Phần 102
Phương Chứng đại sư vốn đang cao hứng khi Cố Hàn Uyên cùng phái Tung Sơn đối đầu, lúc này nhìn thấy kết quả thì sắc mặt lại khó coi, nếu còn Cố Hàn Uyên, địa vị giang hồ Thiếu Lâm nếu muốn vượt qua Võ Đang là khó càng thêm khó.
Chuyện hôm nay sau khi truyền đi, thậm chí địa vị Nam Thiếu Lâm tại Tống quốc cũng có thể bị Chân Vũ quan của Võ Đang phái làm cho dao động.
Xung Hư đạo trưởng có chút kích động, trước đó Cố Hàn Uyên lúc phòng thủ còn chưa nhìn thấy gì, nhưng đến khi hắn tiến công uy lực so với tuyệt học bình thường còn mạnh hơn nhiều, cho dù Xung Hư đạo trưởng sử dụng Thái Cực Kiếm toàn lực ứng đối cũng khó tránh khỏi bị chiêu Nhất Kiếm Thành Danh đánh bại.
Xung Hư đạo trưởng cảm thán, Võ Đang đã có người kế tục a, chỉ cần Cố Hàn Uyên hộ đạo mười năm, thì có thể duy trì Võ Đang trăm năm địa vị bá chủ.
Người của Nam Tứ Kỳ nhìn nhau, nhất là Thủy Đại mới vừa rồi còn đang do dự có nên xuất thủ tương trợ cho Cố Hàn Uyên hay không, không ngờ tới chiêu thức mau lẹ Cố Hàn Uyên cứ như vậy đã thắng.
Vô thức nhìn hướng về phía sau lưng nhi nữ sắc mặt ửng hồng, một bộ tâm động không dứt Thủy Sinh, ý nghĩ tác hợp hai người càng tăng thêm mấy phần.
Thủy Sinh lúc này chính xác đang tâm động, vốn là đối với Cố Hàn Uyên vô cùng ngưỡng mộ, lúc này càng là cảm thấy thỏa mãn huyễn tưởng hắn là ý lang quân của mình.
Tướng mạo anh tuấn khiến cho người mắt nhìn chăm chú, nhân phẩm chính trực, lòng mang chính nghĩa, võ công càng là cao đến không ranh giới, thậm chí nàng cũng cho phụ thân Thủy Đại của nàng cũng không là đối thủ.
Thủy Sinh lúc này thậm chí thấy mình có chút may mắn ngày hôm qua tao ngộ với hắn, bằng không nhân vật anh hùng như vậy sẽ liếc nhìn nàng sao? Nghĩ thầm chờ sự tình này kết thúc, nhất định phải cho con bạch mã ăn ngon thêm một chút để tưởng thưởng cho nó…
Về phần biểu ca của nàng Uông Khiếu Phong, chuyện ngày hôm qua Uông Khiếu Phong làm quá mất điểm, vẻn vẹn hảo cảm của nàng đều bị tiêu hao không còn một mảnh, Thủy Sinh nhìn xem Quách Phù, Nhạc Linh San thậm chí còn có Lưu Tinh được Cố Hàn Uyên bảo hộ ở sau lưng, lại cảm thấy áp lực cực lớn.
Đối với Lưu Tinh, Cố Hàn Uyên không chỉ có cứu được nàng, mà còn là cứu mẫu thân cùng mấy đệ đệ, nàng có làm trâu làm ngựa cũng không đủ lấy hồi báo, đương nhiên nếu như có thể lấy thân báo đáp thì không thể nào tốt hơn nữa.
Lưu Tinh suy nghĩ đến cái chuyện này thì liền đỏ mặt, nàng xem thấy rõ ràng hình dáng khuôn mặt tuấn vũ Cố Hàn Uyên, lại càng cũng cố cái quyết tâm đã định này…
Nhạc Linh San lúc này mắt hồng, hai tay ý siết chặt ở trước người, nàng và Quách Phù có một chút tương tự, đó chính là mạc cường, tâm cường…
Lúc này gặp thấy Cố Hàn Uyên đánh bại mấy cao thủ phái Tung Sơn, mà ngay phụ thân Nhạc Bất Quần của nàng cho dù đối đầu bất kỳ một người nào cũng khó mà thắng được một trong ba người đó, lập tức tâm động vô cùng.
Lệnh Hồ Xung nhìn thấy Nhạc Linh San biểu lộ, liền cảm thấy đắng chát không chịu nổi, mặc dù hắn cũng biết mình không sánh bằng Cố Hàn Uyên, nhưng trong lòng chua xót làm thế nào cũng ngăn không được.
Còn những tên sư đệ của Lệnh Hồ Xung lúc này cũng là nhìn nhau, cảm thấy coi như muốn giúp Lệnh Hồ Xung cũng không có thể ra sức được…
Ninh Trung Tắc ngạc nhiên nhìn xem Cố Hàn Uyên, mặc dù nàng đối với võ công Cố Hàn Uyên thì hết sức kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn vẫn là bội phục phẩm hạnh của hắn.
Huống chi Nhạc Linh San lại đang cảm mến hắn, nên giờ cũng không tốt miễn cưỡng gán ghép Nhạc Linh San cùng Lệnh Hồ Xung nữa, đương nhiên nàng đối với mệnh đào hoa của Cố Hàn Uyên vẫn là bất mãn.
Nghi Lâm tâm tư đơn thuần nhất, từ đầu tới đuôi cũng là lo lắng lấy an nguy Cố Hàn Uyên, không ngừng mà vì hắn mà cầu nguyện, lúc này gặp hắn bình yên vô sự, trong lòng cảm tạ các lộ thần phật.
Các nữ đệ tử Hằng Sơn bên người Nghi Lâm cũng đồng dạng lộ ra dị sắc.
Các nàng dù sao vẫn là trẻ tuổi, đối với chuyện tu hành sinh ra dao động thì vẫn là bình thường, đương nhiên Định Dật sư thái chắc chắn là đối với chuyện này bất mãn, cho dù nàng thưởng thức Cố Hàn Uyên như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng trơ mắt nhìn hắn làm hỏng sự tu hành của các nữ đệ tử của mình.
Nhất là nhìn xem Nghi Lâm mà lo, càng làm cho Định Dật sư thái kiên định, về sau không cho Nghi Lâm cùng Cố Hàn Uyên tiếp xúc.
Quách Phù tâm tư cũng đơn giản, nàng vốn là ưa thích Cố Hàn Uyên, lúc này càng là vừa tự hào lại kiêu ngạo, cảm thấy người mình ưa thích nên phải có loại cái loại khí phách này. Lúc này nàng đang nắm lấy hai tay Hoàng Dung, cao hứng hướng mẫu thân nàng nói đủ lời tốt cho Cố Hàn Uyên…
Hoàng Dung có chút bất đắc dĩ nhìn xem Quách Phù kích động, kỳ thực nàng cũng không phải là không thể hiểu được, hướng tới khí phách chính xác rất dễ dàng hấp dẫn các vị cô nương hâm mộ, ngay cả chính nàng cũng khó tránh khỏi có một chút tâm tình không hiểu.
Chính là nàng đối với võ công của Quách Tĩnh luôn có lòng tin, cũng không cho rằng lúc còn trẻ Quách Tĩnh có thể so sánh ngang cùng với Cố Hàn Uyên, huống chi lấy thiên tư của Cố Hàn Uyên, có thể không được bao lâu nữa thì võ công của hắn sẽ bắt kịp võ công bây giờ của Quách Tĩnh.
Hoàng Dung trong lòng tự hỏi: “Nếu là trước kia lúc nàng gặp phải không phải là Âu Dương Khắc, mà là Cố Hàn Uyên mà nói, thì mình thật sự vẫn sẽ chọn lựa Quách Tĩnh sao?”
Nhất là nghĩ đến đêm qua lúc hắn cúi đầu hôn lên trán, bất chợt nàng lại nhớ đến mùi dương cương chi khí của hắn, tâm tư càng là vô cùng phức tạp, đôi mắt thu thuỷ Hoàng Dung nhìn về phía trên thân tràn đầy lẫm nhiên chính khí Cố Hàn Uyên, ánh mắt có chút lay động.
Trong lòng thở dài: “Vì cái gì mình lại muốn động tâm tư kia như vậy chứ?”
Cố Hàn Uyên đem biểu lộ mọi người thu hết vào mắt, càng đoán cũng được bảy, tám phần, thấy mục đích thu lấy danh vọng đã đạt đến, nhìn xem ba cao thủ phái Tung Sơn đang kiêng kỵ kia, mở miệng nói:
– Cố mỗ chỉ là vì muốn giữ gìn trật tự, nếu cứ để cho người tùy ý động thủ đối với gia quyến của người khác, chẳng phải là làm cho thiên hạ đại loạn hay sao? Chỉ cần phái Tung Sơn hứa hẹn không có đối với gia quyến của Lưu Chính Phong hạ thủ, Cố mỗ cũng sẽ không vì chuyện cá nhân của Lưu Chính Phong mà ra tay.
Phí Bân ba người liếc nhau, cảm thấy việc đã đến nước này, cưỡng cầu nữa cũng không ý nghĩa, nghiêm mặt nói:
– Hảo, đã là như vậy, phái Tung Sơn nể mặt Cố thiếu hiệp, phóng cho gia quyến Lưu Chính Phong một ngựa.
Nhìn xem phái Tung Sơn trước đó ngạo mạn, sau lại cung kính, đám người đối với uy thế Cố Hàn Uyên lại có nhận thức sâu hơn.
Cố Hàn Uyên sau khi thỏa mãn thì gật đầu đối với Lưu Chính Phong nói:
– Lưu tiền bối, Ngũ Nhạc kiếm phái cùng Nhật Nguyệt thần có lập trường chi tranh chính ta thì tại hạ không quản được, xin hãy tự giải quyết cho tốt.
Lưu Chính Phong thấy Lưu Tinh được Cố Hàn Uyên bảo hộ ở sau lưng cười nói:
– Cố thiếu hiệp, ngươi bảo vệ gia quyến của ta là đã đủ. Nếu như có thể, Tinh nhi về sau liền nhờ cậy ngươi.
Lưu Tinh lúc này đang lo lắng lấy an nguy của Lưu Chính Phong, không nghĩ tới lại nghe được một câu tựa như lâm chung giao phó, vừa lo lắng lại là ngượng ngùng.
– Tại hạ tất nhiên sẽ bảo hộ cho nàng chu toàn.
Cố Hàn Uyên tựa như không nghe rõ ý Lưu Chính Phong, đáp ứng lập lờ nước đôi, hắn cũng không muốn chúng nữ lại như là ong vỡ tổ.
Lưu Tinh mặc dù có chút lo được lo mất, nhưng cũng biết lúc này không phải là thời điểm để ý tới chuyện này, nhìn xem lúc này một thân nhẹ nhõm Lưu Chính Phong, chỉ hy vọng phụ thân có thể bình an vô sự.
Lưu Tinh tính tình ôn nhu, minh lý biết chuyện, cũng sẽ không thể lại cầu Cố Hàn Uyên ra tay giúp đỡ cho phụ thân mình theo cục diện dạng này…
Chỉ có thể cầu mong Lưu Chính Phong người hiền tự có thiên tướng.