếc mũi dọc dừa là chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ hồng, mềm mọng trơn ướt, khiến người nhìn thấy chỉ muốn cắn lên một cái, chiếc gáy thon dài trắng như thiên nga, nhũ phong sung mãn căng mẩy trước ngực như muốn đội lớp y phục mỏng manh mà thoát ra ngoài, đồn bộ săn chắc nảy nở, kéo căng lớp vải bên ngoài dán vào sít sao, đôi chân ngọc thon dài thẳng thắp, mền mại vô song, toàn thân phong tình mỹ lệ, khiến cho người ta sinh ra một loại dục vọng, hận không thể lột bỏ y phục trên người nàng, để tận mắt nhìn thấy phong thái bên trong, mà điểm mê người nhất, chính là Ân Tố Tố trời sinh có một loại quý khí, thánh khiết, ưu nhã, tri tính, khiến cho người ta chỉ muốn cưỡi trên hạ thân nàng, điên cuống tận hưởng cảm giác nàng bị chà đạp, giày vò…
Ân Tố Tố hình như có cảm giác Cố Hàn Uyên với ánh mắt có vẻ thất lễ đang dò xét mình, nàng hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy đó là một tiểu đạo sĩ tuấn tú, tâm tình ngược lại cũng chuyển biến tốt một chút, quả nhiên mặc kệ ở nơi đâu cũng đều có ánh mắt như vậy nhìn xem nàng…
Bất quá bị ánh mắt của hắn nhìn ngắm thời gian dài như vậy, ngoại trừ có một chút kiêu ngạo đối với mị lực của mình dù là đã có tuổi nhưng so ngày trước vẫn không hề suy giảm, nàng vẫn là bất mãn, chỉ là lúc này không phải thời điểm phát tác, dù sao trải qua nhiều năm kề bên trượng phu Trương Thúy Sơn, tình tình của nàng lúc còn trẻ tùy hứng tàn nhẫn đã được mài mòn rất nhiều. Vừa vặn lúc này Trương Tam Phong cùng nàng nói chuyện với nhau, nên không thể làm gì khác hơn là đối với ánh mắt Cố Hàn Uyên giả vờ làm như không thấy.
Ánh mắt Cố Hàn Uyên mặc dù bị hình dáng Ân Tố Tố hấp dẫn, nhưng cũng không đến nỗi trải qua thời gian dài dò xét mà không biết thu liễm, kỳ thực nếu nhìn kỹ lại, thì liền có thể phát hiện tiêu điểm ánh mắt của hắn không phải tại trên thân hình Ân Tố Tố.
Nguyên lai vừa rồi Cố Hàn Uyên thức tỉnh không có dám quên đi Kim Thủ Chỉ… hệ thống trùm phản diện.
Cái hệ thống này không có ra mệnh lệnh thi hành các loại nhiệm vụ, càng không có hình thức gì bị trừng phạt, cách thiết lập rất là đơn giản, chỉ cần hoàn thành hành vi nhân vật phản diện thì thu được bình xét, bình xét càng cao thì nhân vật phản diện liền được càng nhiều điểm.
Thậm chí hệ thống còn có lòng tốt nhắc nhở, nhân vật phản diện cùng nhân vật chính ở vào thế đối lập, mà những sự tình có liên quan đến nhân vật chính thì càng dễ thu được bình xét cao.
Cố Hàn Uyên suy nghĩ phút chốc liền phát hiện tính chất trong đó mình có thể thao tác, cơ duyên hay là nhân duyên của nhân vật chính đều là con mồi của mình, suy nghĩ thêm một chút, không chỉ là nhân vật chính, nhân vật phụ cũng có thể làm rau hẹ để mình thu hoạch…
Cố Hàn Uyên ánh mắt tĩnh mịch, quyết định muốn lấy tất cả các nhân vật phản diện, trở thành trùm phản diện cuối cùng.
Nhìn xem trong sân phu phụ Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố, tâm tư của hắn thay đổi thật nhanh.
“Nhân vật chính Trương Vô Kỵ bây giờ không có ở tại chỗ, liền đem phu phụ các ngươi là vật thí nghiệm đầu tiên của ta đi a. Bọn họ là phụ mẫu của nhân vật chính, về tình về lý đều phù hợp làm mục tiêu nhân vật phản diện a…”
Trương Thúy Sơn đang cùng với sư phụ, các sư huynh đệ gặp lại trong vui mừng, đột nhiên có cảm giác phía sau lưng mình lại có chút phát lạnh. Ân Tố Tố càng là vô ý thức chà xát bàn tay mình lên trên cánh tay, làm cho đám người Trương Tam Phong tưởng rằng là phu phụ hai người bởi vì bôn ba đường dài mệt nhọc nên bị nhiễm phong hàn.
Rất nhanh phu phụ hai người được dẫn đi nghỉ ngơi, mọi người cùng theo giải tán, nhưng bởi vì Trương Tam Phong sắp đến ngày mừng thọ một trăm tuổi, cho nên mọi người còn có nhiệm vụ của mình.
Cố Hàn Uyên cảm thấy mình tuy rằng đã vượt qua đến thế giới này nhưng không có thu được toàn bộ ký ức, phán đoán không ra mình rốt cuộc đây là chỉ có thân xác hay là hồn phách, trong cơ thể cũng không có cảm nhận được mình có nội lực trong thế giới võ hiệp, hắn không biết làm sao đành phải tìm cách thu thập tin tức…
Hắn liền hỏi bóng nói gió mấy với mấy tên sư đệ tuổi hơi nhỏ hơn, cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống, cũng hiểu rõ tình trạng của mình, đồng thời lại thấy có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, đầu tiên thế giới này không phải chỉ là là một “Ỷ Thiên Đồ Long Ký”, mà là dung hợp rất nhiều thế giới võ hiệp, có Hàng Long chưởng của Kiều Phong, cũng có phu phụ Quách Tĩnh – Hoàng Dung trấn thủ thành Tương Dương, thậm chí còn có Thiết Đảm Thần Hầu uy áp giang hồ cùng với Lục Tiểu Phụng nổi danh với bốn hàng lông mày.
Tiếp theo trong thế giới này diện tích rộng lớn hơn rất nhiều so với nguyên bản, các quốc gia mọc lên như rừng, đủ loại địa danh loạn thất bát tao, có Tống, Minh, Tùy đó là ba vương triều đứng đầu của Trung Nguyên, còn có Kim, Thanh, Mông Cổ cùng Tây Hạ với mấy tiểu quốc ở trong vương triều Dị Tộc.
Cố Hàn Uyên nhìn thấy thế cục hỗn loạn cảm thấy rất nhức đầu, chỉ có tin tốt chính là có thể mình thu hoạch được nhiều nhân vật phản diện hơn.
Còn lại toàn bộ là phải tự mình tìm hiểu tin tức mật thiết tương quan, Cố Hàn Uyên là được Dư Đại Nham một trong Võ Đang thất hiệp sau khi bị tàn phế ngẫu nhiên nhận lấy làm đệ tử, nhưng bởi vì thân thể Dư Đại Nham đã bị tàn phế nên đối với việc dạy bảo võ công Cố Hàn Uyên hoàn toàn chỉ là trên danh nghĩa, cũng may Tống Viễn Kiều với tư cách đại chưởng môn xem đây là trường hợp đặc biệt nên cho phép Cố Hàn Uyên có thể đến Tàng Thư Các quan sát tìm hiểu các bí tịch, chỉ là không được mang các bí tịch ra khỏi Tàng Thư Các.
Trong giang hồ có sư phụ dạy bảo so với có sư phụ dạy bảo hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, tay cầm bản bí tịch liền nghĩ đem võ công luyện thành tài là một chuyện vô cùng hiếm hoi. Ví dụ điển hình nhất chính là Mai Siêu Phong đem tu luyện Tồi Kiên Thần Trảo luyện thành Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, vì thế cũng khó trách Cố Hàn Uyên một thân không có tu luyện ra nội lực.
Cũng vì không có sư phụ khảo giáo, bình thường càng là không có cùng sư huynh đệ luận bàn võ công, cho nên toàn bộ người trên núi Võ Đang cũng không biết Cố Hàn Uyên có võ công đến mức như thế nào, hắn mặc dù dáng dấp tuấn tú, nhưng bình thường trầm mặc ít nói, lại mặc đạo bào hàng đệ tử, có nói xuyên qua trong suốt chẳng biết gì võ công cũng không sai biệt lắm.
Thu được đầy đủ tình tức, Cố Hàn Uyên rảnh rỗi từng bước muốn đi bái kiến sư phụ Du Đại Nham tiện nghi của mình, phụ Du Đại Nham đang nằm tê liệt trên giường, hình dung tiều tụy, gặp Cố Hàn Uyên cũng không có chú ý đến.
Vô thưởng vô phạt chỉ hỏi thăm vài câu, đôi mắt của Du Đại Nham hơi nhắm lại, hiển nhiên đang có tâm sự, đoán chừng là đã cùng phu phụ Trương Thúy Sơn gặp mặt, hơn nữa còn nhận ra năm xưa đó dùng độc châm ám toán mình chính là Ân Tố Tố. Bất quá lúc này bầu không gian gió êm sóng lặng, hẳn là cố kỵ tình nghĩa huynh đệ, nên không có đem việc này làm rõ, nhưng càng bị đè nén thì giống như núi lửa, sớm muộn gì cũng là sẽ bộc phát đấy.
… Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/an-to-to.html
Cố Hàn Uyên hướng phía Du Đại Nham cáo lui, sau đó quyết định trước đi đến Tàng Thư Các nhìn xem, thật vất vả mới có một chuyến đến thế giới võ hiệp, đối với việc không có võ công là việc không thể nào, mà trong trí nhớ của mình, lại không có một điểm võ công tồn tại trong tâm trí.
Đến Tàng Thư Các gặp Thạch Hạc trưởng lão trông coi Tàng Thư Các, Cố Hàn Uyên nói ra thân phận của mình rồi thuận lợi tiến vào bên trong Tàng Thư Các.
Đem tình hình phức tạp nhức đầu của tổng võ thế giới đè xuống đáy lòng, hắn quan sát đánh giá bên trong Tàng Thư Các, nơi này phân chia ra ba tầng, một tầng phần lớn là các loại Đạo Kinh, tầng hai thì tồn lưu giữ bao quát các loại bí tịch nội công, chiêu thức ngoại công, khinh công, riêng tầng ba thì khóa kín lại, Cố Hàn Uyên không có tư cách tiến vào.
Đáng nhắc tới chính là trưởng lão tên gọi Thạch Hạc, là đồ đệ của Mộc đạo nhân, theo bối phận Cố Hàn Uyên còn phải gọi lão là sư thúc tổ.
Tầng hai Tàng Thư có nhiều chủng loại bí tịch võ học, đầy ắp xếp đầy năm dãy giá sách, trong đó đã số là võ công của Trương Tam Phong sáng tạo, phần còn lại là bí tịch của các trưởng lão lưu lại, trình độ cao thấp không đồng đều.
Cố Hàn Uyên lấy ra bí tịch, từng quyển, từng quyển nhìn qua, phát hiện mình vậy mà đã nhìn qua là không quên được, chiêu thức võ công càng là nhìn kỹ hơn…
Mắt nhìn trên hệ thống trạng thái của cá nhân liền phát hiện đã xuất hiện đủ loại chiêu thức, bất quá chỉ mới là cấp độ nhập môn, ở bên trên còn có các loại cảnh giới nhàn thục, tinh thông, tiểu thành, đại thành, viên mãn, hóa cảnh. Muốn tăng cao thì ngoại trừ luyện tập nhiều hơn để lĩnh ngộ, ngoài ra còn có thể thông qua nhân vật phản diện dùng điểm để thăng tiến, nhưng lúc này Cố Hàn Uyên với điểm nhân vật phản diện thật là đáng thương chỉ là một số không tròn trĩnh.
Cố Hàn Uyên đem tất cả bí tịch đều nhìn qua một lần sau phát hiện phần lớn bí tịch đều không có tác dụng gì, hoặc là do thời kỳ cấp độ ban đầu Trương Tam Phong mới nghiên cứu ra được nên võ học không cao, hoặc chính là do các trưởng lão lưu lại võ học bình thường…
Tương đối hữu dụng chỉ có nội công “Võ Đang Cửu Dương Công”, khinh công “Thê Vân Tung”, chưởng pháp “Miên Chưởng”, “Chấn Sơn Chưởng”, đao pháp “Huyền Hư Đao Pháp”, kiếm pháp “Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm”, “Thần Môn Thập Tam Kiếm”, ám khí “Phù Dung Kim Châm”…
Còn mấy môn tuyệt học “Thuần Dương Vô Cực Công”, “Hổ Trảo Thủ”, “Ỷ Thiên Đồ Long Công”, “Lưu Vân Phi Tụ” còn có “Linh Ngọc Tâm Pháp”, “Lưỡng Nghi Thần Kiếm” của Mộc đạo nhân, đoán chừng đều ở tại tầng thứ ba, chỉ có đệ tử đích truyền mới có thể vào đó tu luyện.
Cố Hàn Uyên mặc dù có chút thất vọng không thể học được tuyệt học, nhưng cũng biết đủ, học được nhanh, không đến hai canh giờ liền đem tất cả bí tịch tầng hai học qua mấy lần, nghĩ thầm không chừng về sau học được võ công nhiều, chính mình cũng có thể sử dụng kiểu “Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân” ai chọc bằng cái gì, thì đâm lại bằng cái đó…
Chiêu thức ngoại công cùng khinh công tại trong Tàng Thư Các thì không tiện thi triển, còn nội công thì có thể thử lấy một chút.
Cố Hàn Uyên vận khởi tâm pháp “Võ Đang Cửu Dương Công”, rất nhanh liền cảm thấy trong kinh mạch phảng phất có một tia khí lưu đang di động, Sau khi thành công thì lộ tuyến chạy một vòng sau lại mạnh lên chảy đến đan điền, đã dễ dàng tiến nhập vào cảnh giới hậu thiên sơ kỳ.
Thế giới này cảnh giới phân chia ra hậu thiên, tiên thiên, tông sư, đại tông sư, lục địa thần tiên cùng với trong truyền thuyết phá toái hư không, mỗi cảnh giới lại phân ra sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong bồn tầng…
Cố Hàn Uyên bởi vì lần đầu tiên có nội lực nên bị kích động, một lát sau vốn định tiếp tục hành công, nhưng trong bụng sôi lên vì đói bụng đã cắt đứt ý nghĩ của hắn.
Cảm giác được trong bụng đói khát trong dạ dày có chút run rẩy, Cố Hàn Uyên liền suy đoán nội lực cũng không phải tự nhiên sinh ra, mà là do tiêu hao năng lượng do trong thân thể chuyển hóa mà đến, về phần đến mới đầu đạt được cảnh giới hậu thiên là như thế này, còn cảnh giới sau đó như thế thì tạm thời vẫn chưa biết được.
Cố Hàn Uyên chịu đựng không nỗi đói khát đành bất đắc dĩ rời khỏi Tàng Thư Các, gặp thủ trưởng lão Thạch Hạc cảm tạ, sau đó liền tìm đến nhà ăn kiếm đồ ăn…
Thạch Hạc có nghi ngờ nhìn theo bóng lưng Cố Hàn Uyên, cảm giác hắn tựa hồ so với trước kia đã có chút ít bất đồng.
Là có hơn nhiều tự tin sao?
Nghĩ mãi mà không rõ, Thạch Hạc lắc đầu buông tha suy đoán.
Sau khi ăn cơm tối xong, Cố Hàn Uyên cũng không có quay trở lại sương phòng của mình nghỉ ngơi, mà là đi dạo xung quanh, không bao lâu hắn liền đã tìm được tiểu viện của phu phụ Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố, đó là nơi mà Tống Viễn Kiều lâu nay vẫn giữ lại cho Trương Thúy Sơn.
Bởi vì Trương Thúy Sơn đi đến Băng Hỏa đảo lúc mới chừng hai mươi tuổi, nên không có thu đồ đệ, vì thế trong sân vô cùng thanh lãnh yên lặng.
Tiểu viện của Du Đại Nham trên thực tế so với tiêu viện của Trương Thúy Sơn cũng không tốt hơn bao nhiêu. Mặc dù Du Đại Nham từng thu mấy đồ đệ, nhưng phần lớn là vì chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của Du Đại Nham mà thu, với tình huống không dạy võ công nên không có mấy người nguyện ý làm đồ đệ của hắn, bất quá nhờ nương nhờ vào Du Đại Nham, Cố Hàn Uyên mới có sương phòng riêng cho mình, còn đệ tử đông đảo như Tống Viễn Kiều và Du Liên Chu thì bên tiểu viện của bọn họ, mấy đệ tử phải chen chúc ở chung trong một gian sương phòng.
Trở lại sương phòng của mình chậm rãi đợi màn đêm buông xuống…
Mấy canh giờ sau đó, đã gần tới giờ Tý, cũng chính là nữa đêm.
Cố Hàn Uyên lặng lẽ rời khỏi sương phòng, trên đường may mắn không có gặp phải người khác, thành công tiến vào tiểu viện của Trương Thúy Sơn.
Tìm được sương phòng của phu phụ Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố rất đơn giản, bởi vì toàn bộ trong sân chỉ có một gian phòng còn ánh nến, đương nhiên lúc này trong sương phòng chỉ có một mình Ân Tố Tố, nhất định là bởi vì ban ngày đã gặp Du Đại Nham làm cho tâm trí của nàng tâm thần không tập trung được, khó mà ngủ được.
Cố Hàn Uyên đi đến trước mái hiên cửa sương phòng, rõ ràng Ân Tố Tố đã phát giác được có người tới gần, tốt xấu gì nàng cũng là cao thủ cảnh giới tiên thiên, nên phát giác ra được Cố Hàn Uyên cũng không có gì là kỳ quái.
– Là ai?
– Ngũ sư thẩm, tiểu điệt Cố Hàn Uyên, gia sư là Du Đại Nham, có chuyện quan trọng cầu kiến.
Trong sương phòng Ân Tố Tố vốn là không muốn đêm khuya mở cửa cho nam nhân, nhưng nghe được Cố Hàn Uyên nhắc đến Du Đại Nham, làm nàng chần chờ, một lát sau vẫn là mở cửa phòng ra, xem ra Ân Tố Tố vừa mới tắm rửa qua, phía trên búi tóc khảm lấy một cây trâm xanh biếc xao động, hoàn mỹ mặt trái xoan mông lung sáng ngời mỹ mâu, cặp chân thon dài đẹp đẽ, đậm đặc hợp thân thể yêu kiều, phối hợp y trang khinh la màu tím, khiến nàng có vẻ cao quý trang nhã, có một loại khó có thể vịn cành bẻ, tư thái cao quý hoa mỹ, mà cái váy tơ không giấu được thân thể kinh tâm động phách, trước ngực song phong cao ngất hoàn mỹ làm cho người khó có thể tin là nàng đã có nhi tử, đồn biện dưới làn vải tơ bao vây hình thành đường cong khoa trương, nhô lên đột phong nổi cao linh lung lồi lõm làm lòng người lay động thần di, giơ tay nhấc chân lại có vẻ nghiêm nghị không thể xâm phạm.
– Là ngươi sao?
Ân Tố Tố rõ ràng có ấn tượng Cố Hàn Uyên đối với ban ngày với ánh mắt dò xét như muốn lột sạch y phục của mình, nàng kinh hô lên, nhớ đến chuyện khi đó trong lòng tăng lên cảnh giác, thần sắc cũng băng lạnh xuống.
– Bởi vì liên quan tới chuyện của sư phụ Du Đại Nham, ngũ sư thẩm chẳng lẽ định cứ như vậy tại cửa ra vào đàm luận sao?
Cố Hàn Uyên đối với thái độ không thiện cảm của Ân Tố Tố không để bụng, ngược lại còn mỉm cười, có chút ngả ngớn hỏi một câu.