Phần 103
Bạch Bản Sát Tinh hay là Hà Gian Song Sát, bọn họ trong chốn võ lâm đều là những người lăn lộn đã nhiều năm nên có rất nhiều kinh nghiệm, vì thế Lý Mạc Sầu dựa vào tuyệt học Cổ Mộ phái cùng với năng lực thực chiến thì miễn cưỡng có thể ứng phó với một người, nếu ba người trước sau giáp công một lượt, thì nàng làm thế nào để mà ngăn cản được.
Bất quá Lý Mạc Sầu suy cho cùng thì cũng có thời gian dài hành tẩu ở bên bờ sinh tử, ứng biến cũng là cực kỳ nhanh lẹ, trước mắt cùng lúc bắn ra mấy mũi Băng Phách Ngân Châm bức lui Bạch Bản Sát Tinh, sau đó lấy phất trần xuất chiêu Đả Huyệt Quyết đối với Hà Gian Song Sát.
Nhưng Hà Gian Song Sát phối hợp vô cùng nhịp nhàng, hai ngón tay đều vận khởi Nhất Chỉ Thiền một tả một hữu hướng đến trên người nàng công tới, thủ chưởng của Lý Mạc Sầu đột nhiên biến màu hắc khí, giơ chưởng lên đón nhận Nhất Chỉ Thiền Công của Bặc Thái, chỉ chưởng tương giao, Lý Mạc Sầu mượn lực phản chấn lui ra phía sau cả trượng, như vậy trong lúc hiểm địa đã thoát khỏi chiêu Nhất Chỉ Thiền của Hách Mật đang đánh tới…
Thấy nàng trong chớp mắt cùng lúc bức chống ba lão cao thủ, mọi người còn lại đều nhao nhao la lên trợn tròn mắt nhìn.
Bặc Thái hung hăng liếc mắt trừng người chung quanh, trong tửu lâu thoáng cái lại lâm vào an tĩnh, hắn giơ lên ngón tay dần dần biến thành màu đen, hơi biến sắc mặt:
– Ngũ Độc Thần Chưởng…
– Thế nào Ngũ Độc Thần Chưởng có tư vị ra sao?
Lý Mạc Sầu trên mặt tuy lộ vẻ nụ cười nhẹ nhõm, nhưng trong lòng nàng âm thầm kêu khổ, vừa rồi đón đỡ đối phương chiêu Nhất Chỉ Thiền, tuy đã làm cho đối phương trúng độc chưởng, nhưng cánh tay dùng chưởng của nàng cũng đang nhức đau không ngớt, sợ rằng trong thời gian ngắn cũng không thể sử dụng được.
Nếu một cánh tay bị thương, lúc Lý Mạc Sầu sử xuất phất trần nghênh địch, thì Ngũ Độc Thần Chưởng cùng Băng Phách Ngân Châm xem như vô pháp xuất ra, nếu thế thì uy lực của nàng liền bị giảm xuống hơn phân nửa, bọn họ ba người liên thủ, cao lắm là trong vòng mười chiêu nàng sẽ bị thất thủ…
– Sư huynh, ngươi mau vận công bức độc đi.
Ngũ Độc Thần Chưởng thực sự là quá vang dội, Hách Mật vội vàng nói, đồng thời hộ vệ ở bên cạnh, vẫn duy trì ngăn cản đường chạy trốn của Lý Mạc Sầu.
Với tình huống này, chỉ cần ba người bọn họ trạng thái bình thường, muốn bắt Lý Mạc Sầu thì là chuyện rất dễ dàng, thực sự không cần thiết phải sốt ruột, chẳng qua là còn có người Hoa Sơn phái ở một bên đang nhìn chằm chằm, nếu Nhạc Bất Quần kẻ ngụy quân tử kia thừa dịp thời điểm bọn họ công kích Lý Mạc Sầu, thì hạ sát thủ Bặc Thái đang bức độc, thì thật là khó lòng phòng bị.
Bặc Thái khẽ vuốt cằm, bắt đầu nhắm mắt bức độc, đầu ngón tay cũng chầm chậm chảy ra từng giọt máu đen nhiễu ra.
Bạch Bản Sát Tinh vừa rồi thiệt thòi lớn, đang tức giận dị thường, nhưng cũng thừa nhận không được khinh thường nữ nhân này, Hà Gian Song Sát lúc này lại không động thủ, lão cũng không mò ra tình huống hư thực của Lý Mạc Sầu lúc này, trong lúc nhất thời cũng không dám liều lĩnh công tới.
Bốn người mang tâm tư khác nhau, trong thế giằng co.
Mộc Uyển Thanh cũng phát hiện cục diện vi diệu này, nào còn có lòng truy sát Tống Thanh Thư nữa, nàng nóng muốn qua trợ giúp Lý Mạc Sầu một tay, lại lo lắng đánh vỡ thế đang cân bằng, thấy nàng xuất hiện lại kích phát mấy người lập tức sống mái với nhau, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào cho tốt.
– Này… ngươi mau tới đây.
Chú ý tới Tống Thanh Thư trong ánh mắt không có vẻ gì là kinh hoảng, Mộc Uyển Thanh trong lòng hơi động, đối với hắn vẫy tay một cái.
– Tại hạ không tới, đến để cô nương giết tại hạ à…
Tống Thanh Thư liền lắc đầu.
Mộc Uyển Thanh hít sâu một hơi, bình phục một chút kềm lại nộ hỏa:
– Ta đáp ứng không giết ngươi.
– Vậy cũng không đánh tại hạ…
Tống Thanh Thư vội vàng bổ sung.
Mộc Uyển Thanh đột nhiên ngẩn người ra, không biết vì sao, người trước mắt giọng nói và cử chỉ này, lại khiến cho nàng nghĩ đến lúc trên Hoa Sơn gặp phải tên hỗn đản kia…
Trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ lạ, Mộc Uyển Thanh giọng nói cũng hóa thành ôn nhu:
– Ta cũng không đánh ngươi đâu.
– Um…
Tống Thanh Thư lúc này mới loạng choạng đi tới.
– Ngươi thấy cho song phương ai sẽ thắng?
Cho dù trong lòng đã có đáp án, Mộc Uyển Thanh vẫn còn là ôm một chút hy vọng hỏi.
– Còn phải hỏi sao.
Tống Thanh Thư bĩu môi.
– Đương nhiên là ba lão quái vật kia nhất định sẽ thắng, bất quá trong đám bọn họ có quá nhiều lo lắng, nên đã quên đi Xích Luyện Tiên Tử hiện đã như nỏ mạnh hết đà.
– Im miệng…
Mộc Uyển Thanh vừa tức vừa vội, không ngờ tới cái miệng hắn lẻo mép lại nói ra mấy câu như vậy, đây không phải là hại Lý Mạc Sầu sao?
Lý Mạc Sầu cũng là quay đầu hung hăng nguýt hắn một cái, vốn là nàng đang chậm rãi điều hòa khí tức, cánh tay đã dần dần có chút tri giác, bị hắn nháo trò như vậy, địch nhân nghe được thì làm gì mà còn để cho nàng có thời gian?
Quả thật đúng là không sai, Bạch Bản Sát Tinh liền nhìn thấy sắc mặt nàng biến đổi, liền hắc hắc cười rộ lên:
– Vừa rồi lão phu sẩy chân, bị ngươi chiếm chút tiện nghi nhỏ, vậy chúng ta bây giờ quay trở lại chơi đùa?
Vừa nói, vừa ngưng thần tĩnh khí hướng phía Lý Mạc Sầu đi tới.
Lý Mạc Sầu đổ mồ hôi lạnh, trong lòng đã hạ quyết tâm, nếu đã là chạy trời không khỏi nắng, thì cũng sẽ liều mạng đồng quy vu tẫn với lão.
– Dừng tay…
Mộc Uyển Thanh chạy tới, giơ trường kiếm hộ vệ bên cạnh thân Lý Mạc Sầu.
– Ha ha… còn chưa kịp cùng đại mỹ nhân thân thiết, thì tiểu mỹ nhân đã chạy tới thêm rồi.
Bạch Bản Sát Tinh hai mắt tỏa sáng, khi liếc nhìn trước ngực của hai nàng, bầu vú đang phập phồng theo mỗi người mỗi cách, lão cười đến cực kỳ bỉ ổi, hiển nhiên không đem Mộc Uyển Thanh để vào trong mắt.
Lý Mạc Sầu đôi mi thanh tú hơi nhíu:
– Bỏ đi… ngươi không phải là đối thủ của lão đâu.
– Ta Mộc Uyển Thanh từ trước đến nay ân oán phân minh, Lý Tiên Tử cứu ta, ta nào lại có thể rời bỏ Lý Tiên Tử chứ?
Mộc Uyển Thanh lắc đầu, không chút nào có ý rời đi.
– Võ công của ngươi quá thấp, lưu lại giúp ta cũng vô dụng, ta trái lại còn phải vướng bận chiếu cố đến ngươi.
Lý Mạc Sầu từ trước đến nay quen nhìn thế nhân bạc bẽo, đồ đệ của mình trong lúc nguy cấp đều có thể phản bội, không nghĩ tới một cô nương bình thủy tương phùng lại muốn cùng nàng cùng sinh cùng tử.
Lý Mạc Sầu trong lòng hiếm thấy hiện lên một thần sắc ấm áp, nàng nghĩ thầm bất kể như thế nào, ngày hôm nay cũng sẽ bảo hộ Mộc Uyển Thanh chu toàn.
– Mộc cô nương, ngươi hãy nghe ta nói, bọn chúng là loại hạ lưu vô sỉ, ngươi lưu lại không có giúp ích được gì, lại còn liên lụy đến bản thân, chốc nữa ta yểm hộ ngươi, ngươi nhân cơ hội đào tẩu, ngày sau nếu có gặp tiểu tử Tống Thanh Thư, nói với hắn một tiếng, ta Lý Mạc Sầu vẫn còn nợ ơn hắn…
Nghe được Lý Mạc Sầu nói, trong lòng Tống Thanh Thư nao nao, lần trước chỉ là sẵn dịp từ trong tay Huyền Trừng cứu nàng, không ngờ nàng vẫn ghi nhớ trong lòng nợ hắn một nhân tình…
Lấy khinh công Cổ Mộ Phái, cơ hội Lý Mạc Sầu chạy trốn cũng không phải là nhỏ, nhưng nàng vẫn ở tại chỗ này liều mạng, hiển nhiên là không muốn nhìn thấy Mộc Uyển Thanh rơi vào trong tay địch nhân chịu nhục.
Nghĩ không ra Lý Mạc Sầu là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt, lại trọng tình trọng nghĩa như vậy, Tống Thanh Thư trong lúc nhất thời cảm khái vô vàn…
Mộc Uyển Thanh trong lòng càng cảm động, thấy Bạch Bản Sát Tinh càng ép càng gần, dưới tình thế cấp bách kêu lên:
– Đứng lại! Ngươi có biết ta là ai không?
Nhìn thấy sắc mặt nàng lộ ra vẻ kinh hoảng, Bạch Bản Sát Tinh liềm có ý muốn mèo vờn chuột, dừng bước lại, nhìn nàng như chế giễu:
– Há… ngươi nói thử xem, ngươi là thần thánh phương nào?
Chuyện cho tới bây giờ, dù là không muốn nhận thức người kia là phụ thân, nhưng cũng đành phải thử một lần, Mộc Uyển Thanh khẽ cắn môi, ưỡn ngực nói:
– Ta là quận chúa Đại Lý Quốc, Trấn Nam Vương Đoàn Chính Thuần là phụ thân của ta, Bảo Định Đế Đoàn Chính Minh là bá phụ ta, ngươi nếu dám làm cho chúng ta bị tổn thất một phần da thịt nào, thì Đoàn thị Đại Lý sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
– Đoàn thị Đại Lý?
Bạch Bản Sát Tinh đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười ha hả.
– Đoàn Duyên Khánh của Đoàn thị kia là kẻ đứng đầu trong Tứ Đại Ác Nhân, cũng chưa từng được lão phu để vào mắt, huống chi là Đoàn Chính Thuần loại này.
Hách Mật cũng liên tục cười lạnh:
– Vừa lúc huynh đệ chúng ta còn định đi đến Đại Lý, để xem Nhất Dương Chỉ của Đoàn thị Đại Lý các ngươi lợi hại, hay là Nhất Chỉ Thiền của huynh đệ chúng ta lợi hại đây này.
Đại Lý thì nằm phía xa trời nam, mà phạm vi thế lực Thanh Hải phái của bọn họ lại ở Tây Vực, vì thế làm gì mà Đoàn thị Đại Lý làm gì mà bọn họ để vào mắt.
Thấy nói tới Đoàn thị Đại Lý cũng chẳng có tác dụng gì, đối phương lại tiếp tục ép đến, Mộc Uyển Thanh cấp bách, đột nhiên lại nghĩ đến một người, liền thốt ra:
– Ta còn là nữ nhân của Kim Xà Vương!
…
Mộc Uyển Thanh lời vừa thốt ra khỏi miệng, khuôn mặt nàng đỏ au như chảy ra nước, bất quá lại có hiệu quả hết sức rõ ràng, toàn bộ người trong tửu lâu một thoáng rơi vào yên lặng, ngay cả Bạch Bản Sát Tinh cũng đã dừng bước lại.
Tống Thanh Thư cũng là chấn động tâm trí, hắn không nghĩ tới Mộc Uyển Thanh tính tình kiêu ngạo, bỗng nhiên nói ra lời như vậy.
– Kim Xà Vương sao? Cũng không có gì…
Bạch Bản Sát Tinh do dự một chút, còn chưa kịp nói xong, thì đã bị Hách Mật đến một bên thấp giọng thì thầm nói nhỏ…
– Cái gì? Ngươi nói lần trước ngón tay của ngươi suýt bị phế đi là do Kim Xà Vương?
Bạch Bản Sát Tinh hơi biến sắc, trong lòng rung động.
Võ công của hai huynh đệ Bặc Thái, Hách Mật thì lão quá là rõ ràng, mặc dù lão thắng dễ dàng từng người một trong huynh đệ bọn họ, nhưng nếu đối phương liên hợp lại, thì chắc chắn đánh không lại.
Tống Thanh Thư lấy một địch hai, lúc Hác Mật xuất ra Nhất Chỉ Thiền đâm trên người hắn, chỉ dùng chân khí chấn động đến ngón tay bị bẻ gãy, một thân tu vi suýt chút nữa phế, chuyện này nghe qua thì bực nào kinh hãi!
– Đúng… sau đó chúng ta thăm dò, xác định đêm đó đụng phải tên trẻ tuổi đó chính là hắn.
Nhớ lại cảnh tượng lại đêm đó, Hách Mật vẫn còn tim đập nhanh.
Bạch Bản Sát Tinh sắc mặt âm tình bất định, từ lúc đi tới Trung Nguyên, trên chốn giang hồ đều đồn nhắc về Kim Xà Vương Tống Thanh Thư không ngớt, nào là đánh bại các cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ đoạt được Kim Xà Vương, cái gì bằng sức một mình hô phong hoán vũ đánh cho thập vạn đại quân Mãn Thanh không còn manh giáp. V… v…
Lão vốn cho rằng đây chỉ là lời đồn đồn bậy trên giang hồ, phóng to khuyếch trương thêm mà thôi, Tống Thanh Thư với niên kỷ như vậy, mà năng lực lợi hại như vậy nói như thế nào lão cũng không tin, chẳng qua bây giờ nghe được Hách Mật chứng thực, lão không thể không tin.
Chỉ bất quá lão dầu gì cũng là nhân vật thành danh vài chục năm nay, nếu bị một cô nương như thế vừa hù dọa liền lui, ngày sau mặt mũi còn đặt ở nơi nào trên chốn giang hồ? Bạch Bản Sát Tinh đôi ngươi lưu chuyển, nhìn Mộc Uyển Thanh nói:
– Ngươi nói vậy thì có gì làm chứng cứ không?
Mộc Uyển Thanh tính tình cực kỳ cương liệt, nghĩ thầm lần này nếu không phải vì cứu Lý Mạc Sầu, mình cho dù là chết cũng sẽ không nói ra câu vừa rồi. Bất quá dù sao cũng đã nói rồi, cũng không cần bên ngoài lúng túng thêm nữa.
Mộc Uyển Thanh chỉ vào Thanh Hải Nhất Kiêu cách đó không xa, cắn môi nói:
– Ngươi có thể hỏi qua đồ đệ của ngươi, có phải lần này là ta đang đi tìm… tìm hắn.
Thấy ánh mắt của sư phụ ý hỏi, Thanh Hải Nhất Kiêu ấp úng nói:
– Vừa rồi thật sự là nàng đang hỏi thăm Kim Xà Doanh…
Bạch Bản Sát Tinh tức giận phổi đều sắp nổ tung, nghĩ thầm:
“Ngươi cũng là nhân vật trà trộn giang hồ nhiều năm, thế làm sao ngay cả chút ánh mắt cũng không có, phải biết là người nào không thể động vào, vậy mà cũng không biết hay sao?”
Thấy Thanh Hải Nhất Kiêu thoáng cái đã làm cho lão phải chọc vào một cường địch mạnh như thế, Bạch Bản Sát Tinh nếu xé tim của hắn được thì cũng đã làm.
Bạch Bản Sát Tinh rất nhanh làm tìm ra cách khác, cười ha ha:
– Thì ra cô nương là người của Kim Xà Vương, ngày hôm nay nhiều có đắc tội, mong rằng cô nương thứ lỗi.
Mộc Uyển Thanh sững sờ, vốn là mang Tống Thanh Thư ra chỉ là muốn làm cho đối phương do dự một chút, lại không ngờ đến lại có hữu dụng như vậy…
– Nương a… Tống Thanh Thư uy danh thật lớn như vậy sao chứ? So với Đoàn thị Đại Lý dùng còn hiệu nghiệm hơn?
Nhạc Linh San hiển nhiên cũng là giật mình không nhỏ, với Đoàn thị Đại Lý đối với đa số người trong chốn võ lâm mà nói, đã là không dám trêu chọc, vậy mà vẫn không sánh bằng với danh hào Tống Thanh Thư.
– Hiện nay giang hồ đang nổi danh nhất, chỉ sợ cũng thuộc về Tống công tử…
Ninh Trung Tắc cũng là kinh thán, thân là phu nhân chưởng môn nhất phái, nàng đương nhiên biết nhiều chi tiết, nói hắn có tư cách để mà tranh đoạt thiên hạ không là quá phận.
Bên cạnh Nhạc Bất Quần đôi mắt chớp động, mấy tên ma đầu này mới vừa nghe được tên của tiểu tử Tống Thanh Thư kia thì giống như là chuột gặp mèo vậy, xem ra trong giang hồ, vẫn là kẻ mạnh làm vua, vì vậy bí kíp Tịch Tà Kiếm Phổ mình phải tìm cách nắm chặt…
– Chậm đã…
Giữa lúc cả đám đang có nhiều suy nghĩ, Bặc Thái lại mở miệng.
– Vị cô nương này là người của Kim Xà Vương, chúng ta đương nhiên sẽ không làm khó, chỉ bất quá còn Lý Tiên Tử này thì cùng Kim Xà Vương chắc không có quan hệ gì chứ?
Bặc Thái vừa rồi sơ suất, chạm phải với Ngũ Độc Thần Chưởng của Lý Mạc Sầu, vừa đem độc huyết bức hết ra ngoài, một bụng tích lấy cơn giận, đương nhiên không muốn cứ như vậy mà buông tha Lý Mạc Sầu.
– Ai nói… nàng cũng là nữ nhân của Kim Xà Vương…
Mộc Uyển Thanh vốn chính là vì cứu Lý Mạc Sầu, hôm nay thấy là mình nói không đúng, nhưng cũng đầu cần quản nhiều như vậy.
Tống Thanh Thư vừa nghe thì vui vẻ, ai nói Mộc Uyển Thanh thích ăn dấm chua, rõ ràng là lời nói như hương hoa, không chỉ có tự chủ động đưa thân vào cửa, mà còn mua một tặng một. Kéo theo Lý Mạc Sầu vào chung nhóm.
Bặc Thái còn chưa có phản ứng, Lý Mạc Sầu lại phẫn nộ trước:
– Nói bậy bạ… ai là nữ nhân của hắn chứ!
Lý Mạc Sầu hành tẩu giang hồ tuy thủ đoạn độc ác, nhưng đối với phương diện về danh tiếng của mình thì thập phần để ý, mặc dù biết Mộc Uyển Thanh nói vậy là hảo ý, nhưng nàng cũng sẽ không vì vậy mà mang ơn.
Hách Mật vội chạy đến bên người Bặc Thái, nhanh nói rằng:
– Được rồi sư huynh, vạn nhất Lý Tiên Tử quả thật là nữ nhân họ Tống kia, nếu giết Lý Tiên Tử thì phiền phức cũng không nhỏ a…
Bặc Thái cơn giận còn sót lại chưa tiêu:
– Có điều chính nàng ta đã nói là không phải…
Bạch Bản Sát Tinh cười rộ lên:
– Bặc lão đệ, đây là ngươi không hiểu trong lòng nữ nhân, nữ nhân thường thường đều là khẩu thị tâm phi, trên miệng nàng nói không phải, thì bên trong tâm ý thường thường là đúng vậy. Huống chi nếu như Lý Tiên Tử quả thật cùng họ Tống kia không có quan hệ, vì sao liều mạng để cứu cô nương này chứ, rồi vì sao cô nương này lại liều mạng cứu ngược lại Lý Tiên Tử?
– Có đạo lý…
Bặc Thái gật đầu, nói với Lý Mạc Sầu.
– Được rồi, ngày hôm nay xem như là nể mặt của Kim Xà Vương, chúng ta tha cho ngươi một mạng… chúng ta đi thôi…
Mỗi người trong đám bọn chúng người một lời ta một lời rồi tin rằng Lý Mạc Sầu là nữ nhân của Tống Thanh Thư, Lý Mạc Sầu tức bị tức đến mức muốn thăng thiên, bất quá kiêng kỵ võ công ba người bọn họ, trong lúc nhất thời có chút do dự.
Đám người Bạch Bản Sát Tinh chuyến đi này là vì Tả Lãnh Thiền của Tung Sơn phái yêu cầu đến gặp để mưu đồ một việc đại sự, nên giờ cũng không muốn phức tạp cái chuyện này, lưu lại mấy câu nói mang tính hình thức, liền mang theo Thanh Hải Nhất Kiêu đi ra phía ngoài.
Bất quá vừa nhuốm chân đi thì đột nhiên ngừng lại nhìn từ ngoài cửa đang đi hai người.
– Ha ha… ở đây sao náo nhiệt như thế? À… có Thanh Hải phái, người của phái Hoa Sơn cũng đều có ở đây a, cũng bớt đi một đoạn đường hai huynh đệ chúng ta phải đi.
Một người cười híp mắt nói, thân thể cao lớn mặt tròn tai to, mình mặc áo kép đoạn da đồng, vẻ mặt niềm nở hòa ái rất dễ thân cận, còn người nữa thì thân hình cao nghều lại gầy kheo, mình mặc trường bào màu xanh, người hắn nhỏ không bằng nửa người kia mà vẻ mặt rất âm trầm hiểm độc.
– Các ngươi là người phương nào?
Bặc Thái nhìn ra được hai người đi lại nhẹ nhàng, hơi thở mềm mại, trong mắt tinh quang thỉnh thoảng lóe ra, hiển nhiên là cao thủ trong cao thủ, liền đề phòng.
Têm báo mập mỉm cười:
– Thưởng Thiện…
Tên nam tử cao gầy đi cùng sắc mặt giống như hàn băng vạn niên, lạnh lùng tiếp lời nói:
– Phạt Ác…