Phần 53
– Nghe qua phái Toàn Chân có một Thiên Cương Bắc Đẩu trận, am hiểu nhất lấy nhiều khi ít, hôm nay Cố mỗ vừa vặn cũng muốn nhận thức.
Cố Hàn Uyên đối với Toàn Chân thất tử tiếp tục mở miệng khiêu khích, hôm nay hắn phải đem danh khí triệt để đánh ra.
Toàn Chân thất tử liếc nhau, lập tức liền đứng vào phượng vị của mình.
– Chí Kính, ngươi qua đây đứng ở phương vị Thiên Cơ vị.
Vương Xử Nhất gọi Triệu Chí Kính tới bổ sung vào phương vị của Đàm Xử Đoan.
Sử dụng Thiên Cương Bắc Đẩu trận nhất định phải có đủ bảy người cùng một chỗ mới có thể phát huy ra hết uy lực, nếu thiếu đi bất kỳ một người nào, ảnh hưởng đều cực lớn, bởi vậy đành lựa chọn lấy bên trong đám đệ tử có võ công tốt nhất Triệu Chí Kính bước ra thay thế vào phương vị Đàm Xử Đoan.
Triệu Chí Kính kỳ thực không muốn ra sân, hắn mặc dù cũng có cảnh giới tiên thiên sơ kỳ, nhưng đó là cấp bậc hạng chót loại kia, chỉ là trước mắt bao người, cũng không cách nào cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt cầm kiếm tiến lên.
Bảy người sau khi đứng vào vị trí cũng không có công trước, chỉ đứng tại chỗ chờ Cố Hàn Uyên ra tay.
Cho nên nói Thiên Cương Bắc Đẩu trận là một trận pháp thập phần vô sỉ, lấy nhiều khi ít không nói, mà còn là trận pháp dùng phòng thủ phản kích.
Cố Hàn Uyên nếu muốn phá giải Thiên Cương Bắc Đẩu thì có mấy loại biện pháp, nhưng hắn vẫn muốn thể nghiệm uy lực của Thiên Cương Bắc Đẩu trận, nghĩ rằng trên thân mang nhiều loại khinh công đỉnh cấp, dưới tình huống dùng cảnh giới tiên thiên đỉnh phong không thể phá trận được, thì cũng không đến nỗi gặp nguy hiểm gì.
Cố Hàn Uyên vẫn là dùng Mạc Danh kiếm Pháp làm tiên cơ, vốn là đâm về phương vị Thiên Quyền của Khâu Xứ Cơ, thanh Anh Hùng Kiếm trên nửa đường lại quẹo hướng phía sau nhắm vào phương vị Thiên Cơ của Triệu Chí Kính.
Triệu Chí Kính kinh hãi, bất quá Thiên Cương Bắc Đẩu trận tập luyện đã lâu, bổ sung sơ hở với nhau chính xác nhất, nên thanh Anh Hùng Kiếm lại di động hướng đến phương vị Thiên Toàn của Lưu Xứ Huyền.
Trận pháp lúc này đang giằng co, Mã Ngọc từ phương vị Thiên Xu cùng Tôn Bất Nhị đang ở phương vị Diêu Quang chia ra từ hai bên công tới.
Cố Hàn Uyên cảm thán Thiên Cương Bắc Đẩu trận quả thật là có môn đạo, chỉ trong nháy mắt liền vây hãm hắn bên trong thật nghiêm trọng, nhưng mà hắn cũng không lo lắng, vẫn còn muốn thử lại lần nữa uy lực Thiên Cương Bắc Đẩu trận.
Bất quá đúng lúc này Cố Hàn Uyên biến sắc thầm mắng một tiếng: “Hai nha đầu ngốc.”
Nguyên lai là Tiểu Long Nữ cùng Lý Mạc Sầu thấy Cố Hàn Uyên bị vây hãm trong Thiên Cương Bắc Đẩu trận, quýnh lên liền muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng các nàng không nghĩ tới xông vào Thiên Cương Bắc Đẩu trận và bị vây trong Thiên Cương Bắc Đẩu trận hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Tiểu Long Nữ muốn ngăn lại Mã Ngọc, thì bị Hách Đại Thông từ phương vị Khai Dương ở phía sau lưng công kích, lúc này nếu nàng quay người nghênh kích mà nói, Mã Ngọc liền có thể dễ dàng đả thương nàng.
Lý Mạc Sầu cũng là muốn ngăn lại Tôn Bất Nhị, nhưng mà tình huống của nàng càng thêm nguy cấp, không chỉ có Vương Xử Nhất từ phương vị Ngọc Hành có thể công kích sau lưng của nàng, thậm chí Mã Ngọc cũng có thể bỏ qua Tiểu Long Nữ mà công kích Lý Mạc Sầu.
Chỉ cần Khâu Xứ Cơ cùng Lưu Xứ Huyền ngăn cản lại Cố Hàn Uyên, thì trong nháy mắt, hai nàng chí ít có một người sẽ bị trọng thương.
Cố Hàn Uyên nhìn thấy loại tình huống này thì không thể cất giấu móng vuốt được nữa, liền vận khởi Lăng Ba Vi Bộ từ trong Khâu Xứ Cơ cùng Lưu Xứ Huyền ngăn cản, xuyên qua giữa hai người, một trái một phải đem hai nàng ôm vào, thối lui ra khỏi phạm vi trận pháp.
Tiểu Long Nữ vốn là sắp bị bị trường kiếm Hách Đại Thông đâm trúng, nghĩ thầm “Dù cho thụ thương cũng ít nhất xem như trả lại ân tình cho Cố Hàn Uyên…” nhưng mà nàng chưa kịp phản ứng, thì vòng eo liền đã bị nắm lấy, thoát ly ta khỏi trường kiếm đang công kích tới, quay đầu nhìn Cố Hàn Uyên, biết là mình lại thiếu thêm hắn một lần ân tình, nhưng cái loại cảm giác lần này thì không có áy náy…
Lý Mạc Sầu cũng là suýt nữa bị Vương Xử Nhất đâm trúng, hơn nữa bởi vì cây phất trần đã bị hủy, đối mặt với Toàn Chân Kiếm của Tôn Bất Nhị, thì không thể dùng Xích Luyện Thần Chưởng ngăn cản, trong lòng thầm mắng mình lúc nào lại không có biết suy nghĩ như thế, tại sao vừa rồi không thừa dịp song phương giao chiến mà bỏ trốn mất dạng? Hoặc là dứt thừa dịp Tiểu Long Nữ cuống vào trận pháp này, âm thầm lui về Cổ Mộ tìm xem có thể hay không tìm được Ngọc Nữ Tâm Kinh.
Nhưng mà mặc dù có suy nghĩ như vậy, nhưng mà vẫn không chùn bước hướng về phía Tôn Bất Nhị ngăn lại, mặc dù chưởng pháp đập trúng vào thân cây Toàn Chân Kiếm bên cạnh, ngăn cản trở về được, nhưng sau lưng Vương Xử Nhất đã đánh tới, muốn tránh thì đã là không thể nào.
Vô thức nhìn về vị trí phía trước Cố Hàn Uyên, nghĩ thầm coi như ta trả lại ngươi một kiếm kia cứu ta thoát khỏi Khâu Xứ Cơ a, nhưng mà nàng liền thấy tại nơi đó đã không còn thân ảnh Cố Hàn Uyên, đang có chút thất vọng, thì trên bờ eo truyền đến xúc cảm quen thuộc, Lý Mạc Sầu cũng không nhìn xem là ai đã cứu chỉ nghĩ thầm “Ta lại một lần nữa được hắn cứu sao?”
Cố Hàn Uyên đem hai người mang ra rời khỏi trận pháp, cảm thụ được nhiệt khí vòng eo hai nàng khác biệt, chỉ cảm thấy một băng lãnh lành lạnh co dãn thập phần, một lại ấm áp mềm mại tựa như bánh bao mới mới ra lò…
Hai nàng còn đang ngây người, thì cảm giác bên dưới bờ mông đã bị hắn vỗ trúng đau xót, bên tai truyền đến một câu:
– Hai nha đầu ngốc, chỉ làm thêm loạn cứ đứng ở đây…
Tiếp đó chỉ thấy Cố Hàn Uyên đã lần nữa phóng vào Thiên Cương Bắc Đẩu trận.
Tiểu Long Nữ lần đầu tiên lọt vào cái loại đãi ngộ này, lúc tuổi còn nhỏ bởi vì quá nhu thuận nên gần như không có phải chịu giáo huấn của sư phụ kiểu dạng này, cùng Dương Quá ở chung, phần lớn thời gian là đem chính mình đặt ở trên thân phận của trưởng bối, đã từng giáo huấn hắn qua như vậy, nhưng bây giờ thì lại bị Cố Hàn Uyên giáo huấn như vậy, cảm thấy trong lòng hơi khác thường, tựa như ở trước mặt hắn mình chỉ là một tiểu cô nương, có thể nũng nịu, có thể ỷ lại, trên mặt của nàng cũng dần dần nóng lên, rõ ràng niên kỷ của hắn so với mình còn nhỏ hơn…
Lý Mạc Sầu thì phản ứng hơi bị lớn, nàng vốn là phong lưu vũ mị, thân thể mẫn cảm vô cùng, lúc bị hắn ôm lấy vòng eo thì toàn thân như đã nhũn ra, chớ đừng nói chi là bị hắn đánh tới bộ vị nhạy cảm này, suýt nữa thì té ngã xuống đất, cho dù là trước kia cùng Lục Triển Nguyên lúc thân mật cũng không có Lục Triển Nguyên tiếp xúc thân mật như vậy, không nghĩ tới hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp mặt Cố Hàn Uyên, bị hắn hai lần ôm hông, còn bị vỗ mông một lần.
Rõ ràng nếu là bình thường thì nàng sẽ tức giận muốn giết người, lại không hiểu cảm giác thế nào mà đột nhiên buông lỏng rất nhiều, tựa như quanh năm mình ưu sầu cừu hận đều bị một cái vỗ vào mông kia đánh tan ra vậy, trên mặt cũng vừa đúng toát ra ửng hồng phù hợp với vẻ tiên diễm vũ mị của nàng.
Cố Hàn Uyên trải qua vừa rồi hai nàng tùy tiện xâm nhập vào trận, giờ cũng lười cùng Toàn Chân thất tử giằng co kéo dài giao chiến…
Phá giải Thiên Cương Bắc Đẩu trận biện pháp có hai.
Một là dùng toàn bộ thực lực ép tới, mặc dù Cố Hàn Uyên chỉ có thể dùng thực lực tiên thiên đỉnh phong, nhưng trên tay có Anh Hùng kiếm, ngoại trừ Tôn Bất Nhị có thể dùng Toàn Chân kiếm ngăn cản được một vài chiêu, còn trường kiếm những người khác thì là sao ngăn chặn được.
Hai là trực tiếp lấy tốc độ khinh công kéo chiếm lấy phương vị Bắc Cực, liền có thể chiếm đoạt được vị trí chủ lực mà phá giải Thiên Cương Bắc Đẩu trận, mặc dù sẽ không thể đơn giản cướp đoạt được phương vị Bắc Cực của Toàn Chân Thất Tử, nhưng mà Triệu Chí Kính thì lại theo không kịp.
Cố Hàn Uyên quyết định dùng loại biện pháp thứ hai, coi như là biểu lộ để cho Tiểu Long Nữ cùng Lý Mạc Sầu nhìn thấy mà thông hiểu, dù sao hai nàng vẫn rất dễ dàng cùng phái Toàn Chân sau này nổi lên va chạm.
Quả nhiên làm Cố Hàn Uyên nhấc lên tốc độ khinh công, trận pháp liền bắt đầu rối loạn, Triệu Chí Kính chỉ đuổi hai vòng thì không theo kịp, một khi Triệu Chí Kính theo không kịp tốc độ, trận pháp liền bị tách rời, nhẹ nhàng để cho Cố Hàn Uyên chiếm giữ được phương vị Bắc Cực.
Mã Ngọc cùng Lưu Xứ Huyền Uyên tình huống lập tức trở thành đưa lưng về phía Cố Hàn, hắn dùng một chiêu Nhất Kiếm Thành Danh, đâm xuyên qua hai người, hai cánh tay của hai người cùng lúc bị thương, trường kiếm rơi xuống đất.
Còn lại năm người thấy hai người đã thương, không thể làm gì khác hơn là che chở hai người kia rồi lui lại.
– Thiên Cương Bắc Đẩu trận bất quá chỉ là như thế.
Cố Hàn Uyên sừng sững đứng thẳng tại giữa sân, mở miệng cười khẽ.