Phần 123
Tống Thanh Thư một đường ung dung hướng về phía Triệu Mẫn, Lý Mạc Sầu đang ở tiến đến, cho dù bây giờ Hắc Mộc Nhai đề phòng sâm nghiêm gấp đôi, cũng không ngăn được hắn.
Tại biệt viện cũ của Đông Phương Mộ Tuyết vẫn là tĩnh mịch, Tống Thanh Thư đẩy cửa phòng bước vào, nhìn lấy hai nàng đang ngồi khoanh chân ở trên giường nhìn về phía mình, hắn đang định mở miệng, đột nhiên có linh cảm khác lạ, liền ngã người bay lui ngược về.
“Oành…”
Ngay chỗ vừa rồi hắn vừa bước vào, ngay cả đại môn cũng đều bị kình lực đánh cho vỡ nát, nếu thân pháp hắn không mau lẹ, chỉ sợ là đã bị trọng thương.
Tống Thanh Thư không kịp mảy may buông lỏng, thì một hắc ảnh từ bên trong bám theo, hắn liền có một loại cảm giác nguy cơ trước đó chưa từng có, rất nhanh liền đem trạng thái điều chuyển đến đỉnh phong, hai bóng người trong nháy mắt, ngươi tới ta đi quấn giao cùng một chỗ.
Hai người đều có độ cực nhanh, trong thời gian ngắn đã xuất thủ ra mười mấy chiêu, nhưng không có một tiếng động nào vang lên. Trong vòng chiến thỉnh thoảng có tiếng chưởng phong xé gió bay ra ngoài, lan can hay ghế đá cái gì bị chưởng phong chạm đến, lập tức đều vỡ nát, có thể nhìn thấy được bất kỳ bên nào nếu không cẩn thận thì sẽ nuốt hận tại chỗ.
Hai bóng người vừa tách ra, liền bên trong biệt viện vang lên tiếng rên đau đớn.
– Thời gian ngắn không gặp, ngươi võ công lại tinh tiến.
Một thanh âm quen thuộc vang lên.
– Trương Vô Kỵ?
Tống Thanh Thư đồng tử co rụt lại, trầm giọng quát.
Bây giờ đang đứng bên cạnh Triệu Mẫn, Lý Mạc Sầu là một công tử trẻ tuổi phong thần tuấn lãng, bất quá bên trong ánh mắt của hắn u ám ngoan lệ, Tống Thanh Thư lập tức hiểu rõ:
– Thì ra là kẻ trước đây đã bị đánh chạy như là tang gia chi khuyển… Minh Tôn đại nhân a.
…
Trương Vô Kỵ sắc mặt phát lạnh, lần trước bị thua dưới tay một cô nương vô danh, đã giống như bị một cây gai đâm vào trong lòng, bất quá Trương Vô Kỵ không muốn tại trước mặt Tống Thanh Thư yếu thế, lạnh hừ:
– Hừ… tiểu bối ngu ngốc kia, tiểu nha đầu đó là kiếm tiên chuyển thế, bổn tọa nhất thời chủ quan nên mới thua nửa chiêu. Tiểu tử ngươi cũng không cần đắc ý, cũng không biết lúc ban đầu là ai bị ta đánh tang gia chi khuyển…
Tống Thanh Thư không tức giận, cười hắc hắc nói:
– Lần trước là ta bị ngươi ám toán, lần này chúng ta vừa vặn một trận đánh tới, mời…
Hắn vừa nói, vừa ra dáng vẻ khiêu chiến.
Tống Thanh Thư không có vì lần trước thua mà tâm tình sinh ra sợ hãi, thứ nhất là lần trước đúng là bị đối phương ám toán, chứ không phải là tỷ thí công bằng, bởi vậy trong lòng hắn đã không phục, thứ hai trong khoảng thời gian này, cảnh giới võ công của hắn lại có chất bay vọt, vừa vặn muốn tìm một tuyệt đỉnh cao thủ để thử qua một chút, thứ ba, thông qua vừa rồi những chiêu xuất thủ ngắn ngủi, Tống Thanh Thư đã phát hiện được thương tích trên người của Minh Tôn tựa hồ vẫn còn, hắn liền hiểu được, từ lần trước thụ thương chỉ sợ đối phương còn chưa có kịp khôi phục, cũng là cơ hội tốt để mình đánh chó mù đường.
– Bổn tọa thân phận hạng gì mà ngươi muốn khiêu chiến thì ta phải nghe theo ứng chiến chứ?
Minh Tôn nặng nề hừ một tiếng, trên mặt lại nóng lên, chuyện của lão thì tự mình biết, lần trước bị thương tổn tại trong tay A Thanh, cách lâu như vậy mà lão cũng không cách nào đem kiếm khí trong cơ thể bức ra được, đã vậy thương thế càng ngày càng nghiêm trọng, đành phải dùng nội công thâm hậu tạm thời áp chế luồng kiếm khí này. Vừa rồi mới cùng giao phong với Tống Thanh Thư mười mấy chiêu ngắn ngủi, bên trong thân thể kiếm khí đã dần dần ép không xuống được, lão cảm giác được kinh mạch của mình phảng phất có kiếm khí cắt trúng đau đớn.
Nghĩ tới đây, Minh Tôn âm thầm hối hận, sớm biết vậy thì không nên khinh thường đối phương, nhưng ai nào ngờ đối phương trong khoảng thời gian này võ công lại đột nhiên tăng mạnh nhiều như vậy.
Tống Thanh Thư cười lạnh:
– Ngươi phô trương thanh thế, chúng ta vừa mới giao thủ qua, ngươi bây giờ tình huống như thế nào, ta còn không biết rõ ràng sao?
Thấy thân hình Tống Thanh Thư khẽ nhúc nhích, Minh Tôn biến sắc, liền vội vươn tay đặt tại trên bả vai của Lý Mạc Sầu cùng Triệu Mẫn, trầm giọng nói:
– Ngươi nếu như tiến thêm một bước, thì hai mỹ nhân này sẽ là hương tiêu ngọc vẫn.
Trước đó vì sợ hai nàng mở miệng báo cho Tống Thanh Thư, cho Minh Tôn đã phong bế Huyệt Đạo các nàng, bây giờ thì lão cần hai người nói chuyện để tác động đến tâm trí Tống Thanh Thư, cho nên thuận tay giải khai á huyệt các nàng.
Lý Mạc Sầu vừa mới thoát khốn, liền lạnh hừ một tiếng:
– Họ Tống kia, ta và ngươi không có quan hệ, ngươi không cần cố kỵ đến ta, huống chi ta cũng chẳng còn mấy hơi thở, không đáng để cứu.
Nàng hành tẩu giang hồ, xưa nay cao ngạo, bây giờ bị người cưỡng ép làm con tin, lấy nàng có lòng kiêu hãnh thì thế nào nhận được, nếu không phải vì trọng thương bất lự, nói không chừng nàng đã tự vận để tỏ rõ ý chí.
Triệu Mẫn cũng sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, tuy nhiên lời nói ra lại cực kỳ kiên định:
– Ngươi cũng không cần phải để ý đến ta, lập tức thay ta giết chết lão yêu quái này, ta cho dù là thành quỷ cũng sẽ báo đáp ngươi.
Trương Vô Kỵ cười ha ha:
– Không nhìn ra, hai nữ nhân này, vậy mà đều tình thâm ý trọng, vì ngươi dám nguyện ý hy sinh chính mình, bất quá quận chúa, ngươi thay lòng đổi dạ cũng quá nhanh đi, nếu nhớ không lầm thì ngươi hẳn là nữ nhân của ta.
– Phì… Ai… là nữ nhân của ngươi! Ngươi chỉ là lão quái vật bất tử…
Nghĩ đến Trương Vô Kỵ bị hắn đoạt xá, trái tim Triệu Mẫn nhất thời lại bị đau đớn.
– Họ Tống kia, ngươi cho dù hao tổn nhiều tâm tư, bất quá nữ nhân đó cũng là là một kẻ phong tao mà thôi, ngươi không biết, quận chúa này trên giường thì cũng gọi là một bậc mị cốt thiên thành, khiến cho bổn tọa phải quyến luyến suốt ba ngày ba đêm không nỡ xuống giường…
Minh Tôn ha ha cười nói, bởi vì cái gọi là cao thủ so chiêu, thắng bại chỉ là trong ranh giới mong manh, lão nhìn ra được Tống Thanh Thư đối với Triệu Mẫn tựa hồ có cảm tình, nên nhân cơ hội nhiễu loạn tâm trí của đối phương.
– Thứ vô sỉ…
Triệu Mẫn tức giận đến toàn thân run rẩy, vô thức đối với Tống Thanh Thư giải thích.
– Ta không có…
– Hừ… uổng cho ngươi là tôn sư một giáo, lại có hành động vô cùng hạ lưu khác nhau.
Tống Thanh Thư xem thường, trên mặt phát ra một nụ cười thần bí.
– Về phần quận chúa có còn chi thân xử nữ hay không, ta so với ngươi thì rõ ràng hơn nhiều.
Minh Tôn bị nụ cười cổ quái của Tống Thanh Thư làm cho hơi giật mình, rất nhanh nghĩ đến một loại khả năng, không khỏi tức giận:
– Ngươi cùng nàng…
Tống Thanh Thư bởi vì tu luyện Hoan Hỉ Thiền Pháp, về chi thuật kỹ xảo đối với nữ nhân thì hắn đã là cấp bậc đại tông sư. Cùng Triệu Mẫn ở chung lâu như vậy, nàng có phá thân hay chưa, thì đương nhiên Tống Thanh Thư quá là rõ ràng biết được, bởi vậy hắn không có bị Minh Tôn hồ ngôn loạn ngữ cho rối trí, đã thế hắn còn biểu lộ ung dung với nụ cười thần bí, lại làm cho Minh Tôn sinh ra liên tưởng không tốt, liền cho là hai người bọn họ đã trải qua cái chuyện giường chiếu, không khỏi kinh sợ tức tối.
Theo các thời kỳ Minh Giáo thì Thánh Nữ đều phải là xử nữ không tì vết, thiết luật đưa ra cái quy củ này thì cũng hiểu Minh Tôn đối với tình tiết xử nữ là cỡ nào quan trọng, Triệu Mẫn kiều diễm vũ mị, xán lạn như hoa, lại có thân phận cao quý, đã sớm bị Minh Tôn coi là độc chiếm của mình, bây giờ biết được nàng bị nam nhân khác lấy đi sự trong trắng, há có thể không giận được sao?
Tống Thanh Thư là nhân vật bực nào tinh linh, thấy Minh Tôn biểu lộ, liền biết là lão đã bị trúng quả lừa, lập tức lộ ra ý cười:
– Kỳ thực lời vừa rồi ngươi nói thì phải để là ta nói mới đúng, loại cảm giác linh nhục hợp nhất kia thì tuyệt không thể tả, quận chúa nói thử xem có đúng hay không vậy?
Triệu Mẫn không khỏi thầm mắng một tiếng vô sỉ, tuy nhiên chỉ cần có thể đả kích Minh Tôn lão yêu quái này, nàng cũng nguyện ý phối hợp một chút, nhất thời làm như hờn dỗi:
– Ngươi làm sao đem cái loại sự tình nói ra ngoài a.
Tống Thanh Thư lặng lẽ tán thưởng, Triệu Mẫn lúc này một mặt thẹn thùng nói ra, lần này dù chỉ là lời nói bề ngoài, chí ít cũng làm cho Minh Tôn bị ngàn lần bạo kích thương tổn.
Minh Tôn quả nhiên mắc lừa, vừa nổi giận định xuất chiêu thì đột nhiên tỉnh táo lại. Lão dù sao cũng là nhất đại kiêu hùng, rất nhanh thanh tỉnh nhận thức lúc này trạng thái bên trong thân thể của mình không tiện động thủ, đành phải cưỡng chế nộ hỏa, tiện tay điểm lại á huyệt hai nàng, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
– Tống Thanh Thư, hai ta tuy xung đột, nhưng ngươi hãy tự vấn lòng, hai ta có cái gì mà không giải được thâm cừu đại hận a?
– Không…
Tống Thanh Thư sắc mặt lập tức trở nên lạnh xuống.
Minh Tôn giật mình, rất nhanh phản ứng nói sự tình:
– Lúc trước đối với Chu Chỉ Nhược ta có ý xấu là không đúng, bất quá ta cùng Chu Chỉ Nhược thì cuối cùng cũng không có nảy sinh qua cái gì, huống chi kết quả là ta còn đem nữ nhân của Trương Vô Kỵ bồi thường cho ngươi, tính thế nào thì ngươi cũng là kiếm lợi rồi…
Tống Thanh Thư cười lạnh:
– Nói nghe qua giống như là ngươi chủ động đưa cho ta vậy.
– Ngươi không thể phủ nhận, nếu không phải là nhờ ta đoạt xá họ Trương kia, lấy cảm tình của hai người bọn họ, ngươi cảm thấy ngươi có nửa phần cơ hội dính vào thân thể kiều diễm của quận chúa này sao?
Minh Tôn lạnh nhạt nói.
Tống Thanh Thư cũng ngầm thừa nhận như vậy, trầm ngâm sau một lúc:
– Ngươi nói nhăng nói cuội những lời này, đến cùng là muốn cái gì?
– Bây giờ Mông Cổ thế lớn khó chế phục, phóng nhãn nhìn ra thiên hạ, có cơ hội chống lại Mông Cổ cũng chỉ có hai người chúng ta mà thôi, nếu chúng ta tiếp tục thù địch, thì chỉ ngao cò đánh nhau để cho ngư ông đắc lợi, cho nên ta đề nghị, chúng ta biến chiến tranh thành kết minh để cùng đối phó với Mông Cổ, ngươi thấy như thế nào?
Giọng nói Minh Tôn hời hợt, nhưng rơi vào tai của Tống Thanh Thư cùng Triệu Mẫn, lại vang như kinh lôi.
…
– Đối phó với Mông Cổ?
Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái, hắn vạn lần không nghĩ đến Minh Tôn sẽ có đề nghị như vậy, dù sao trước đó mấy lần hai người bọn họ đều muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, hiện tại đột nhiên nói muốn kết minh, xác thực gió chuyển chiều đến có chút nhanh.
Lúc này Triệu Mẫn trong lòng vô cùng nóng nảy, nàng lo lắng Tống Thanh Thư đáp ứng với lão, vậy thì thù này mình sẽ không có cách nào báo, bất đắc dĩ lúc này bị điểm á huyệt, có một bụng lời nói cũng không mở miệng được.
Thấy Tống Thanh Thư trầm mặc, Minh Tôn cho là hắn đang do dự, liền thêm một mồi lửa, tiếp tục khuyên:
– Ngươi phạm vi thế lực bây giờ tuy không cùng Mông Cổ giáp giới, nhưng theo bổn tọa xem ra, Mãn Thanh hiện tại đã là lung lay sắp đổ, địa bàn đó sớm muộn gì cũng là của ngươi, Mông Cổ bây giờ quân chủ lực thì đang Tây chinh, đến lúc quân chủ lực quay về Trung Nguyên, đó cũng là ngày Trung Nguyên bị tiêu diệt, lấy năng lực của ngươi, lại không thấy không điểm này sao?
Tống Thanh Thư im lặng, đến từ hậu thế hắn lại há lại không biết Mông Cổ uy hiếp, tới lúc quân chủ lực Mông Cổ tây chinh trở về, Mông Cổ tất nhiên sẽ lấy thế mạnh như chẻ tre bình định Trung Nguyên.
– Ngươi có kế hoạch gì?
Tống Thanh Thư đột nhiên hỏi, Triệu Mẫn bên cạnh nghe được trong lòng chợt lạnh, nàng minh bạch Tống Thanh Thư chỉ sợ là đã tâm động.
– Ngươi cùng ta liên hợp, thừa dịp quân chủ lực Mông Cổ đi Tây chinh chưa trở về, hãy gạt bỏ các thế lực Mông Cổ ở đây. Đến lúc đó Minh Giáo binh xuất ra Thiên Sơn đánh tan thế lực A Lý Bất Ca, ngươi thì Bắc Thượng công kích địa bàn Nhữ Dương Vương, sau đó liên hợp các quốc gia Trung Nguyên giáp công bản bộ của Hốt Tất Liệt, chỉ cần loại trừ hết ba vương gia của Mông Cổ, thì thực lực Mông Cổ chí ít tổn thất hết một nửa, khi đó cho dù Thiết Mộc Chân dẫn binh trở về, thì đại thế cũng đã mất.
Minh Tôn trong mắt hàn quang chớp động, cái chiến lược kế hoạch này là lão có chút bất đắc dĩ tiết lộ ra, dù sao bởi vì Tống Thanh Thư cũng là nhân vật xuất thế, dẫn tới việc hắn đã chiếm đoạt được Kim Xà doanh, làm cho kế hoạch khống chế Bạch Liên Giáo của lão phá sản, kể từ đó kế hoạch của Minh Tôn muốn khống chế Thanh Quốc cùng Nam Tống cũng không có giải quyết được gì. Lão dù sao cũng là kiêu hùng hàng mấy trăm năm, cứ việc cùng Tống Thanh Thư có tư oán, nhưng vì thiên hạ trước mặt, lão lại quyết định thật nhanh, lựa chọn liên hợp với hắn để đối phó Mông Cổ.
– Chưa luận đến Thiết Mộc Chân, chỉ là nói đến A Lý Bất Ca cùng Nhữ Dương Vương phủ, thủ hạ mãnh tướng nhiều như mây, tinh binh vô số kể, nào có dễ dàng đối phó như vậy?
Tống Thanh Thư hiển nhiên đối với các kế hoạch này không quá xem trọng.
– A Lý Bất Ca cùng Nhữ Dương Vương phủ đúng là thực lực hùng hậu, nhưng nếu hai người chúng ta liên kích đã bại bọn họ mà năng lực cũng không có được, thì còn nói gì đến việc tranh thiên hạ?
Minh Tôn trong giọng nói tràn ra chi ý ngạo nghễ, phảng phất 10 vạn quân tinh kỵ Mông Cổ trong tay của A Lý Bất Ca, trong mắt lão chỉ là một đám ô hợp vậy.
– Về phần đại quân Thiết Mộc Chân đang Tây chinh, ngươi không cần lo lắng, trong vòng mấy năm nữa, bọn họ không có khả năng thoát thân.
– Vì cái gì?
Tống Thanh Thư trong mắt tinh quang lóe lên, Minh Tôn trong lời nói tựa hồ lộ ra một ít tin tức trọng yếu.
Minh Tôn do dự, một lát sau mới mở miệng nói:
– Được rồi… vì để thể hiện thành ý kết minh của bổn tọa, ta có thể tiết lộ cho ngươi một tin tức trọng yếu, ngươi có biết chuyện Tây Hạ chọn phò mã tại sao lại trì hoãn không?
Tống Thanh Thư nhớ lại lúc nghe thấy Tứ Đại Ác Nhân nói chuyện, gật đầu:
– Tựa như vương tử Mông Cổ là Húc Liệt Ngột từ phương Tây trên đường chạy tới Tây Hạ gặp chuyện, Tây Hạ vì chờ đợi hắn, nên cố tình ý trì hoãn kéo dài thêm một năm.
– Một năm sao?
Minh Tôn giọng mỉa mai.
– Đừng nói là một năm, chuyện Tây Hạ chọn phò mã có thể là trong vòng năm năm mới tổ chức được, cũng là cảm ơn trời đất.
– Chẳng lẽ trong đó còn có cái gì bí ẩn?
Tống Thanh Thư hỏi.
– Ngươi cũng đã biết thân phận của bổn tọa, chính là Minh Tôn của Minh Giáo Ba Tư.
Minh Tôn trên mặt hoài niệm.
– Ba Tư Minh Giáo có một điểm là mấy trăm năm qua dựa vào thích khách mà sống, các lãnh chúa, đại công tước của các quốc gia phía tây nghe qua đã biến sắc. Lần này chính ta đã hạ xuống pháp chỉ, Sơn Trung Lão Nhân tự mình thích khách mang theo những sát thủ tối cao trong giáo xuất thủ ám sát Húc Liệt Ngột, dưới trướng Mông Cổ cao thủ đông đảo nên bảo trụ được cái mạng của Húc Liệt Ngột, tuy hắn không chết nhưng cũng mất hết nửa cái mạng, trong vòng mấy năm đừng mơ tưởng khôi phục…
Theo lời của Minh Tôn giải thích, Tống Thanh Thư cuối cùng mới minh bạch sự tình chân tướng, nguyên lai là quân Mông Cổ tây chinh một đường thế mạnh như chẻ tre, làm cho các quốc gia phương Tây bị chấn động, liền kết minh lại để tự vệ, Minh Tôn thừa cơ để tổng giáo Ba Tư âm thầm liên hệ với chư quốc phương Tây, khi Sơn Trung Lão Nhân đâm bị thương chủ tướng Húc Liệt Ngột của quân Mông Cổ Tây chinh, thì các quốc gia phương Tây liên quân thừa cơ phản công, dẫn đến bản bộ của tướng tiên phong quân Mông Cổ Tây chinh, mấy vạn người toàn quân bị diệt.
Mông Cổ trước đó chưa từng gặp qua thất bại, đụng phải lần này Thiết Mộc Chân tức giận lôi đình, lập tức cải biến chiến lược, cùng với các quốc gia Trung Nguyên ngưng chiến nghị hòa, đồng thời triệu hồi chư Vương lưu thủ Trung Nguyên, thề phải tiêu diệt các quốc gia phía Tây cùng với Minh Giáo Ba Tư.
Tống Thanh Thư ánh mắt ngưng tụ, trầm giọng nói:
– Ngươi đây là hy sinh chư quốc phương Tây cùng với tổng giáo Ba Tư để ngươi tranh thủ kéo dài thời gian.
– Ngươi quá coi thường thực lực chư quốc phương Tây, đừng nói là bọn họ, chỉ mới là thánh đàn Tổng Giáo Ba Tư, ẩn sâu trong quần sơn chi chít, phòng vệ tựa như tường đồng vách sắt, cho dù là địch nhân mười vạn đại quân có đến, cũng chưa chắc công được tới.
Minh Tôn cười ha ha, trước đó tại Kim Xà doanh, lão suýt chút bị Triệu Mẫn hù dọa, còn cho rằng Tổng Đàn đã xảy ra chuyện, về sau tra ra tin tức, mới biết được Tổng Giáo bên kia đã mấy lần đả bại quân Mông Cổ, cho nên lòng tin tăng lên rất nhiều.
– Chỉ cần chúng ta có thể thừa dịp trong khoảng thời gian này, tiêu diệt A Lý Bất Ca, công chiếm thảo nguyên Mông Cổ, thì đại quân quân Mông Cổ chinh Tây liền thành cái cây không rễ, trôi nổi như lục bình, ắt tự sụp đổ.
Đương nhiên Minh Tôn trong lòng có vài tính toán khác, nhưng tâm tư không thể nói với ngoại nhân, lại thấy Tống Thanh Thư vẫn không biểu lộ thái độ, Minh Tôn cau mày nói:
– Chúng ta nếu như không nắm chặt thời gian tiêu diệt chư vương Mông Cổ, chờ đến lúc quân chủ lực bọn họ Tây chinh khải hoàn trở về, đến lúc đó thì chúng ta chỉ có một đường diệt vong, chẳng lẽ ngươi còn không thấy rõ sao a?
Tống Thanh Thư cười cười:
– Cho dù đang là địch nhân, ta cũng không thể không thừa nhận, ngươi một chiêu này thật sự là hoàn hảo, ngươi có năng lực lại còn có nhãn quang chiến lược, đương thời chỉ sợ cũng không có mấy người có thể vượt qua được ngươi, bất quá…
Hắn lời nói liền xoay chuyển.
– Ta thực sự rất ngạc nhiên, ngươi là người ngạo nghễ kiêu hùng trong thiên hạ, tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ, lựa chọn cùng ta liên minh?
Minh Tôn sắc mặt biến hóa, mất tự nhiên nói:
– Đó là bởi vì ngươi lúc này đã có võ công cùng thế lực, còn trước đó cũng đã đại phá mười vạn đại quân Mãn Thanh, cũng chứng tỏ ra năng lực của một danh tướng, đương nhiên có tư cách cùng bổn tọa kết minh.
– Thật vậy sao?
Tống Thanh Thư cười lạnh.
– Vậy thì vì sao vừa rồi ngươi núp trong bóng tối đánh lén, vừa ra tay đã muốn đẩy ta vào chỗ chết?
Minh Tôn hừ một tiếng:
– Nếu như ngươi khinh địch như vậy, thì đã chết trong tay của bổn tọa, thì ngươi cũng không có tư cách hợp tác với ta.
– Hừ… ngươi đột nhiên muốn kết minh là bởi vì đang sợ ta.
Tống Thanh Thư trên mặt ý cười càng đậm.
– Nói bậy nói bạ, bổn tọa vì sao lại phải sợ ngươi.
Minh Tôn trong lòng nhảy một cái, ngoài miệng lại không lộ ra mảy may.
– Ngươi đang sợ ta liều mạng, đối với tính mạng của hai nàng kia cũng không cần, hôm nay ta muốn giết ngươi.
Tống Thanh Thư trong mắt lạnh quang chiếu sáng, hướng về phía trước một bước, trong tích tắc toàn thân tuôn ra một làn sát khí khủng bố.