Phần 95
Uông Khiếu Phong bình thường được người thổi phồng đã quen, nào nghe lọt tai những lời này, thẹn quá hóa giận liền muốn động thủ, đem roi ngựa quật hướng đến phía Quách Phù, bởi vì lời nói của Quách Phù càng thêm khó nghe, nên liền đánh về phía nàng.
Nhưng mà Quách Phù lại không có chút nào lo lắng, bởi vì nàng biết Cố Hàn Uyên nhất định sẽ bảo hộ nàng, quả nhiên, roi ngựa còn trên không trung liền bị Cố Hàn Uyên một phát bắt được, Cố Hàn Uyên thấy Uông Khiếu Phong lại động thủ, cho nên một chút khách sáo cũng không có, trên tay dùng lực kéo xuống, đem Uông Khiếu Phong còn ngồi ngay ngắn trên ngựa bị té lộn nhào xuống đất, toàn thân hắn kịch liệt đau nhức, chật vật muốn đứng dậy, thì lại bị một chiếc hài giẫm ở bên trên mặt.
Cố Hàn Uyên âm thanh băng lãnh:
– Mau xin lỗi Phù muội đi…
– A! Ngươi mau buông ta ra.
Uông Khiếu Phong giãy giụa, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, thậm chí bởi vì chỉ có nửa người dưới có thể chuyển động, nhìn qua như con nhuyễn trùng vặn vẹo.
Cố Hàn Uyên không có trả lời hắn, chỉ là trên chân tiếp tục dùng lực.
– Là các nàng mắng ta trước, dựa vào cái gì muốn ta xin lỗi?
Uông Khiếu Phong mặc dù cảm giác trên mặt càng lúc càng đau, nhưng vẫn là mạnh miệng nói.
Thủy Sinh không nghĩ đến sự tình lại sẽ phát triển đến một bước này, nhìn xem Uông Khiếu Phong khuôn mặt đều nhanh hãm vào trong đất, gấp gáp hướng Cố Hàn Uyên cầu nói:
– Cố thiếu hiệp, cầu ngươi buông tha biểu ca của ta, ta sẽ thay hắn xin lỗi vị cô nương này, còn có vị cô nương vừa rồi suýt chút bị bạch mã đụng vào…
Nhưng mà Cố Hàn Uyên lại không cho nàng mặt mũi, lạnh lùng nói:
– Mỗi người đều phải vì hành động của mình mà phụ trách, không có thực lực thì không nên tùy tiện ra mặt.
Quách Phù thấy mình mở mày mở mặt, nàng vốn là tính tình cố chấp, lúc này thấy Cố Hàn Uyên bá đạo lạnh lùng, con mắt đều nhanh bốc lên tiểu tinh tinh.
Nhạc Linh San thậm chí có chút tiếc nuối vừa rồi Uông Khiếu Phong công kích đối tượng vì sao lại không phải là công kích mình.
Khúc Phi Yên đối với Cố Hàn Uyên có hành vi bao che này cũng rất tán thưởng, cảm thấy không uổng phí mình cố ý để cho hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân, để có cơ hội bắt chuyện làm quen với hắn.
Thủy Sinh lúc này gấp đến độ không biết làm sao, nghĩ đến tìm phụ thân của nàng là Thủy Đại cầu cứu…
Uông Khiếu Phong lại cảm giác đầu của mình sắp đã nứt ra, cảm giác đau đớn càng mãnh liệt, thậm chí như là sắp nổ lên, đành kêu thảm cầu xin tha thứ:
– A! Ta sai rồi… có lỗi… xin bỏ qua cho ta đi…
– Cố thiếu hiệp, biểu ca đã nói xin lỗi, cầu ngươi buông tha hắn a.
Thủy Sinh khóe mắt rưng rưng nắm bắt cánh tay của Cố Hàn Uyên, hắn liếc qua Thủy Sinh, rồi đem chân nâng lên khỏi mặt Uông Khiếu Phong.
Thủy Sinh thấy thế liền vội vàng đỡ Uông Khiếu Phong dậy, thế nhưng Uông Khiếu Phong đã bị đau đến ngất đi, Thủy Sinh gặp vội vàng hướng đến Khúc Phi Yên cúi đầu:
– Khúc cô nương… có lỗi, bạch mã suýt nữa đụng phải…
Thủy Sinh chỉ cảm thấy hết sức ủy khuất, nước mắt ngăn không được, dần dần nghẹn ngào, tam nữ đối với Thủy Sinh không có cái gì ác cảm, trước đó chỉ muốn Thủy Sinh nói xin lỗi với Khúc Phi Yên thì xong, chỉ có điều bị Uông Khiếu Phong cắt đứt.
Lúc này gặp nàng dạng này, cũng không đành lòng, nhất là Khúc Phi Yên càng cảm thấy cũng là do mình tạo thành, liền áy náy vội vàng đỡ Thủy Sinh dậy.
– Vị tỷ tỷ này, ta không trách ngươi, mau đứng dậy đi.
Thủy Sinh âm thầm liếc mắt nhìn Cố Hàn Uyên, đã thấy biểu lộ bang lãnh lúc trước biến mất không thấy gì nữa, giờ đây đã trở lại bình thường mỉm cười nói với nàng:
– Thật ra thì Linh Kiếm Song Hiệp thì tại hạ cũng có nghe qua, cô nương có phải là Thủy Sinh cô nương thiên kiêm của Thủy Đại đại hiệp trong nhóm cao thủ Nam Tứ Kỳ?
Thủy Sinh bị Cố Hàn Uyên đột nhiên thay đổi thái độ làm cho có chút ngây người, nhất là sau khi không còn lạnh nhạt, nụ cười ấm áp càng làm cho nàng tim đập có chút gia tốc.
– Đúng vậy, gia phụ chính là Thủy Đại.
– Thủy cô nương, tại hạ Cố Hàn Uyên, kính đã lâu đại danh Nam Tứ Kỳ, nếu có cơ hội sẽ đến bái kiến lệnh tôn.
Nam Tứ Kỳ tại Tống quốc đúng là danh tiếng rất lớn, võ công mỗi một người đều cùng Huyết Đao lão tổ tương xứng, mặc dù bên trong Liên Thành quyết bị Huyết Đao lão tổ dựa vào địa hình và mưu kế giết chết ba, một bị thương, nhưng cũng không đại biểu bọn họ là loại vô dụng, chỉ có thể nói Huyết Đao lão tổ đúng là đệ nhất nhân thực chiến của Kim thư…
– Cố thiếu hiệp, cảm tạ ngươi vì nữ nhân khắp thiên hạ mà giết chết Điền Bá Quang, phụ thân của ta nếu biết ngươi đi đến gặp thì nhất định sẽ rất cao hứng.
Thủy Sinh thấy cục diện đã hòa hoãn cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng cũng biết Cố Hàn Uyên vừa rồi cường thế bá đạo chỉ là bởi vì bao che mấy nàng kia, thậm chí trong lòng đối với Quách Phù cùng Nhạc Linh San có chút hâm mộ.
– Không cần khách sáo, Điền Bá Quang dạng hái hoa đạo tặc này là người ai cũng có thể tru diệt, Thủy cô nương, trước mang biểu ca của cô nương đi trị liệu a.
Cố Hàn Uyên mắt nhìn Uông Khiếu Phong khóe miệng bắt đầu có máu tươi tràn ra, thấy không có cứu chữa đoán chừng sẽ chết ở nơi này, Thủy Sinh cũng phản ứng việc cấp bách đưa Uông Khiếu Phong đi trị thương, cùng Cố Hàn Uyên cáo biệt rời đi.
Thủy Sinh lúc đi nhìn xem Uông Khiếu Phong còn hôn mê bất tỉnh thì có chút bất mãn, vốn đang đối với hắn có hảo cảm, nhưng biểu hiện của Uông Khiếu Phong hôm nay thực sự dần dần đã làm hông.
Hơn nữa nhìn thấy Cố Hàn Uyên mà nàng ngưỡng mộ vốn là cao hứng, nhưng lại lưu lại ấn tượng xấu, nhưng qua trình tiếp xúc thì thấy hắn vẫn luôn là ôn hòa hữu lễ, làm nàng cảm khái không hổ là danh chấn giang hồ Anh Hùng kiếm.
Còn Cố Hàn Uyên bên này thấy Thủy Sinh sau khi rời đi, liền định mang theo hai nàng tiếp tục đi dạo Hành Dương thành, nhưng Khúc Phi Yên lại nói nàng rất quen thuộc Hành Dương thành, cho nên nàng nói để nàng dẫn đường cho bọn họ để bày tỏ cảm tạ.
Cố Hàn Uyên đương nhiên sẽ không phản đối, đối với cô nương tinh quái này vẫn rất có hảo cảm, Quách Phù cùng Nhạc Linh San mặc dù có chút chần chừ, nhưng thấy Khúc Phi Yên niên kỷ so với các nàng còn thì nhỏ hờn tầm hai, ba tuổi, lại lúc nào cũng ngọt ngào hô hào tỷ tỷ, nên cũng không tiện cự tuyệt.
Cố Hàn Uyên nhìn xem Quách, Nhạc hai nàng bị Khúc Phi Yên dễ dàng dắt mũi như vậy, quả nhiên các nàng vẫn là quá đơn thuần, sau đó Khúc Phi Yên mang theo Cố Hàn Uyên ba người tại bên trong Hành Dương thành bắt đầu đi dạo.
Khúc Phi Yên không có gạt người, dù sao nàng thường xuyên đi theo gia gia của nàng vụng trộm chạy tới Hành Dương thành, cho nên đối với nơi này khá là quen thuộc. Bốn người đi dạo hơn nửa canh giờ, thì Quách, Nhạc hai nàng đã là có chút mệt mỏi.
Khúc Phi Yên nhìn thấy trước mặt một tòa nhà thì nhãn châu xoay động liền đề nghị:
– Cố đại ca, Quách tỷ tỷ, Nhạc tỷ tỷ, phía trước là Quần Ngọc Viện, hay là đi vào nghỉ ngơi một lát?
Quách Phù cùng Nhạc Linh San nghe nàng nói Quần Ngọc Viện là một kỹ viện, liền đỏ mặt gắt một cái:
– Đừng có nói bậy, nơi này làm gì chúng ta có thể đi vào chứ?
Khúc Phi Yên vừa cười vừa nói:
– Quần Ngọc Viện nổi tiếng Hành Dương thành, bên trong cũng không phải chỉ là chỗ tầm hoan tác nhạc, mà còn có thể thính khúc khan vũ a, bởi vì bình thường không có cơ hội vào đây, bây giờ muốn xem một chút đi, có Cố đại ca ở đây thì còn sợ xảy ra chuyện gì sao?
Cố Hàn Uyên đưa tay tại trên trán Khúc Phi Yên gõ một cái:
– Xảo trá…
Khúc Phi Yên le lưỡi, nhưng một chút sợ hãi cũng không có.