Phần 104
Cố Hàn Uyên sau khi chữa khỏi thương thế cho Khúc Phi Yên, không lay chuyển được nàng nũng nịu, cũng đành chữa trị cho Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương.
Hai người đối với Cố Hàn Uyên biểu đạt cảm tạ, đồng thời mời hắn thưởng thức một khúc hợp tấu đàn tiêu Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc của bọn họ…
Tiếu Ngạo Giang Hồ khúc vô cùng đặc sắc, Cố Hàn Uyên nghe qua cũng nhịn không được phải tán thưởng, một khúc tấu hoàn tất, Lưu Chính Phong đem phổ khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ Xem như tạ lễ đưa cho Cố Hàn Uyên.
Cố Hàn Uyên đương nhiên sẽ không cự tuyệt, tốt xấu gì cũng là đã chữa thương cho bọn hắn.
– Cố đại ca, chờ gia gia cùng Lưu bá bá thu xếp xong, sau này muội sẽ đi tìm đại ca…
Khúc Phi Yên gặp phân ly sắp đến, tại trong ngực Cố Hàn Uyên nũng nịu lấy.
Cố Hàn Uyên khẽ vuốt mái tóc Khúc Phi Yên, trấn an nói:
– Rời khỏi Tống quốc là lựa chọn chính xác, không cần phải gấp gáp như vậy, hảo hảo luyện công, về sau có thể đến giúp ta.
Cố Hàn Uyên đã đem phiên bản đơn giản Cửu Âm Chân Kinh cùng Âm Dương Quyết giao cho Khúc Phi Yên.
– Cố đại ca, đi theo muội qua bên này một chút a…
Khúc Phi Yên lo lắng thời gian lâu dài sau này, chung quanh Cố Hàn Uyên thì mỹ nữ vòng quanh sẽ quên mất nàng, vì thế nhãn châu xoay động, lôi kéo Cố Hàn Uyên đi đến một góc hẻo lánh.
Cho dù là Cố Hàn Uyên, cũng rất khó đoán được ý nghĩ tinh quái của Khúc Phi Yên.
– Cố đại ca, không được quên muội a…
Khúc Phi Yên ngẩng đầu nhìn Cố Hàn Uyên, rồi từ ngồi xuống quỳ gối tại dưới háng Cố Hàn Uyên, hai tay bắt lấy quần hắn, kéo xuống, cây côn thịt không có còn cái quần trói buộc, lập tức diễu võ dương oai nhảy ra…
– Um… Phi Yên… muội không cần phải làm dạng này.
– Cố đại ca, vì đại ca… muội không quản đến…
Khúc Phi Yên xuất thân từ Nhật Nguyệt thần giáo, tam giáo cửu lưu cái gì mà không biết…
Nhìn thấy côn thịt to lớn vừa dài lại thô, quy đầu đỏ bừng tỏa ra một cỗ mùi vị nam tính thần bí cám dỗ, làm Khúc Phi Yên lập tức cảm thấy hô hấp có chút choáng ngợp, bản năng dùng đầu lưỡi liếm lên…
Khúc Phi Yên ngẩng đầu, mắt mang mị ý nhìn Cố Hàn Uyên liếc nhìn một cái, sau đó nắm lấy côn thịt tại trên hai gò má nàng cọ xát, mang đến xúc giác làm Cố Hàn Uyên thoải mái cả người, Khúc Phi Yên nhìn Cố Hàn Uyên bộ dáng thoải mái kia, động tác cũng càng thêm lớn mật, nàng nhắm mắt lại, ghé vào đỡ lấy côn thịt, miệng nhỏ dọc theo côn thịt hướng lên liếm lấy, đầu lưỡi như ôn nhu liếm khắp côn thịt, khí tức nam nhân Cố Hàn Uyên kia mãnh liệt làm ý thức của nàng có chút mơ hồ, nàng có thể nhìn thấy Cố Hàn Uyên đáy mắt dục vọng, vì thế mở ra miệng nhỏ ngậm lấy quy đầu, cảm giác được trong miệng cái đồ vật kia nhảy, Khúc Phi Yên dùng đầu lưỡi thăm dò rồi bắt đầu mút hút lên, chậm rãi ngậm lấy côn thịt phun ra nuốt vào, một mỹ nhân xinh đẹp ngậm côn thịt, đong đưa đầu trên dưới phun nuốt lấy, hơn nữa chỉ nhìn bộ dạng nàng miệng nhỏ ngậm côn thịt cũng là đã đủ kích thích!
Cố Hàn Uyên nhắm mắt lại, thích ý hưởng thụ khoái cảm, trong chốc lát côn thịt tràn đầy nước bọt của Khúc Phi Yên, nàng vẫn trúc trắc phun ra nuốt vào một hồi lâu, còn bất chợt vụng trộm nhìn Cố Hàn Uyên phản ứng, đáy mắt ngây ngô cùng hơi lộ ra mê mang chớp động càng làm cho người điên cuồng…
Ngậm trong miệng liếm láp trong chốc lát sau, Khúc Phi Yên bờ môi bắt đầu buông lỏng ra cự mãng, nhưng mà đỏ tươi đầu lưỡi vẫn như cũ liếm láp cự mãng đầu cùng cơ thể, sau đó dần dần hướng phía dưới liếm hôn mà đi…
Dưới sự không ngừng liếm mút côn thịt của Khúc Phi Yên, dương tinh côn thịt Cố Hàn Uyên màu ngà sữa toàn bộ bắn vào trong khoang miệng Khúc Phi Yên, ngay lúc này nàng cũng cảm thấy hạ thể đột nhiên tê rần bức bách, từ sâu trong âm động không cầm giữ được, âm tinh cũng đã tuôn trào ra…
… Bạn đang đọc truyện Ân Tố Tố tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/12/an-to-to.html
Nhậm Doanh Doanh ẩn núp trong bóng tối vốn là muốn nhìn xem giữa bọn họ nói chuyện cái gì, không ngờ lại xem thấy nơi này một cảnh tượng trùng kích tâm tư nàng, Nhậm Doanh Doanh tại Nhật Nguyệt thần giáo có địa vị sùng bái, người bên ngoài không dám dâm ô bên lỗ tai nàng.
Phương diện này Nhậm Doanh Doanh so với Khúc Phi Yên thì đơn thuần hơn nhiều. Dù sao nàng vẫn là tiểu thư khuê các, danh môn thiên kim, cho nên lúc nhìn thấy Khúc Phi Yên miệng ngậm lấy côn thịt to lớn của Cố Hàn Uyên, nàng ngượng ngùng quay đầu chỗ khác không dám nhìn nữa, nhưng dư quang của khóe mắt của nàng vẫn là không nhịn được ngắm thêm vài lần, côn thịt của hắn vừa dài lại vừa thô, thầm nghĩ nếu cái căn này này nọ cắm vào bên trong thân thể của mình, nàng cũng không biết cái địa phương nho nhỏ của mình là làm sao có thể cất chứa được cự vật như vậy…
– Phi Yên… cần gì phải miễn cưỡng mình như vậy chứ?
Cố Hàn Uyên nhìn lấy khóe miệng của Khúc Phi Yên trào ra dương tinh trắng sữa chảy dài, thương tiếc nhẹ vỗ mái tóc của nàng.
– Tuyệt không miễn cưỡng a.
Khúc Phi Yên giương lên nụ cười xán lạn khuôn mặt, sau khi lau miệng sạch sẽ liền chạy trở về bên cạnh Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương, hai tay để lên bên miệng, hô lớn:
– Cố đại ca, muội đi đây… chờ muội sau này lớn chút sẽ gả cho đại ca…
Cố Hàn Uyên nhìn theo Khúc Phi Yên đi theo Lưu, Khúc hai người rời xa, trong lòng lại có chút tịch mịch hiếm thấy…
Mặc dù thời gian chung đụng không lâu, nhưng Khúc Phi Yên tinh quái đúng là mang đến cho hắn cảm thụ bất đồng không thiếu.
Trước khi đi, hắn ném Thần Niệm Định Vị cho Nhậm Doanh Doanh, xong chuyện chỗ này, Cố Hàn Uyên quay trở về Hành Dương thành. Còn Nhậm Doanh Doanh ẩn nấp trong bóng tối đang biểu lộ tràn đầy hoài nghi nhân sinh, thì tạm thời còn chưa phải thời điểm để hắn tiếp xúc.
Trở lại Lưu phủ, lúc này đại đa số nhân sĩ giang hồ đã tán đi.
Lâm Bình Chi thì đang bái sư Nhạc Bất Quần.
Cố Hàn Uyên mắt lộ ra nghiền ngẫm, hắn đoán được chắc chắn là Nhạc Bất Quần lo lắng Lâm Bình Chi sẽ bị Cố Hàn Uyên mang đi, cho nên không có do dự nữa, quyết định thu nhận Lâm Bình Chi trước tiên trở thành đệ tử rồi tính sau…
Hoàng Dung gặp Cố Hàn Uyên lúc trở về thì có chút nghi hoặc, bởi vì đi thời gian hắn đi quá lâu, hắn cũng không cùng nàng giảng giải, mà quay qua đối với Lâm Bình Chi nói xin lỗi:
– Lâm công tử, Dư Thương Hải thân hình nhỏ bé, không biết đã trốn đến đâu rồi, tại hạ không thể tìm thấy được.
Lâm Bình Chi mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng bởi vì là đây là người đầu tiên vì hắn mà xuất thủ, nên vẫn là rất cảm kích Cố Hàn Uyên.
– Cố thiếu hiệp, không quan hệ, chờ tại hạ luyện võ công thành tựu, nhất định sẽ tự tay mình giết chết Dư Thương Hải cùng Mộc Cao Phong.
Lâm Bình Chi khuôn mặt tràn đầy hận ý.
Không chỉ là Dư Thương Hải, còn có Mộc Cao Phong, phụ mẫu của hắn vẫn là chết ở trên tay Mộc Cao Phong.
– Lâm công tử, lấy võ công bây giờ của ngươi muốn đánh bại Dư Thương Hải cùng Mộc Cao Phong thì không khác gì nói si nói mộng. Theo ta được biết, võ công Hoa Sơn khí tông càng đến hậu kỳ thì nội lực càng phải tinh xảo, thực lực mới càng mạnh, trong thời gian ngắn chỉ sợ rất khó có sở thành.
Cố Hàn Uyên nói xong liếc mắt nhìn Nhạc Bất Quần.
Quả nhiên thấy lão gật đầu tán đồng.
Lâm Bình Chi biểu lộ khó coi, hắn trong người mang thâm cừu đại hận, hận không thể mau chóng báo thù, giờ nghe Cố Hàn Uyên nói như vậy, chắc chắn là có biện pháp, cho nên lập tức thỉnh cầu nói:
– Vậy xin Cố thiếu hiệp chỉ điểm mê muội…
Cố Hàn Uyên nhìn xem Lâm Bình Chi khát vọng, cảm thấy hay là thúc đẩy hắn một chút, bằng không dựa theo tính tính Nhạc Bất Quần trông trước ngó sau thì không biết phải bao lâu mới có thể lấy được bản Tịch Tà Kiếm Phổ.
– Lâm công tử, tại hạ đã từng nghe nói sự tình liên quan tới Tịch Tà Kiếm Pháp, năm đó Viễn Đồ sử xuất Tịch Tà Kiếm Pháp lộ ra quỷ mị, tốc độ cực nhanh, tại hạ thấy trên thân ngươi thì nội lực bình thường, ngươi sử xuất Tịch Tà Kiếm Pháp uy lực thậm chí còn không bằng võ công của các môn phái tam lưu. Cho nên chỉ sợ chân chính là nằm bên trong Tịch Tà Kiếm Phổ, sẽ có nội công tâm pháp đề thăng kiếm tốc, nếu như có thể lấy được Tịch Tà Kiếm Phổ thì mới có thể làm cho uy lực của Tịch Tà Kiếm Pháp đại tăng.
Nghe được Cố Hàn Uyên nói, Lâm Bình Chi cùng Nhạc Bất Quần cũng là ánh mắt lấp lóe, hiển nhiên là công nhận phán đoán của hắn.
– Hiện tại Lâm công tử đã bái Nhạc chưởng môn làm sư phụ, vậy hãy để Nhạc chưởng môn hộ tống ngươi một đoạn đường, quay trở về Phúc Châu tìm kiếm lại một chút, cũng có thể là có thu hoạch đấy…
Nhạc Bất Quần bất ngờ, không ngờ Cố Hàn Uyên vậy mà lại trợ công cho lão, thậm chí lão còn hoài nghi Cố Hàn Uyên có phải là có cái ý nghĩ gì mà không thể cho ai biết, bất quá Nhạc Bất Quần dù sao cũng đã chứng kiến võ công của Cố Hàn Uyên, nên không cho rằng hắn cần phải truy tầm Tịch Tà Kiếm Phổ để làm gì…
Nhạc Bất Quần lại quay đầu liếc mắt nhìn Nhạc Linh San, nghĩ thầm: “Sẽ không phải là vì Linh San sao a…”
Dù sao thu nhận Lâm Bình Chi làm đệ tử thì phái Hoa Sơn nhất định sẽ trở thành mục tiêu công kích của người trong giang hồ, nếu lão không thể mau chóng tăng cao thực lực thì rất có thể sẽ làm liên lụy phái Hoa Sơn.
Quả nhiên tiếp lấy liền nghe được Cố Hàn Uyên nói:
– Lâm công tử, ngươi bây giờ là mục tiêu công kích của giang hồ vì Tịch Tà Kiếm Phổ, cũng là vì ngươi muốn báo thù nên làm liên lụy đến phái Hoa Sơn, còn chi bằng mau chóng tìm kiếm cho được Tịch Tà Kiếm Phổ, nếu thực lực yếu kém dĩ nhiên sẽ bị người khác khi dễ, nhưng nếu thực lực thành tựu thì người sẽ không dám đụng tới…
Lâm Bình Chi từ nơi phụ mẫu của hắn cũng lấy được một chút tin tức về kiếm phổ, nếu như có thể để Nhạc Bất Quần hộ tống một đoạn đường, thì lựa chọn nhanh chóng quay Phúc Châu tìm kiếm là tốt nhất.
– Cảm tạ Cố thiếu hiệp vì tại hạ mà chỉ điểm…
Lâm Bình Chi không có chút nào lo lắng Cố Hàn Uyên nói ra những lời này là vì ngấp nghé Tịch Tà Kiếm Phổ nhà hắn, vô luận là võ công Cố Hàn Uyên hay là tác phong làm việc đều góp nhặt cho hắn đại lượng danh vọng…
Đây chính là chỗ tốt mà danh tiếng mang tới.
Thậm chí Lâm Bình Chi bị Nhạc Bất Quần lường gạt cũng là vì Nhạc Bất Quần có danh xưng Quân Tử Kiếm mang tới ảnh hưởng, làm cho Lâm Bình Chi không hề nghi ngờ đến Nhạc Bất Quần…
Bằng không trải qua tình người ấm lạnh, huyết cừu phụ mẫu thì Lâm Bình Chi vì cái gì mà một điểm phòng bị cũng không có, dễ dàng cứ như vậy bị Nhạc Bất Quần lừa gạt?
Đừng nói là cái gì bởi vì nghĩ đến Nhạc Linh San, bằng không thì khi Lâm Bình Chi sau khi lấy được Tịch Tà Kiếm Phổ, không chút do dự liền tự cung luyện kiếm.
Nhạc Bất Quần quả nhiên vẫn là cố kỵ rất nhiều chuyện, dù cho có Cố Hàn Uyên trợ công, vẫn là biểu thị muốn trước quay trở lại Hoa Sơn bàn bạc tính toán kỹ hơn, sau đó Nhạc Linh San cùng Cố Hàn Uyên lưu luyến chia tay.
Nhạc Linh San thì không có to gan như Khúc Phi Yên vậy, cho nên chỉ là hy vọng Cố Hàn Uyên nếu có thời gian rảnh rỗi thì đi Hoa Sơn thăm nàng.
Cố Hàn Uyên lần nữa bị Ninh Trung Tắc quan sát hồi lâu, bất quá cuối cùng nàng vẫn là đối với hắn lộ ra nụ cười, biểu thị ra tán thành.
Hắn nhìn xem Ninh Trung Tắc khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, lúc rời đi hai mảnh mông sung mãn tròn dài của nàng đong đưa khêu gợi, thì lại hy vọng Nhạc Bất Quần có thể nhanh lên tu luyện Tịch Tà Kiếm Pháp…