Phần 125
Trình Anh có chút lo âu cho Lục Vô Song đang nức nở khóc, lại nhìn thấy Cố Hàn Uyên đột nhiên nhích lại gần Lục Vô Song, cũng không có ngăn cản.
Thông minh lại thiện giải nhân ý, nàng càng có thể cảm thụ ý nghĩ người khác, đã xác nhận Cố Hàn Uyên vô hại, đương nhiên sẽ không còn có cảnh giác, chỉ thấy Cố Hàn Uyên đưa tay đặt ở sau lưng Lục Vô Song nhẹ vỗ về, tựa như có thể trấn an nhân tâm.
– Mạc Sầu đã có ý ăn năn, tội lỗi của nàng ta sẽ bồi tội, mối thù đối với Lý Mạc Sầu, ta sẽ gánh lấy, nếu như cô nương muốn báo thù, lúc nào cũng có thể tới tìm ta.
Lục Vô Song cảm thụ được từ sau lưng truyền đến ấm áp, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hàn Uyên đang cười ôn hòa, cảm thụ được ngón tay của hắn tại trên khuôn mặt của mình khẽ vuốt, đem nước mắt lau sạch.
– Đừng khóc, cứ khóc thì sẽ không xinh đẹp đâu…
– Ai… ai khóc…
Lục Vô Song mạnh miệng nói, thế nhưng cảm xúc bi thương cứ như vậy được vỗ yên xuống, những đầu ngón tay kia làm cho trong lòng nàng hơi rung động, nghĩ đến hắn vừa rồi khen mình xinh đẹp, sắc mặt tái nhợt, đã là hồng nhuận, lúc Cố Hàn Uyên đưa tay thả xuống, nàng có chút không muốn.
– Còn có Trình cô nương cũng vậy, nếu có cái gì cần tại hạ làm, cứ nói ra, cô nương cũng là người bị Mạc Sầu làm hại.
Trình Anh không nghĩ tới Cố Hàn Uyên lại còn nhớ đến nàng, mặc dù nàng cũng cừu hận Lý Mạc Sầu, nhưng tính tình nàng ôn nhu không màng danh lợi, nàng cũng không có đem cừu hận để nặng trong lòng như vậy, huống chi Cố Hàn Uyên còn vừa mới cứu nàng, vì thế nhẹ giọng nói lời cảm ơn lấy:
– Cố thiếu hiệp, cảm ơn ngươi vừa rồi đã cứu chúng ta.
Trình Anh cũng không nhắc đến Lý Mạc Sầu, mà chỉ chiếu cố cảm xúc của Lục Vô Song.
Cố Hàn Uyên tò mò hỏi:
– Nói đến các người tại sao lại ở chỗ này?
– Nguy rồi.
Lục Vô Song kinh hô một tiếng, vừa rồi bởi vì chuyện của Lý Mạc Sầu làm nàng quá mức chấn kinh, cho nên nhất thời không có phản ứng kịp, lúc này nghe được Cố Hàn Uyên hỏi thì mới nhớ tới chính sự.
Trình Anh đối với Cố Hàn Uyên giải thích nói:
– Trước đây có lão Phiên Tăng không biết vì cái gì mà tung tin Yến Tử Ổ cùng Mạn Đà sơn trang có giấu đại lượng thần công bí tịch, dẫn tới giang hồ nhân sĩ đến đây muốn cướp đoạt, Quy Vân trang thì cùng ở tại Thái Hồ, không biết tại sao lại cũng bị người để mắt tới, chúng ta phải phá vây đi ra ngoài cầu viện.
Cố Hàn Uyên nghe xong liền hiểu rồi, có thể là Cưu Ma Trí muốn đi Hoàn Thi Các để tìm hiểu bí tịch võ công bị cự tuyệt, lại nghe nói bên trong Lang Hoàn Phúc Địa cũng có đại lượng bí tịch võ công, nếu quang minh chính đại đánh đến tận cửa thì quá tổn hại danh tiếng, bởi vậy liền mượn dùng người trong giang hồ ham bí tịch võ công chi thủ.
Còn Quy Vân trang có thể không hề chỉ là bị liên lụy.
Cố Hàn Uyên hỏi:
– Vừa rồi dẫn người đến vây công hai nàng là ai?
– Thiên Thủ Nhân Đồ Bành Liên Hổ.
Cố Hàn Uyên nghe xong Trình Anh nói đến Bành Liên Hổ liền biết là chuyện gì xảy ra, Bành Liên Hổ một mực lệ thuộc Triệu vương Hoàn Nhan Hồng Liệt của Kim quốc, trong thế giới này Kim quốc chưa có bị diệt, cũng bởi vậy mà Hoàn Nhan Hồng Liệt chưa chết.
Kim quốc một mực có chi ý xuôi nam xâm Tống, Thái Hồ rộng lớn, đường thủy bốn phương thông suốt, rất dễ dàng ẩn tàng một chi quân binh tinh anh, vô luận là giáp công Tương Dương thành hay là tập kích bất ngờ Lâm An đều có cơ hội.
Quy Vân trang mặc dù thực lực không tính là mạnh, nhưng lại chiêu mộ đông đảo thảo khấu thái Hồ, Kim quốc nếu như có thể khống chế được Quy Vân trang mà nói, thì càng dễ dàng cho việc ẩn tang, hơn nữa thừa dịp thời điểm giang hồ nhân sĩ đánh lên Yến Tử Ổ cùng Mạn Đà sơn trang, thì bọn chúng tập kích Quy Vân trang cũng có thể giả làm như là Quy Vân trang bị liên lụy, giảm bớt người khác cảnh giác để ý.
Cố Hàn Uyên đồng dạng cũng đã đánh lên chủ ý Quy Vân trang.
– Thì ra là thế, tại hạ lần này có chuyện quan trọng muốn đi Yến Tử Ổ, thuận tiện tiễn đưa Vương tiểu thư trở về Mạn Đà sơn trang, bây giờ thế cục Thái Hồ hỗn loạn, Trình cô nương, làm phiền cô nương đến phía chỗ xe ngựa chiếu cố giùm Vương cô nương các nàng, tại hạ mang theo Vô Song đi cứu viện Quy Vân trang.
Cố Hàn Uyên gặp Trình Anh đáp ứng, đối với Lục Vô Song nói:
– Vô Song, nhờ cô nương giúp ta chỉ đường.
Nói xong, trong tiếng kêu sợ hãi Lục Vô Song, hắn đã đem bờ eo của nàng ôm ở trong tay.
– Thời gian cấp bách… đắc tội.
Chỉ thấy Cố Hàn Uyên mới từng bước đi thì đã phóng mấy trượng, cho dù mang theo một người, tư thái vẫn là phiêu phiêu dục tiên.
Trình Anh tại phía sau hai người, thấy được rõ ràng, thở dài nói:
– Tuyệt đỉnh khinh công, khó trách lại danh dương giang hồ như vậy, chỉ là đáng tiếc không thể nhìn thấy kiếm pháp quỷ thần khó lường trong truyền thuyết của hắn…
Trình Anh thần sắc có chút không hiểu, hơn tháng qua, dù đi đến đâu cũng đều nghe được danh tiếng. Cố Hàn Uyên, cho dù là thanh tĩnh sương khói như nàng, cũng khó tránh khỏi đối với Cố Hàn Uyên cảm thấy hiếu kỳ và kính ngưỡng, sau khi tương kiến không chỉ có kinh thán Cố Hàn Uyên võ công cao cường so trong truyền thuyết, mà càng thêm là khí chất anh tuấn phong lãng…
Trình Anh nghĩ thầm: “Khó trách hắn có thể hóa giải được cừu hận Lý Mạc Sầu, đồng thời Lý Mạc Sầu ưa thích hắn…”
Liền lấy Lục Vô Song mà nói, Trình Anh cùng Lục Vô Song là biểu tỷ muội, quen biết từ thuở nhỏ, đừng nhìn Lục Vô Song một bộ dáng vẻ cừu hận Lý Mạc Sầu, nhưng mà đối với Cố Hàn Uyên thân cận, lại không có chút nào kháng cự, nếu như bị nam nhân khác đụng tới thì Lục Vô Song đã sớm chém tới rồi, nhưng mà vừa rồi được Cố Hàn Uyên đem cảm xúc trấn an xuống, Lục Vô Song nếu là đối với Cố Hàn Uyên không có hảo cảm thì Trình Anh bây giờ sẽ không tin.
Nhất là khi thấy trong xe ngựa đi ra tam nữ mỹ mạo mỗi người một vẻ, đối với Cố Hàn Uyên đào hoa vận thì nàng lại có nhận thức mới…