Phần 90
Lệnh Hồ Xung ở một bên nhìn thấy Điền Bá Quang dập đầu như giã tỏi, nhớ tới Điền Bá Quang từng nhiều lần hạ thủ lưu tình với mình, huống chi lúc uống rượu nói chuyện trời đất cũng là rất ăn ý, do dự rồi mở miệng khuyên bảo:
– Cố thiếu hiệp, nhìn thấy Điền Bá Quang chi tâm sửa đổi rất là thành khẩn, hơn nữa tại hạ và hắn vừa mới tương giao, cũng biết hắn là hán tử nói được làm được, về sau không còn dám làm ác nữa, chi bằng hôm nay thả hắn một con đường sống, sau này nếu hắn tái phạm thì một kiếm giết hắn cũng không muộn.
Điền Bá Quang nghe được Lệnh Hồ Xung cầu tình cho mình thì xúc động nói:
– Đa tạ Lệnh Hồ huynh đệ, hôm nay nếu là may mắn có thể thoát qua một kiếp này, nhất định về sau sẽ cùng Lệnh Hồ huynh đệ kết thành bằng hữu…
Nhạc Linh San đối với Điền Bá Quang dạng người nổi tiếng giang hồ ác tặc, lại biết vết đao trên người Lệnh Hồ Xung cũng là do Điền Bá Quang tạo ra, nghe được Lệnh Hồ Xung cầu tình cho hắn liền bất mãn nói:
– Đại sư huynh, Điền Bá Quang làm sư huynh bị thương thành dạng này, vậy mà còn xin tha cho hắn sao?
– Ta phải cảm ơn Điền huynh hạ thủ lưu tình, bằng không ta sớm đã chết ở dưới đao của hắn rồi.
Lệnh Hồ Xung không để bụng đến chuyện này.
Nhạc Linh San còn muốn nói, thì bị Lệnh Hồ Xung dùng ánh mắt ngăn lại, đành phiền muộn không vui quay đầu qua không nhìn hắn nữa.
– Không được! Hắn đã giết Trì Bách Thành, chỉ là chịu tang ba năm liền muốn xóa bỏ ân oán, nghĩ đến chuyện như vậy thì quá tốt sao? Một mạng phải đền một mạng!
Thiên Tùng đạo trưởng nhìn thấy tràng diện đã bị Cố Hàn Uyên khống chế, Điền Bá Quang sinh tử cũng chỉ là một ý niệm, đang tại bên cạnh yên tĩnh thăm dò cục diện, lại nghe được Lệnh Hồ Xung cầu tình, nếu bởi vậy mà buông tha cho Điền Bá Quang, vậy Trì Bách Thành há không phải là chết vô ích, làm sao Thiên Tùng đạo trưởng có thể nhẫn nhịn được…
– Thiên Tùng sư bá, Điền Bá Quang hữu tâm ăn năn, không bằng cho hắn một cơ hội hối cải để làm người, nếu như sư bá cảm thấy ba năm không đủ, thì tăng lên năm năm, mười năm cũng có thể thương lượng được, cần gì nhất định phải muốn giết hắn?
Lệnh Hồ Xung hiền lành tiến lên khuyên can Thiên Tùng đạo trưởng.
– Hừ! Lệnh Hồ Xung ngươi cùng dâm tặc Điền Bá Quang này kết làm bằng hữu, thật không biết là vì phương pháp dạy dỗ của Nhạc sư đệ, hay là do ngươi tự tác chủ trương đây…
Thiên Tùng đạo trưởng thấy Lệnh Hồ Xung khăng khăng cầu tình cho Điền Bá Quang, nhịn không được mở miệng nói lời châm chọc.
– Thiên Tùng sư bá, tại sao lại vũ nhục phụ thân của ta chứ?
Nhạc Linh San vốn là cũng không ưa thích Lệnh Hồ Xung bảo vệ cho Điền Bá Quang, thế nhưng Thiên Tùng đạo trưởng lại châm chọc nhục mạ phụ thân mình, làm sao có thể im lặng được…
– Hừ! Nhạc Bất Quần dạy dỗ đồ đệ cùng tên dâm tặc này kết bạn, thì tốt ở chỗ nào đây?
Thiên Tùng đạo trưởng từ trước đến nay tính nóng như lửa, nếu đã cùng người phái Hoa Sơn nổi lên xung đột, nên cũng không quan nhiều, liền gọi thẳng ra tính danh Nhạc Bất Quần.
– Ngươi…
Nhạc Linh San tức giận.
Nhưng nàng chỉ là một đệ tử nho nhỏ, đối với Thiên Tùng đạo trưởng loại cấp bậc trưởng bối này thì không có biện pháp.
Người khác nếu nể mặt Nhạc Bất Quần, thì còn phân thượng khách sáo, nếu như đã là không nhìn mặt mũi Nhạc Bất Quần, thì nàng đâu là cái gì trong lúc nói chuyện chứ?
– Thiên Tùng đạo trưởng lời nói có phần chênh lệch rồi…
Cố Hàn Uyên vốn là cũng không có ý định nhúng tay vào mâu thuẫn của Hoa Sơn cùng Thái Sơn, huống chi hắn cũng chướng mắt Nhạc Bất Quần dạng ngụy quân tử này.
Nhưng mắt thấy Nhạc Linh San tức giận đôi mắt đỏ lên, vẫn là mở miệng tương trợ.
– Không biết Cố thiếu hiệp có gì chỉ giáo?
Thiên Tùng đạo trưởng cũng không ngốc, biết Cố Hàn Uyên là tông sư, không dám cứng rắn, huống chi hắn còn cứu mình một mạng, đành là cưỡng chế nộ khí, xem thử Cố Hàn Uyên muốn nói cái gì.
– Tại hạ mặc dù cũng cùng Nhạc chưởng môn chưa từng gặp mặt, nhưng Nhạc cô nương thiện lương, căm hận kẻ làm ác rất rõ ràng, có thể dạy dỗ được nữ nhi tốt như vậy, thì Nhạc chưởng môn rõ ràng cũng không phải là hạng người chỉ có hư danh, mong là Thiên Tùng đạo trưởng hãy tạ lỗi với Nhạc cô nương với lời nói vừa rồi cho êm đẹp đôi bên…
Cố Hàn Uyên ngữ khí nghiêm túc.
– Ngươi…
Thiên Tùng đạo trưởng nghe xong Cố Hàn Uyên muốn mình hướng Nhạc Linh San loại tiểu bối này tạ lỗi liền muốn phát tác, nhưng mà nhìn đến ánh mắt của hắn, tựa như hai thanh lợi kiếm muốn đâm thẳng vào trong tâm của mình, thì thôi lui một bước cưỡng chế lại ngạnh khí, do dự một chút rồi chắp tay về phía Nhạc Linh San nói câu hời hợt xem như là tạ lỗi…
Nhạc Linh San lúc này đã hoàn toàn nghe không vào Thiên Tùng đạo trưởng nói qua loa cái gì, bởi vì vừa rồi Cố Hàn Uyên thay mình ra mặt, nói gần nói xa là vì mình, rõ ràng không phải là bởi vì thân phận phụ thân Nhạc Bất Quần mà giúp nàng nói chuyện, chính xác đó là hắn mở miệng tương trợ cho chính nàng…
Còn ép buộc Thiên Tùng đạo trưởng cúi đầu, cho mình tăng thêm thể diện, ngoại trừ phụ mẫu cùng các sư huynh phái Hoa Sơn, cho tới bây giờ bên ngoài không ai đối với nàng tốt qua như vậy.
Chỉ thấy Nhạc Linh San song mắt lưu chuyển, yên lặng nhìn Cố Hàn Uyên, không còn né tránh ánh mắt của hắn như trước nữa…
Khi thấy Cố Hàn Uyên đối với mình mỉm cười, thì nàng cũng là ngượng ngùng mỉm cười xem như đáp lại.
Lệnh Hồ Xung ở một bên nhìn xem Cố Hàn Uyên cùng Nhạc Linh San tương tác, phảng phất toàn bộ không gian giữa bọn họ đều hiện lên hồng sắc, càng cảm thấy chua xót, nhịn không được mở miệng đánh gãy bầu không gian này:
– Cố thiếu hiệp, xin hãy buông tha Điền huynh một lần.
Thiên Tùng đạo trưởng vừa rồi mặc dù mất mặt mũi, cũng không có rời đi, đứng ở một bên muốn nhìn một chút Điền Bá Quang hạ tràng như thế nào, nếu Cố Hàn Uyên buông tha Điền Bá Quang, nhất định sẽ bị người khắp chốn lan truyền Cố Hàn Uyên cấu kết với hái hoa đạo tặc.
Cố Hàn Uyên mắt liếc Thiên Tùng đạo trưởng, mặc dù nhìn ra mục đích của lão, cũng không quan tâm, khi nghe đến Lệnh Hồ Xung lại cầu tình thì nói:
– Điền huynh? Buông tha hắn? Lệnh Hồ huynh có biết đang nói cái gì không? Ngươi có biết trên giang hồ nữ nhân bị Điền Bá Quang vũ nhục có bao nhiêu người mới có thể đổi lấy danh tiếng của hắn hôm nay? Các nàng bị vũ nhục cứ như vậy mà vô ích sao? Có bao nhiêu nữ nhân trong sạch chịu nhục phải tự vận bỏ mình, ngươi có biết không? Ngươi Lệnh Hồ Xung có tư cách gì mà cầu tình cho Điền Bá Quang?
Lệnh Hồ Xung bị Cố Hàn Uyên hỏi vài câu tru tâm làm cho sắc mặt trắng bệch, dù sao Điền Bá Quang trước đây làm nhiều việc ác hoàn toàn không có đạo lý, nhưng hắn lại không muốn trơ mắt nhìn thấy Điền Bá Quang chết ở trước mặt mình, nên đành nhắm mắt khuyên can Cố Hàn Uyên…
– Cho dù Điền Bá Quang trước đây làm thương tổn đến rất nhiều nữ nhân, nhưng hắn bây giờ hữu tâm ăn năn, không bằng cho hắn một cơ hội, để hắn lui lại phía sau chuộc tội cho những chuyện trước đây…
– Vậy nếu như Nhạc cô nương cũng bị Điền Bá Quang vũ nhục, ngươi cũng có thể để cho hắn một cơ hội? Buông tha hắn sao?
Cố Hàn Uyên ngôn ngữ như đao, chỉ vì tru tâm Lệnh Hồ Xung, nhân tiện làm hỏng một chút hình tượng của Lệnh Hồ Xung tại trong lòng Nhạc Linh San, nếu có hiệu quả thì tốt, còn không thì cũng chẳng sao…
– Chuyện này…
Lệnh Hồ Xung mặt xám ngoét, trong nháy mắt chần chờ, một bên là tiểu sư muội mà mình ái mộ, một bên là tính mệnh của Điền Bá Quang, nhất thời lại khó mà lựa chọn.
– Đại sư huynh…
Nhạc Linh San thấy Lệnh Hồ Xung chần chờ, thì trong lòng tràn đầy thất vọng.
Nhạc Linh San đối với Lệnh Hồ Xung cũng không phải là không có cảm tình, dù sao bọn họ là thanh mai trúc mã, cùng bên nhau vô tư từ thuở nhỏ, trong lòng sinh ái mộ cũng là bình thường, nhưng mà nếu mình bị vũ nhục, mà Lệnh Hồ Xung vẫn còn do dự, làm cho độ thiện cảm rào rào rơi xuống.
Dù sao có một số phương diện thì nữ nhân từ trước đến nay không bao giờ chịu nói đạo lý, mặc kệ nguyên nhân có như thế nào, nàng chỉ muốn mình được nam nhân bảo vệ.
Huống chi bây giờ đang có Cố Hàn Uyên ở tại phía trước, vào lúc này Lệnh Hồ Xung do dự lại càng thêm mất điểm…