Phần 47
Một trận mưa thật to.
Nghe nói trận mưa mấy ngày qua là trận mưa lớn nhất trong ba mươi năm qua.
Bên dòng Bạch lộc giang, đầu người nhốn nháo.
Mấy chiếc xe cảnh sát vây lấy một cái hố đất. Bên ngoài hố đất vây kín hết vòng tròn này đến vòng tròn khác của người xem náo nhiệt.
“Nghe nói do trời mưa to, nước sông tràn lên bãi cỏ này, sau đó được công nhân sửa chữa bờ sông phát hiện ra” Trong đám người có người nói.
“Đúng vậy, công nhân đào hố đào lên được một thi thể nữ, còn rất trẻ tuổi”
“Ài! Đã phân hủy rồi”
“Nghe nói là một hộ sỹ”
“Vì sao nói là hộ sỹ?”
“Hình như đào lên được một chiếc blu trắng dính máu”
“Ài! Đứa nhỏ đáng thương. Nếu không phải là trời mưa to, nói không chừng đến năm nào tháng nào mới được người ta phát hiện, oan nghiệt nha!”
Trong đám người vây xem, có một nam nhân cao to anh tuấn. Nam nhân đó không những anh tuấn, mà còn rất có khí chất, thuộc dạng nữ nhân nhìn thấy là yêu thích. Trong đám người vây xem, cũng có một vài nữ nhân chẳng để ý đến thi thể gì đó, mà lại để ý tới nam nhân rất đẹp trai đó.
Theo tâm lý học tội phạm, tới 80% kẻ gây án đều thích trở lại hiện trường gây án. Tội phạm giết người còn đạt tỷ lệ cao tới 90%. Lúc này, đứng ở trong đám đông vây quanh, nam nhân vừa anh tuấn lại vừa có khí chất kia chính là Lô Hải Dân.
Lô Hải Dân có một nghề nghiệp khiến người ta hâm mộ, là nghề bác sĩ được ai nấy kính trọng.
Mặc dù có không ít nữ nhân ở bên cạnh đánh mắt đưa tình với Lô Hải Dân, song Lô Hải Dân không hề cảm thấy vui vẻ. Không những không vui vẻ, sắc mặt còn có vẻ âm trầm. Mấy ngày trời mưa to, y vẫn luôn lo ngay ngáy. Không ngờ nổi càng lo thì sự việc lại càng xảy ra.
“Lần này có chút nguy hiểm rồi. Mình thì chẳng sao, chỉ không thể yên tâm với tiểu Tư, ài!” Lô Hải Dân có chút ủ rũ. Nghĩ tới chuyện sau cùng, y bất lực thở dài một tiếng.
“Mặc kệ thế nào, nhất định phải thu xếp ổn thỏa cho tiểu Tư, muốn thu xếp ổn thỏa cho tiểu Tư thì bắt buộc phải có một khoản tiền lớn, ài! Muốn có một khoản tiền lớn thì chỉ có thể tìm đến số bảo vậy kia của Vân gia” Nghĩ tới đó, Lô Hải Dân lại thở dài, trong lòng thầm nuối tiếc: “Vân Vũ Phi ơi là Vân Vũ Phi, vì tiểu Tư, anh chỉ đành có lỗi với em” Có lẽ cần khám nghiệm hiện trường, cảnh sát bắt đầu giải tán đám đông vây quanh. Lúc này, bầu trời vốn quang đãng lại mưa xuống, còn nổi cả gió lên, phảng phất như rớt nước mắt, cử nhạc buồn vì cô nương đã chết.
Lô Hải Dân cũng theo đám đông bị giải tán rời khỏi bờ Bạch lộc giang. Chỉ là y vừa đi vừa móc điện thoại ra. Y gọi điện thoại cho Vân Vũ Phi. Y rất muốn gặp Vân Vũ Phi một lần.
… Bạn đang đọc truyện Các mỹ nữ Tây Uyển tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2022/12/cac-my-nu-tay-uyen.html
Vân Vũ Phi lúc này toàn thân mệt mỏi. Mặc dù vừa tỉnh dậy nhưng vẫn còn rất tiều tụy. Nàng rất muốn ngâm mình tắm trong làn nước nóng. Trong phòng ngủ của mẫu thân có một bồn tắm rất to. Thậm chí nàng còn nghĩ đến việc ngủ thêm một giấc thật ngon trong bồn tắm ngập đầy nước nóng, hy vọng sau khi ngủ dậy có thể quên hết những chuyện đáng sợ.
“Mụ, con đi tắm nha” Vân Vũ Phi ôm đống y phục đi về phía phòng tắm.
“Đợi đã… tiểu Phi…” Dung An Dao lo âu hốt hoảng. Vân Vũ Lôi và Doãn Xuyên thân thể trụi thùi lụi trong phòng tắm không nói, bản thân mình cũng áo quần không đủ che thân, nếu như để cho Vân Vũ Phi phát hiện Doãn Xuyên ở trong phòng tắm, có lẽ chuyện hiểu lầm gì cũng có thể xảy ra.
“Sao cơ? Mụ” Vân Vũ Phi dừng bước, nhìn Dung An Dao với ánh mắt đờ đẫn.
“Mẹ… con…” Trong lúc vội vàng Dung An Dao cũng nghĩ không ra cái cớ nào.
Lúc đó, một tiếng chuông điện thoại vang lên. Tiếng điện thoại đó vừa khéo lại là tiếng chuông điện thoại di động của Vân Vũ Phi.
“Tiểu Phi, điện thoại của con. Con nghe điện trước đi rồi hãy đi tắm…” Dung An Dao lộ ra một chút vui mừng, may cho cú điện thoại đó đến thật kịp thời. Nhưng nếu mà nàng biết được ai gọi điện thoại cho Vân Vũ Phi, vậy nàng nhất định không cao hứng nổi.
“Vâng” Vân Vũ Phi ôm đống y phục quay về phòng nàng.
Vân Vũ Phi vừa đi khỏi, Dung An Dao đã lòng như lửa đốt chạy vào phòng tắm. Cảnh tượng lọt vào mắt lại khiến nàng cười chảy cả nước mắt. Nước trong bồn tắm bị bong bóng xà phòng nổi lên che kín hoàn toàn, trong lớp bóng xà phòng trắng muốt Vân Vũ Lôi chỉ thò mỗi cái đầu của nàng ra.
“Tiểu Xuyên đâu?” Dung An Dao nhìn phải ngó trái.
Còn chưa hỏi xong, Doãn Xuyên đã bị Vân Vũ Lôi kéo lên khỏi mặt nước. Thì ra Doãn Xuyên trốn trong đám bọt bong bóng xà bông trong bồn tắm. Thấy Doãn Xuyên thở hổn hển một cách thảm hại, hai đại mỹ nhân không nhịn được bật cười khanh khách. Dường như trận cười đó đã gỡ bỏ khúc mắc giữa hai mẹ con, Doãn Xuyên phải nhìn nhìn, trái ngó ngó, tất nhiên là hởi lòng hởi dạ.
“Nhìn cái gì? Mau ra đi, để cho tiểu Phi nhìn thấy thì rắc rối đó. Nó vừa trải qua bao chuyện phiền lòng như vậy, tinh thần lại không được tốt, tôi thật không muốn lúc này lại khơi rõ với nó quan hệ của mọi người” Dung An Dao mắc cỡ liếc Doãn Xuyên một cái.
“Được” Doãn Xuyên đương nhiên nghe lời Dung An Dao. Gã vội vàng định nhảy ra khỏi bồn tắm.
Đúng lúc đó, giọng nói của Vân Vũ Phi vang lên: “Mụ, con không tắm nữa, phải ra ngoài một chút” nghe giọng nói dường như có chuyện gì đó gấp.
“Đi đâu vậy? Con không thoải mái, đừng có đi ra ngoài” Dung An Dao sốt ruột cho ái nữ, nàng không mong muốn lúc này Vân Vũ Phi lại ra ngoài gặp người.
“Con. Con… con có hẹn với bạn” Vân Vũ Phi dường như đã quyết đi, nàng chỉ thoa son một cách đơn giản, mặc quần áo thường rồi ra khỏi nhà.
Sắc mặt Dung An Dao đột nhiên hơi biến đổi. Bằng trực giác, nhất định là một nam nhân hẹn Vân Vũ Phi ra ngoài. Trong lòng nàng hồi hộp một hồi rồi vội vàng quay đầu, nói với Doãn Xuyên thật nghiêm túc: “Tiểu Xuyên, tiểu Phi là con gái tôi, cũng là thê tử của mình, giờ mình lập tức mặc y phục, đuổi theo đưa tiểu Phi về, nhanh!”
“Mụ, tiểu Phi đã ngủ suốt hai ngày rồi, nói ra ngoài gặp bạn bè thì có gì không tốt chứ?” Vân Vũ Lôi cảm thấy rất kỳ quái. Hiền giờ nàng như có chút hờn giận với mẫu thân.
“Con không hiểu đâu” Về chuyện trong nhà, Dung An Dao không hề mập mờ, nhưng nàng lại không thể đem mọi chuyện nói với Vân Vũ Lôi.
Mặc dù có chút phiền não, nhưng Doãn Xuyên không hỏi câu gì. Gã biết có hỏi gì cũng chỉ là thừa. Dung An Dao vừa nói xong, gã đã xông ra khỏi phòng tắm.
Mặc dù Doãn Xuyên không hỏi, nhưng trong lòng gã vẫn có vài ý nghĩ. Doãn Xuyên hoài nghi Vân Vũ Phi đi gặp Lý Kha. Gã rất phẫn nộ, nhưng cũng rất bất lực, bởi vì bản thân mình đã cám dỗ nữ nhân của Lý Kha, bây giờ nữ nhân của mình bị người ta cám dỗ, đó chẳng phải là thiên lý tuần hoàn, thiện ác hữu báo sao? Điều duy nhất gã có thể làm, đó là hy vọng Vương Cảnh giúp đỡ. Bởi vì gã biết, Lý Kha rất sợ Vương Cảnh. Cho nên, Doãn Xuyên vừa bước ra khỏi Vân gia, liền trực tiếp gọi điện thoại cho Vương Cảnh. Thật bất ngờ, Vương Cảnh nói cho Doãn Xuyên biết cũng đang tìm hắn.
“Hay là, em đến nhà anh đi” Trong điện thoại, vừa nghe thấy giọng nói của Vương Cảnh, Doãn Xuyên đã chan chưa nỗi nhớ nhung khó diễn tả thành lời. Đã mấy ngày rồi không nhìn thấy Vương Cảnh, không biết nàng có gầy đi không. Doãn Xuyên kích động quay trở về nhà mình.
Cũng may, nhà Vương Cảnh khá gần nhà Doãn Xuyên. Chẳng mất công chờ bao lâu, Vương Cảnh đã đứng ở trước cửa nhà Doãn Xuyên.
“Quả nhiên gầy đi rồi” Lúc Vương Cảnh nhìn thấy Doãn Xuyên, hai chân nàng đã rời khỏi mặt đất, bởi vì Doãn Xuyên đã ôm bổng cả người nàng lên.
“Hứ, anh thì mập lên không ít nhỉ. Hàng ngày xung quanh đủ ong lẫn bướm, thế mà không làm anh gầy đi, thật làm khó cho anh rồi” Vương Cảnh ôm lấy cổ Doãn Xuyên, hít ngửi khí tức trên người Doãn Xuyên, không ngờ có chút lâng lâng.
“Cảnh Cảnh” Hai tay Doãn Xuyên đỡ cặp mông Vương Cảnh chậm rãi đi về phía đi văng. Gã cũng mê đi trong làn hương thơm ngát mà cơ thể Vương Cảnh tán phát ra.
“Ưm?” Thân thể Vương Cảnh trở nên vừa mềm vừa nóng, bởi vì Doãn Xuyên cứ xoa nắn cặp mông nàng, vô cùng đáng ghét, vô cùng khó chịu.
“Nhớ em quá” Doãn Xuyên cắn dái tai Vương Cảnh.
“Ưm” Có lẽ nhột, Vương Cảnh bật cười.
“Em có nhớ anh không?” Doãn Xuyên cọ mặt lên mũi Vương Cảnh.
“Ưm” Vương Cảnh cảm thấy như chẳng còn hơi sức để nói thêm một từ.
“Mông ngứa rồi phải không?” Doãn Xuyên bị Vương Cảnh “ưm” cho cả nửa ngày, đâm ra có chút ngứa răng.
“Ưm?” Dường như Vương Cảnh cố tình khiêu khích Doãn Xuyên.
“Xem anh có trị em cẩn thận không” Quả nhiên Doãn Xuyên trúng kế, gã lớn tiếng cảnh cáo Vương Cảnh.
“Đừng có khoe tài, Lôi Lôi cho em biết vết thương của anh còn chưa lành, hôm nay em cứ cố ý mặc đẹp một chút, cho anh chết mê, cho anh chết vì sốt ruột, hi hi!” Vương Cảnh liếc Doãn Xuyên một cái đầy khêu gợi, ranh mãnh gật gù đắc ý, dáng vẻ khoa trương đắc ý. Có điều hôm qua quả thật nàng rất đẹp, cổ áo trễ rất thấp, có thể nhìn thấy rõ khe nhũ câu sâu hun hút. Váy nàng rất ngắn. Càng đáng hận là, trong đôi giày xăng đan cao gót, mười đầu ngón chân hồng hào nõn nà không ngờ còn tô lên lớp sơn móng chân màu đỏ hồng. Vương Cảnh biết, Doãn Xuyên rất say mê cặp ngọc túc của nàng.
“Ha, ý em là anh làm em không được, em mới cố tình ăn mặc gợi cảm như thế này?” Doãn Xuyên cười. Sau khi gã và Dung An Dao và Vân Vũ Lôi kích tình vẫn chưa tiết thân, tinh hoa chất chứa ở thận dường như đã đầy ắp rồi. Gã rất muốn phát tiết, còn Vương Cảnh lại cứ khơi khơi đến khêu gợi gã, cho nên Doãn Xuyên cười. Gã vừa cười vừa nghiến răng nghiến lợi.
“Hứ! Phải đó, anh có thể làm gì em được này? Mau buông em xuống, anh không mệt, nhưng em mệt” Vương Cảnh căn bản không biết rằng vết thương của Doãn Xuyên đã lành, nàng vẫn còn đổ thêm dầu vào lửa.
“Được, thì cho em xuống” Đương nhiên Doãn Xuyên muốn đặt Vương Cảnh từ trên người xuống, bởi vì gã muốn giải phóng đôi tay để cởi y phục. Dù thế nào đại mỹ nhân lẳng lơ đến quên hết tất cả trước mắt này cũng chẳng chạy đi đâu được.
“Tìm em có chuyện gì, anh chàng đẹp trai” Vương Cảnh bước đến đi văng đổ người xuống. Không biết là vô tình hay cố ý, váy của nàng hớt lên một góc, xuân quang vô hạn nơi cặp đùi dài miên man mê người trong chiếc váy vừa vặn để cho Doãn Xuyên nhìn thấy chính giữa.
Doãn Xuyên vờ như không nhìn thấy phong cảnh trong váy của Vương Cảnh, gã vừa cởi y phục vừa thầm rủa: “Đáng hận thật, không ngờ là đồ lót màu đen, đến cỏ cũng nhìn rõ. Cô ả lẳng lơ này hôm nay mà không trừng phạt từ tế, mình không phải họ Doãn nữa”
“Nói chuyện nha, anh cởi đồ làm gì vậy?” Thấy Doãn Xuyên lúng búng cởi đồ, Vương Cảnh không khỏi đỏ bừng khuôn mặt. Nàng thầm nghĩ, cái gã xấu xa này không “mang thương ra trận chứ”?
Nhưng khi Doãn Xuyên tụt nội khố xuống, mặt Vương Cảnh càng đỏ hơn. Nàng phát hiện con quái vật của Doãn Xuyên không những không bị thương, mà dường như còn to hơn, hung dữ hơn trước. Nàng có vẻ hối hận, hối hận vừa rồi không nên đả kích Doãn Xuyên như vậy. Có điều, bây giờ muốn hối hận cũng không còn kịp nữa, nàng kêu to một tiếng: “Ai da. Sao lại thế này? Không phải nói bị thương hay sao?”
Nàng tiện tay vớ lấy chiếc gối tựa trên đi văng che mặt.
Doãn Xuyên khà khà cười lạnh. Gã từng bước từng bước tiến lại gần đi văng.
“Doãn Xuyên ca ca, em sai rồi” Vương Cảnh ló mặt ra khỏi chiếc gối tựa, cố làm ra vẻ rất oan ức, giống như cô học sinh nhỏ sau khi mắc lỗi xin thầy giáo tha thứ vậy.
“Sai ở đâu?” Doãn Xuyên giật lấy chiếc gối tựa rồi quẳng xuống đất, dáng vẻ dường như rất bạo lực.
“Em không biết” Vương Cảnh thẹn thùng nhìn ngắm cái thứ to đùng thỉnh thoảng giật giật giữa hai đùi Doãn Xuyên.
“Không biết, thế em nhận sai cái gì” Doãn Xuyên mắc cười.
“Em sợ” Vương Cảnh trề môi xinh.
“Sợ cái gì?” Doãn Xuyên hung hăng hỏi.
“Sợ. Sợ anh cưỡng dâm em” Vương Cảnh cười khúc khích.
“Nói nhăng, sao anh lại cưỡng dâm em? Anh chỉ có cường bạo em mà thôi…” Doãn Xuyên nhào tới.
“Ai da! Cứu mạng với…” Vương Cảnh giãy giụa. Nàng vừa giãy giụa vừa len lén mở rộng hai chân. Chân nàng rất đẹp, rất dài, rất cân đối, rất trơn bóng.
Doãn Xuyên vẫn luôn chú ý tới chân Vương Cảnh, bởi vì xuôi theo đôi chân của nàng, gã nhìn thấy mười ngón chân ngà ngọc khiến gã điên cuồng kia. Móng chân đỏ tươi trên bàn chân trắng nõn tỏ ra kiều diễm như muốn ứa nước ra. Đó không phải là ngón chân, mà là những hạt mã não, hạt mã não trắng hồng thấm đỏ mà ông trời ban tặng.
Doãn Xuyên nâng hai chân Vương Cảnh lên, nắm lấy hai bàn chân, sau đó ngậm lấy hàng ngón chân ngọc ngà lóng lánh.
“Ai da… nhột…” Vương Cảnh đỏ hồng khuôn mặt, phơi phới xuân tình. Hai chân bị nâng cao, nội khố ren màu đen gợi cảm kia liền lộ ra hoàn toàn, đến cả vùng tam giác đen nhánh mê người kia cũng hiện ra rõ ràng trước mắt Doãn Xuyên.
Doãn Xuyên đang mút hút. Cả mười ngón chân hồng hào mũm mĩm đều được gã thưởng thức từng ngón một. Họng pháo dưới thân gã phồng lên đến cực điểm.
“Ư, Doãn Xuyên ca ca, nhột quá…” Giọng mũi của Vương Cảnh vừa dài vừa thấp, giống như nức nở, giống như kể lể, như đang kể rằng trong lòng nàng khó chịu siết bao, khổ sở siết bao.
Quả là nhu cầu càng tăng thêm một bước. Doãn Xuyên trong lúc điên cuồng nhìn thấy rõ ràng bên mép nội khố bằng ren đen đã có chút vết nước. Gã buông một chân xuống, dành ra một tay, thô lỗ vạch nội khố gợi cảm ra. Lọt vào ánh mắt là huyệt khẩu màu phấn hồng, quả nhiên ướt đến có phần khoa trương.
Không do dự thêm nữa, Doãn Xuyên nắm lấy nhục bổng ngỏng cao, nhắm chuẩn huyệt khẩu trơn ướt thọc vào.
“Ư… ai da. Quần lót người ta còn chưa cởi… căng chật chết mất…” Vương Cảnh rất mong đợi, nhưng khi nhục bổng thực sự chọc vào, nàng lại có chút áp lực tâm lý. Nàng rất muốn sắp xếp tư thế, chuẩn bị chu đáo rồi mới đón tiếp tên gia hỏa khủng bố kia.
Nhưng Doãn Xuyên không cho Vương Cảnh cơ hội chuẩn bị. Đến cả nội khố của Vương Cảnh gã không không cởi ra, chỉ vạch nội khố ra một chỗ, quy đầu to tròn đã cắm vào trong huyệt khẩu, cả cây nhục bổng to đùng chỉ hơn ngừng lại ở huyệt khẩu một chút rồi lập tức vươn mình tiến thẳng vào, chọc thẳng tới hoa tâm.
“A…” Vương Cảnh lớn tiếng kêu lên.
“Em nghe nói cưỡng dâm cần phải cởi quần lót ra chưa? Có thể chọc vào là được…” Doãn Xuyên tốc áo trên Vương Cảnh lên, tóm lấy song nhũ cao vút, thân dưới đã bắt đầu chậm rãi chuyển động.
“A… anh thật độc ác… người ta làm sao chịu… chịu đựng nổi… chậm chút… ư…” Vương Cảnh nắm chặt hai tay Doãn Xuyên không ngừng van xin.
“Muốn anh chậm chút cũng được, em tự cởi áo đi” Doãn Xuyên nén cười, gã cố ý nghiêm mặt lại.
“Cởi thì cởi, lát nữa phải nhẹ nhàng chút, biết chưa? Còn nữa, hôm này là thời kỳ nguy hiểm, không được bắn vào trong” Dáng vẻ Vương Cảnh thật đáng thương. Nàng tao nhã cởi áo, lúc chỉ còn lại áo ngực màu đen, nàng liếc Doãn Xuyên một cái, õng ẹo hỏi: “Cái này cũng phải cởi sao?”. Vẻ lẳng lơ của Vương Cảnh khiến nhục bổng của Doãn Xuyên đột nhiên tăng lên một cỡ. Gã gắng nhẫn nhịn nỗi xung động, gằn giọng: “Phải. Phải cởi hết”
“Không cởi có được không?” Vương Cảnh cắn cắn môi.
“Vì sao?” Doãn Xuyên rất kỳ quái.
“Anh nghe nói cưỡng dâm phải cởi hết áo sao?” Vương Cảnh nhấp nháy cặp mắt to mê chết người.
Tai Doãn Xuyên nổ ùng một tiếng, nhiệt huyết sôi sục bốc lên đầu. Gã quẳng cả việc thương hương tiếc ngọc lên chín tầng trời, còn lại chỉ có giày vò, thô lỗ và cường bạo.
“A. Em sai rồi…” Vương Cảnh ôm lấy cổ Doãn Xuyên, rướn bờ mông đẹp tròn căng lên, tiếp đón từng cú từng cú thọc mạnh mẽ của Doãn Xuyên.
“Đồ lẳng lơ, xem hôm nay anh trị em thế nào, anh cho em biết, anh muốn bắn vào trong” Doãn Xuyên chọc vào rút ra đều đặn mà mạnh mẽ như cỗ máy. Cỗ pháo to đùng banh huyệt khẩu trơn ướt ra hết mức, mỗi lần rút nhục bổng ra đều có thể kéo theo huyệt nhục non mềm, mỗi lần chọc vào đều có thể làm cho chất dịch túa ra.
“A. A. Anh cưỡng dâm người ta còn muốn làm cho người ta mang bầu của anh. Anh thật xấu…” Hôm nay biểu hiện của Vương Cảnh rất đặc biệt, rất xuất thần, rất dâm đãng. Đồng thời với việc hưởng thụ tình ái nàng cũng thỏa mãn và chiều ý Doãn Xuyên. Đó là biểu hiện chỉ có khi chân chính yêu một người.
“A… Cảnh Cảnh, anh yêu em, yêu em chết đi được. Anh muốn em mang bầu của anh… em là của anh” Doãn Xuyên điên cuồng hôn lên mỗi phân da thịt trên người Vương Cảnh. Nhũ phong cao vút trong tay gã đã bị vò nắn đến ngàn vạn lần.
Nhưng Doãn Xuyên tuyệt chưa thỏa mãn. Gã quyết định phải kích thích Vương Cảnh thật tốt một lúc, tiếp đó, gã ôm Vương Cảnh nhấc lên.
“Ai da, anh muốn đi đâu? Ưưư…” Vương Cảnh khẩn trương lấy hai chân quặp chặt lấy hông Doãn Xuyên, ép chặt lên thân thể Doãn Xuyên, như vậy khiến cho nhục bổng càng tiến vào sâu hơn. Nàng thử nhấp nhô đồn bộ của mình. Quả nhiên, tư thế đó không ngờ tuyệt diệu không kể siết.
“Anh muốn ra sân thượng” Thể lực của Doãn Xuyên đã không còn như ngày trước. Dường như sau khi nuốt ái dịch của Dung An Dao, khí lực vốn đã cường tráng càng thâm hậu hơn trước. Gã bế Vương Cảnh cứ như chim ưng cắp con gà, đại nhục bổng dưới thân không hề ngừng việc tấn công mật huyệt hẹp khít, tiếng bạch bạch như giã gạo không ngừng lọt vào tai.
“Không. Muốn… anh điên rồi. A…” Vương Cảnh rất hoảng sợ. Sân thượng nhà Doãn Xuyên bốn phía chẳng có gì che chắn, đứng ở sân thượng làm việc đó, đơn giản là biểu diễn.
Nhưng Doãn Xuyên đã lên tới sân thượng. Không ngờ cái sân thượng này không những không có gì che chắn, còn hướng thẳng ra đường. Người đi đường mặc dù không nhiều, nhưng lác đác vẫn có. Còn nhà Doãn Xuyên ở lầu ba, người đi đường chỉ cần phát hiện ra là nhất định nhìn thấy rõ đầu mối. Mặc dù như vậy, Doãn Xuyên vẫn chẳng bận tâm, tiết tấu thọc rút của gã mặc dù trở lên từ tốn, nhưng sức lực đầy đủ, khiến cho Vương Cảnh như chịu điện giật, trong lúc hoảng loạn tiểu huyệt của Vương Cảnh bắt đầu co thắt lại.
“A… có người nhìn kìa, anh để lộ như thế điên à, mau vào nhà, thật sự có người đang nhìn…” Hiển nhiên Vương Cảnh phát hiện ra có người đang nhìn lén. Nàng sợ đến hoa dung thất sắc, đấm Doãn Xuyên tới tấp.
Doãn Xuyên một tay ôm chặt lấy vòng eo Vương Cảnh, rút một tay ra, giật mạnh áo ngực bằng ren ra, giải phóng cho hai chú thỏ trắng đáng yêu ra ngoài. Gã còn há to miệng, ngậm lấy một con trong đó, phát ra tiếng lầu bà lầu bầu, khiến cho Vương Cảnh vừa xấu hổ vừa nhột nhạt, chỉ đành ra sức uốn éo thân thể. Nhục bổng to tướng của Doãn Xuyên đâm mạnh chọc mạnh mấy cái đúng lúc, khiến cho cả cây tống hết cả vào hoa tâm. Vương Cảnh run khẽ lên, cặp mắt mê ly tức thì mờ đi. Nàng nhún nhảy thân thể kịch liệt.
“A. Em… a…” Sau một tiếng rên rỉ ngắn ngủi, Vương Cảnh siết chặt lấy cổ Doãn Xuyên.
Cơn run rẩy mãnh liệt của Vương Cảnh Doãn Xuyên đã cảm nhận thấy. Cơn co thắt của mật huyệt cũng kéo Doãn Xuyên tới bên bờ sụp đổ. Gã bế Vương Cảnh quay trở lại đi văng trong phòng. Vào lúc đổ xuống đi văng, tinh dịch của Doãn Xuyên bắn vọt ra, không những bắn vào tận cùng hoa tâm mà còn rót đầy cả mật huyệt.
“A…” Thời gian như ngừng lại, không khí cũng như ngừng lưu động. Thời khắc đó tuyệt vời đến thế nào cũng chỉ có hai người đang ôm ấp nhau mới có thể lĩnh hội được. Trong gian phòng yên ắng chỉ có tiếng thở hổn hển nặng nhọc.
Thật lâu sau, Doãn Xuyên mới thương yêu lau mồ hôi trên cánh mũi Vương Cảnh.
“Doãn Xuyên, anh yêu em không?” Đột nhiên Vương Cảnh buồn bã hỏi một câu.
“Yêu” Doãn Xuyên gật đầu.
“Vậy cưới em được không?” Vương Cảnh nhỏ giọng hỏi.
“Được” Doãn Xuyên lại gật đầu.
“Anh mở túi của em, bên trong có một thứ” Vành mắt Vương Cảnh hơi đỏ lên, ánh mắt nàng nhìn tới chiếc túi da mềm màu trắng trên bàn trà.
Doãn Xuyên rất ngạc nhiên. Gã không hỏi thêm, mở túi Vương Cảnh ra, lấy ra từ trong túi một tập ảnh. Trong ảnh không ngờ là những bức hình thân mật của Doãn Xuyên và Vương Cảnh.
Doãn Xuyên giật nảy mình, vội hỏi: “Những tấm hình này là thế nào? Ai chụp?”
“Là Lý Kha chụp. Hôm trước em dọn dẹp nhà cửa, phát hiện thấy ở một chỗ rất bí mật”
“Vậy nghĩa là Lý Kha đã sớm biết quan hệ của chúng ta?”
“Anh nói sao?” Vương Cảnh cười lạnh.
“Nếu cậu ấy đã biết quan hệ của chúng ta, tại sao không nói ra?” Doãn Xuyên thầm cảm thấy hoảng sợ trước tâm cơ của Lý Kha.
“Mới đầu em cũng khó chịu, mấy ngày nay cả đêm anh ấy cũng không về nhà, nói bận gom tiền, nhưng hôm qua em theo dõi anh ấy, em phát hiện anh ấy có một nữ nhân”
“Nữ nhân? Ai vậy?”
“Yên tâm, không phải là tiểu Phi của anh, là một nữ nhân rất xinh đẹp”
“Em định làm thế nào?”
“Em cũng không biết, nhưng em nhất định không làm thê tử của anh ấy nữa”
“Vậy thì làm lão bà của anh”
“Hứ, làm bà ba của anh à? Ừm, nói không chừng là bà tư, bà năm, bà sáu…”
“Linh tinh, tối đa chỉ năm”
“Cái gì? Cái tên xấu xa nhà anh, em đá chết anh. Nói, trừ tiểu Phi, tiểu Lôi, anh còn có những nữ nhân nào?” Đôi chân đẹp của Vương Cảnh đá loạn lên.
“Ai da, anh nói, còn có tiểu Nhã…”
“Ừ, ba người rồi”
“Còn có em…”
“Được, bốn người…”
“Còn có…”
“Nói mau, đừng ấp a ấp úng”
“Hết rồi”
“Thật không?”
“Thật”
“Nếu anh không nói bây giờ, đợi em mà phát hiện ra, nhất định bỏ anh. Em ghét nhất người khác gạt em”
“Anh nói, nhưng em phải đồng ý gả cho anh”
“Anh lảm nhảm phải không? Vừa rồi em khẳng định đã mang bầu của anh rồi, cái đồ vô lương tâm nhà anh, em không gả cho anh còn gả cho ai?”
“Vậy em nhất định không được tức giận”
“Anh còn lì rì nữa, em sẽ tức giận đấy”
“Là. Là…”
Lúc đó, điện thoại của Doãn Xuyên đột nhiên vang lên, vẫn là đoạn tình ca cũ rích kia: Anh có biết em đang chờ đợi anh? Nếu quả thật anh để ý đến em.
Doãn Xuyên nối điện thoại: “Cái gì? Tiểu Phi xảy ra chuyện?” Doãn Xuyên giật nảy mình. Gã hối hận vừa rồi tại sao không gọi điện thoại sớm cho Vân Vũ Phi.
Buông điện thoại xuống, Doãn Xuyên cho Vương Cảnh biết, Vân Vũ Phi bị trọng thương hôn mê, tính mạng nguy hiểm, hiện giờ đang cấp cứu ở bệnh viện.
“Đi, chúng ta lập tức tới bệnh viện” Doãn Xuyên sắc mặt tái mét.
“Vâng, yên tâm, tiểu Phi cát nhân thiên tướng, sẽ không sao đâu” Vương Cảnh cũng rất khó chịu, nàng cũng không biết làm sao an ủi Doãn Xuyên.
… Bạn đang đọc truyện Các mỹ nữ Tây Uyển tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2022/12/cac-my-nu-tay-uyen.html
Vẫn là bệnh viện đó. Đứng ở cổng viện, Doãn Xuyên căm hận nói: “Chúng ta dường như có duyên với cái bệnh viện này.”
Bên ngoài phòng phẫu thuật cấp cứu, Dung An Dao và Vân Vũ Lôi đã nôn nóng ngồi ở đó. Thấy Vương Cảnh đến, Vân Vũ Lôi đau lòng ôm lấy Vương Cảnh. Doãn Xuyên thì vội vàng an ủi Dung An Dao đã nước mắt doanh tròng.
“Ô… tôi biết thế không cho nó ra ngoài là hơn, đều tại tôi” Dung An Dao không ngừng nức nở.
“A di, tiểu Phi sẽ không sao đâu” Vương Cảnh lại đến an ủi Dung An Dao.
Lúc đó, một bác sĩ mặt đeo khẩu trang từ trong phòng phẫu thuật bước ra. Mọi người nôn nóng vây cả lại, muốn hỏi thăm tình hình phẫu thuật. Bác sĩ kia gỡ khẩu trang ra, y không ngờ lại là Lô Hải Dân. Lô Hải Dân hỏi mọi người: “Người nhà Vân Vũ Lôi đều đến đây cả chứ?”
Mọi người cùng gật đầu.
Lô Hải Dân cũng gật gật đầu: “Ở nhà còn có ai không? Phẫu thuật cơ bản đã hoàn tất, bệnh nhân cơ bản đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, chỉ là trước mắt sẽ luôn hôn mê, có điều thương thế của bệnh nhân rất nghiêm trọng, bệnh tình cũng có thể sẽ lặp đi lặp lại, cho nên bệnh viện hy vọng tốt nhất là người nhà bệnh nhân đều ở cả đây”
“Người trong nhà đều ở cả đây rồi, bác sĩ cho tôi biết, cô ấy bị thương thế nào? Bị thương ở đâu?” Doãn Xuyên sốt ruột hỏi.
“Đầu bị va đập mạnh, còn làm sao bị thương, bệnh viện không rõ, bệnh viện chỉ lo cứu người” Lô Hải Dân lãnh đạm nói.
Doãn Xuyên còn định hỏi nữa, đèn phòng phẫu thuật sáng lên, mấy bác sĩ đẩy giường bệnh ra khỏi phòng phẫu thuật. Trên giường bệnh, Vân Vũ Phi đang hôn mê mặt trắng như tờ giấy, trên đầu quấn băng trắng xóa, trên tấm băng trắng thấm ra một mảng huyết tích.
Mọi người cùng ùa tới.
Nhân lúc mọi người hỗn loạn, Lô Hải Dân nhanh chóng cởi bỏ áo blu trắng. Y vội vàng rời khỏi bệnh viện, biến mất trong dòng người mênh mang.