Phần 21
Buổi trưa hôm nay trời nắng chang chang. Hơi nóng tỏa đầy con hẻm nghèo nàn trong khu Khánh Hội này dữ dội. Đã có chủ tâm phải ngủ lại nhà Ngân nên Đinh thuê xe taxi tới đó. Chàng lững thững đi thẳng vô nhà nàng. Bước qua cây cầu gỗ ọp ẹp, tự nhiên Đinh thấy hồi hộp lạ thường. Không biết nàng có nhà không. Khi chạm vào cánh cửa biết là không có khóa. Đinh lên tiếng gọi hai ba lần không thấy ai trả lời. Chàng nhớ lại lời Ngân nói khi đi vắng thì cửa chỉ khép hờ chứ không có khóa. Chàng đứng chờ một lúc thấy không có ai về nên lững thững đi trở ra. Hy vọng có thể tìm gặp Ngân hay Huệ đang rước khách ngoài đầu hẻm hoặc trong mấy quán cà phê.
Chàng đã đi lên đi xuống mấy lần mà vẫn không thấy bóng dáng cả Ngân lẫn Huệ đâu. Đinh thấy hơi mỏi chân nên vô quán cà phê bữa trước gặp Ngân ngồi uống nước. Chàng cũng có hy vọng may ra Ngân ghé ngang qua đây. Anh chàng phục vụ hình như nhận ra chàng là ai nên cười hì hì kiểu hiểu biết sự có mặt của chàng ở đây là gì. Y nham nhở hỏi:
– Anh Hai ăn cái gì, hay là uống cà phê sữa nhe.
Đinh cũng mỉm cười, nói:
– Cho tôi tô hủ tiếu mì đi, cà phê sữa nữa càng tốt.
– Dạ… dạ có ngay.
Sau khi Đinh ăn hết tô hủ tiếu mì, chàng bắt đầu nhâm nhi ly cà phê sữa thì chợt thấy Ngân đi ngang với một người đàn ông lạ. Chẳng phải nói, Đinh cũng biết ngay là Ngân đã tìm được khách về ngủ đêm nay. Chàng nhìn theo nàng cho tới khi khuất hẳn vô khúc quẹo trong xóm. Bỗng có tiếng nói ngay bên cạnh:
– Anh Hai muốn kiếm em út hả, thiếu gì. Đâu có phải chỉ có con nhỏ đó trong xóm này.
Đinh quay lại đã thấy tên phục vụ đứng cạnh chàng từ hồi nào. Có lẽ y nhớ hôm chàng bao Ngân uống cà phê và về ngủ với nàng nên hôm nay thấy chàng nhìn theo Ngân đi với người khác mới nói với chàng như có ý mách nước. Đinh mỉm cười, hỏi:
– Bộ chú biết nhiều mấy cô đó lắm hả?
Anh phục vụ cười hì hì.
– Trong xóm này, có đứa nào không tới đây ăn hủ tiếu của tôi chứ. Con nhỏ đó mà ăn nhằm gì, còn nhiều đứa trẻ đẹp gấp mấy lần tụi đó nữa. Anh Hai có muốn không, tôi bảo xấp nhỏ kêu dùm ngay.
Biết là y hiểu lầm mục đích chàng tới đây, nhưng Đinh cũng cười cười nói:
– Tôi khoái con nhỏ đó vì nó kể cho tôi nghe câu chuyện thầy Sô gì gì đó, rùng rợn mà vui lắm.
Anh phục vụ cười ha hả, nói:
– Tưởng chuyện gì, chuyện thầy Sô bắt ma phải không, ai mà không biết. Chắc anh Hai ở xa tới chứ gì. Để tôi gọi con nhỏ Lệ đi với anh Hai cho coi. Nó còn biết nhiều chuyện bí mật ghê gớm của thầy Sô hơn nữa kìa.
Rồi như muốn cho Đinh tin mình là người sành sỏi, y nói tiếp:
– Anh Hai đâu có biết, con Lệ vì biết nhiều về thầy Sô quá mà phải trốn về quê. Tới bây giờ nghe tin ông ấy chết rồi mới dám mò lên làm ăn đó. Con Ngân mà biết cái gì.
Đinh chợt nhớ lại câu chuyện của Ngân về vụ thầy Sô mướn nàng và Lệ luyện ma Hời ở Đống òng Cộ. Tự nhiên chàng có ý định muốn nghe thêm về vụ này.
– Thiệt vậy sao, chú kêu dùm tôi cô đó đi nhe.
Nói xong không để cho y trả lời, chàng dúi vô tay anh ta xấp giấy bạc, rồi nói tiếp:
– Chú tính tiền cà phê hủ tiếu đi, khỏi thối.
Anh phục vụ cầm tiền, cười hềnh hệch chạy vội vô trong thì thào gì với một đứa nhỏ đứng đó, và chỉ vài phút sau, thằng nhỏ dẫn một cô gái tới bàn Đinh. Cô ta nhìn chàng mỉm cười, Đinh hiểu ý nói ngay:
– Em uống cà phê nhé.
– Dạ, anh Hai kêu cho em ly cà phê sữa hột gà đi.
Đinh chưa kịp quay qua, anh phục vụ đã la lớn:
– Một ly cà phê sữa hột gà, có ngay, có ngay…
Đinh hỏi:
– Em tên Lệ à?
– Dạ.
– Em biết cô Ngân không?
Lệ nhìn Đinh như dò hỏi.
– Biết, mà có chi không anh Hai.
– Hôm trước, cô Ngân nói chuyện thầy Sô cho anh nghe. Có nhắc tới tên em.
Lệ cười khúc khích, nhìn Đinh nói:
– Con hà bá, chuyện ấy mà cũng nói ra nữa. Nó làm em sợ hết hồn, phải trốn về quê, tưởng phải ở dưới đó làm ruộng luôn rồi chứ.
Đinh làm bộ nói:
– Bộ có chuyện ấy nữa hay sao vậy em. Làm gì mà dữ vậy?
Lệ vô tình nói:
– Chắc anh ở chỗ khác nên không biết. Ở vùng này ai không biết tiếng thầy Sô cơ chứ. Không cần nói tới vụ bùa ngải của ông ta, chỉ cần ông ấy có một người em như đại ca Vinh thôi cũng đủ cho người ta nói tới tên ông ta là sợ rồi.
Đinh nói lảng qua chuyện khác, chàng không muốn Lệ nới nhiều về vụ đó tại đây.
– Thì họ cũng là người thôi. Làm ba cái vụ đó có ai chết bao giờ đâu.
Chàng không ngờ Lệ lại cười khúc khích, nói:
– Anh đâu có biết hôm đó thầy Sô trói em lại, hành hạ em tới ba ngày ba đêm ở trong cái hang ấy, chết lên chết xuống chứ có đùa đâu.
Đinh cũng cười hì hì, cố khơi chuyện:
– Ông ta già như vậy rồi mà còn làm nên trò trống gì cơ chứ. Với lại Ngân cũng nói với anh hai đứa tụi em đi chung với nhau mà.
– Hai đứa hay mười đứa thì cũng vậy thôi. Bộ con Ngân không nói với anh sao. Ông ta dùng ngải thoa vô đó làm nó cứng lên như khúc gỗ mấy ngày liền. Con Ngân còn đỡ, nó to con mà nghề cũng lâu rồi. Còn em mới mười sáu, lên đây chưa đầy một năm, đụng ba cái vụ đó Bà hú!
Đinh làm bộ hù Lệ:
– Anh cũng có ngải và còn khỏe gấp mười thầy Sô tối nay em phải coi chừng.
Lệ phát lên cười ha hả:
– Em chấp hai người như anh, có cả bùa nữa chứ nói gì tới ngải thôi mà làm em sợ nổi.
– Có thật không đó?
Lệ đưa ngón tay ra móc ngoéo thực trẻ con.
– Cá đi…
– Cá thế nào…
– Anh làm em sợ, chơi khỏi trả tiền.
Đinh cười hề hề.
– Nhưng nếu anh thua thì sao?
Lệ nói thực nhanh:
– Chỉ cần sáng ra bao em ăn hủ tiếu là được rồi.
– Xong rồi, bây giờ em muốn đi đâu?
– Anh muốn đưa em đi đâu cũng được, nhưng mà sáng mai phải đưa về đây, và trả tiền trước cho má nuôi em đã.
Đinh gật đầu. Lệ quay ra phía sau ngoắc một người đàn bà đứng bên ngoài quán từ hồi nào. Bà ta chạy lại ngay, Lệ nhìn Đinh, chàng hiểu ý, hỏi người đàn bà bao nhiêu và đưa cho bà ta ngay. Bà ta vui vẻ bảo Đinh:
– Ngày mai mấy giờ anh Hai đưa em nó về cũng được.
Đinh đưa Lệ về nhà chàng, vì bác Trung còn nằm trong nhà thương và Thảo cũng vừa đi Đà Lạt với ba nàng từ hồi sáng. Căn nhà rộng như một cái lâu đài không người ở.
Lệ có vẻ hơi khớp sợ khi bước vô nhà. Nàng không ngờ Đinh lại ở một cái nhà sang trọng và to lớn như vậy. Trong căn xóm lao động nghèo nàn tại Khánh Hội, Lệ ngổ ngáo bao nhiêu, tự nhiên bước vô đây, nàng trở nên rụt rè và ngơ ngác bấy nhiêu. Lệ trở về với bản tính của một cô bé nhà quê mới lên tỉnh. Nàng níu lấy Đinh nói nho nhỏ:
– Bộ anh ở đây thiệt hả?
Đinh bật cười, nói:
– Không, đây là nhà ai anh đâu có biết. Tụi mình vô đại thôi.
Lệ lại tưởng thật, đứng dừng lại, níu lấy Đinh, nhìn dáo dác:
– Anh đừng nói chơi nghe anh. Coi chừng chủ nhà kêu lính bắt đó.
Đinh im lặng, chàng cố làm cho thần kinh Lệ căng thẳng hơn. Từ từ đưa nàng vô phía trong nhà rồi làm bộ sợ sệt, kéo Lệ nép sát phía sau một cánh cửa lớn. Đúng như dự đoán của chàng, người Lệ bắt đầu run run thực sự, nàng lại nói nho nhỏ:
– Sao anh ẩu quá vậy, ở xóm em thiếu gì phòng. Dưng không lôi em vô đây làm gì hả?
Đinh vẫn không nói gì, chàng ôm cứng lấy nàng, hôn lên bờ môi mũm mĩm nhỏ như một đồng tiền. Lệ hơi kiễng chân lên hôn lại, nhưng chỉ một lúc sau, nàng xô Đinh ra nhè nhẹ, thì thào:
– Thôi về đi anh, ở đây ghê quá hà.
Đinh luồn cả hai tay vô người nàng, cúi xuống nói nho nhỏ:
– Sao lúc ngồi trong quán cà phê, em nói chấp hai người như anh cũng không sợ mà.
– Em không sợ là cái vụ ấy thôi, chứ cái vụ này ghê quá hà.
Đinh cố nói thực nhỏ bên tai nàng:
– Bất quá thằng chủ nhà bắt gặp thì cũng chỉ thêm có một người như anh nữa thôi chứ có gì đâu mà sợ.
Lệ nhảy tưng tưng, kêu lên nho nhỏ:
– Trời ơi, nó mà bắt gặp bây giờ thì bà hú. Thôi anh ơi, về nhà má nuôi em chơi cũng được. Khỏi phải trả tiền phòng đâu.
Đinh lắc đầu.
– Không, nhất định anh phải chơi em tại đây.
Lệ nói như muốn khóc, khi Đinh kéo nhẹ hàng nút áo trước ngực nàng ra.
– Anh Hai ơi, thôi mà. Đừng có giỡn kiểu này nữa, chúng mình về đi.
– Về đâu chứ, đây là nhà anh mà.
Vừa nói Đinh vừa kéo hẳn áo Lệ xuống, nàng vội vàng đưa tay giữ lại, cố năn nỉ Đinh:
– Em xin anh mà, về đi anh. Anh muốn chơi em thế nào cũng được. Đừng có vô nhà người ta như thế này mà.
Đinh cúi xuống hôn lên bộ ngực con gái chắc nịch, nhỏ nhắn rồi làm bộ mở he hé cánh cửa đứng bên cạnh, nhìn vô trong phòng, nói:
– Hình như phòng này không có ai, chúng mình vô trong đi.
Lệ níu cứng lấy Đinh, không cho chàng di chuyển. Đinh bèn cúi xuống bế bổng nàng lên đưa vô phòng. Chàng nhìn mặt mũi nàng xanh dờn mà tội nghiệp, cười lớn:
– Anh nói chơi với em thế thôi, chứ đây là nhà anh. Hôm nay không có ai ở nhà đâu, đừng có sợ nữa.
Lệ vẫn chưa tin hẳn lời Đinh, nàng hỏi lại:
– Anh nói thiệt không đó?
– Chứ em tưởng anh điên hay sao mà dám vô nhà người ta hả.
Chàng chỉ bức hình treo trên tường nói:
– Em không tin thì nhìn xem hình ai treo trên tường kia.
Lệ nhìn theo tay Đinh, thấy bức hình chàng thực lớn treo trên tường. Nàng ôm ghì lấy chàng, cắn vô cổ Đinh thực mạnh rồi la lên:
– Ghét anh quá đi, từ nãy tới giờ làm người ta hết hồn hết vía à.
Đinh kéo mạnh quần áo Lệ rơi lả tả xuống sàn nhà. Nàng mỉm cười bám lấy chàng mà không níu kéo như lúc nãy nữa, nhưng trống ngực vẫn còn đập thình thịch, chứng tỏ Lệ vẫn còn hồi hộp.
Thân thể Lệ phơi trần dưới ánh đèn lồ lộ. Nhỏ nhắn và bé bỏng làm sao. Đinh không hiểu sao nàng có thể sống bằng cái nghề này quá sớm như vậy. Chàng kéo mặt nàng lên nhìn thật sâu vào đôi mắt như nai tơ thì thào:
– Em còn sợ không?
Lệ nhí nhảnh nói:
– Còn chút xíu thôi.
– Sợ cái gì nữa chứ?
Vừa nói Đinh vừa rà bàn tay xuống dưới. Lệ cười mím chi:
– Ba cái vụ đó em đâu có sợ.
– Em nhỏ nhắn như thế này làm sao chịu nổi?
– Em mười sáu rồi mà.
– Mười sáu thì sao?
– Mười sáu rồi đâu có ăn nhằm gì ba cái vụ ấy nữa chứ. Mấy đứa bạn em ở nhà quê mười lăm là chúng nó đã có con hết rồi.
– Thế em biết vụ đó từ hồi nào?
– Lâu rồi, từ năm đó, lúc em lên đây đi ở cho má nuôi mới có hơn mười bốn thôi.
– Lần đầu tiên còn nhỏ tuổi như vậy mà em không sợ à?
– Sợ chứ anh, em khóc gần chết mà đâu có thoát.
– Tại sao?
– Hôm ấy má nuôi nói đi với ông già đó lên Chợ Lớn lấy đồ. Em đâu có biết bà ấy bán trinh em cho ông ta. Tới khi vô nhà, ông ta đè em xuống mới vỡ lẽ ra là bị dụ đi phá trinh. Em khóc lóc, giãy dụa, nhưng ông ta to con và khỏe quá nên đành chịu trận. Y banh hai chân em ra như xé gan xé thịt, máu ra ướt cả đùi.
– So sánh lần đó và lần thầy Sô đưa em tới cái hang ở Đồng Ông Cộ, lần nào em sợ hơn?
– Hôm thầy Sô thì không có đau đớn mấy, chỉ thấy ran rát, nhưng sợ hơn nhiều. Còn hôm bị phá trinh đâu có sợ gì, chỉ bị đau quá trời trời thôi. Hơn nữa, ba cái vụ ấy, ở nhà má nuôi em cũng thấy mấy chị làm hàng ngày, đâu có gì mà sợ.
– Với thầy Sô tại sao lại sợ?
– Ông ấy là một con quỷ chứ không phải con người đâu anh.
– Tại sao?
– Anh đâu có biết, ông ta thường hay vắng nhà một thời gian dài. Những lúc đó, ông ta sống dưới các ngôi mộ trong lòng đất.
– Sao em biết?
– Sở dĩ em phải trốn về quê là vì vụ này. Hôm đi với con Ngân còn đỡ. Mấy tuần sau đó, ông ta gạt em lên Biên hòa lựa trái cây dùm. Lúc đầu em đâu có chịu đi, sau đại ca Vinh nói với má nuôi em giúp dùm ông ta ít bữa, nên em phải theo ổng đi. Sau khi về được nhà, em trốn về quê luôn.
– Ông ấy làm gì em?
– Anh muốn nghe chuyện ấy à?
– Em làm anh tò mò rồi.
– Vậy để em kể cho anh nghe nhé.
Nói xong, Lệ từ từ kể lại hết vụ thầy Sô đưa nàng lên Biên hòa. Tưởng là đi lựa trái cây, thực ra ông ta đưa nàng đi đào một ngôi mộ cổ tại một bìa rừng. Lệ vừa là món Đồ cho ông thỏa mãn thú tính, vừa là người phụ tá đào mộ. Nghe xong câu chuyện, Đinh biết ngay thầy Sô thuộc hạng người nào. Chàng có đọc trong một cuốn sách y học, thấy có một loại người chỉ thích làm tình với đàn bà bên cạnh những xác chết ở các nơi hoang vắng. Họ là người bị mắc một thứ bệnh tâm thần về tình dục.
Thì ra ngoài nhưng thứ bùa ngải mà thầy Sô học được của người bác là Chế Mạc Triết, ông ta đã lợi dụng vào những phép thuật này, tạo ra những chuyện hoang đường để đi tìm thú vui xác thịt, thỏa mãn thú tính trong trạng thái bệnh hoạn này.
Sáng hôm sau, Đinh đưa Lệ về. Chàng không vô xóm, nhưng nói với Lệ nhắn dùm Ngân tới nhà chàng tối nay. Lệ vui vẻ cầm tờ giấy bạc Đinh vừa dúi vào tay nàng và hứa nhất định nói với Ngân những gì chàng muốn.