Phần 126
Triệu Mẫn trong mắt lóe ra vẻ khác lạ, Tống Thanh Thư vừa rồi trong nháy mắt toát ra khí thế, mà nàng đã từng nhìn thấy ở trên một người, đó chính là khí thế của Thành Cát Tư Hãn, người vĩ đại nhất của toàn bộ Mông Cổ.
Nàng trước đây tuy đã cảm thấy Tống Thanh Thư tuyệt không phải là kẻ tầm thường, nhưng vạn lần không nghĩ đến hắn lại có chí lớn xa như vậy, mếu là như thế, tuyệt đối sau này sẽ cùng Mông Cổ phát sinh xung đột lợi ích, nàng và hắn tương lai về sau, sợ rằng nhất định sẽ lại gặp nhau ở trên chiến trường.
Lại nghĩ tới lúc này đang thương lượng quan hệ thông gia, Triệu Mẫn cảm thấy trái tim của mình càng thêm phiền muộn, nàng vừa rồi nói Nhậm Doanh Doanh cùng Tống Thanh Thư tư định chung thân, bất quá là vì là để làm nhiễu loạn giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo, để cho ba người có thể nhân tiện tìm cơ hội giải vây, nên cũng không ngờ đến lại xuất hiện cái tình huống như bây giờ.
Nhậm Ngã Hành biết rõ ràng Tống Thanh Thư cùng Nhậm Doanh Doanh cũng không có gì, nếu không thì vào thời khắc mấu chốt lại điểm á huyệt nàng, Tống Thanh Thư lúc đầu kinh ngạc, lập tức liền rõ ràng tâm tư của Nhậm Ngã Hành, lập tức cũng mượn gió bẻ măng theo, một lão hồ ly, một tiểu hồ ly, cùng nhau chỉ nói dăm ba câu, liền nhanh chóng đính lên hôn sự.
Triệu Mẫn thần sắc phức tạp liếc nhìn Tống Thanh Thư, nàng lúc này mới ý thức được, lâu nay mình chỉ coi Tống Thanh Thư là một cao thủ tuyệt đỉnh, mà quên rằng hắn đã là chi chủ có thế lực nhất phương, mặc dù hắn cùng Nhậm Doanh Doanh trong chuyện này tựa hồ cũng không có ái tình gì cả, nhưng vì để tăng cường thể lực, hắn vẫn không chút do dự đáp lời đến vụ thành thân này…
Nhậm Ngã Hành cũng sáng mắt lên, bất quá lão rất nhanh khôi phục tâm tư:
– Hừ, khẩu khí không nhỏ, tuy nhiên ngươi bây giờ chỉ có là mảnh đất nhỏ, thế lực thậm chí còn không bằng Nhật Nguyệt Thần Giáo của lão phu, thì lấy tư cách gì để đàm luận nói đến thế giới rộng lớn này chứ?
Lúc này Tống Thanh Thư cười nhạt:
– Trước đây không lâu, vãn bối vẫn chỉ là độc hành một người…
Nhậm Ngã Hành lặng lẽ, rõ ràng nghĩa bóng của đối phương, Tống Thanh Thư chỉ trong vòng có mấy tháng, bên trong từ không có gì, mà bây giờ đã sở hữu trong vòng ngàn dặm, dưới trướng lại có tinh binh mấy vạn, cách thời gian mấy năm trước, ai có thể ngờ tới hắn sẽ thành tựu đến mức độ này…
– Thôi được… ngày sau hãy nhớ tuân thủ theo lời hứa hẹn.
Nhậm Ngã Hành rốt cục nói ngắn gọn vài chữ, liền quyết định nắm lấy cái cọc quan hệ thông gia này.
Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, cung kính thi lễ:
– Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân.
Nhậm Ngã Hành cười ha ha, nhiệt tình đỡ hắn đứng thẳng dậy:
– Miễn lễ… miễn lễ, sau này ngươi và ta sẽ là ông tế (cha vợ) liên thủ, thử hỏi trong thiên hạ ai là địch thủ!
Toàn bộ quá trình quan hệ thông gia, một già một trẻ hai người từ đầu tới đuôi đều ăn ý chưa từng hỏi qua ý của người trong cuộc là Nhậm Doanh.
Một bên Nhậm Doanh Doanh tuyệt vọng, nước mắt rì rào rơi xuống, Nhậm Ngã Hành nhìn thấy, trong lòng cũng có chút đau xót, liền giải ra huyệt đạo của nàng:
– Doanh Doanh, đây là đại hảo sự a, làm sao ngươi lại khóc…
Nhậm Doanh Doanh vừa mới thoát vây, lập tức kêu lên:
– Phụ thân… nhi nữ tuyệt đối sẽ không gả cho tên khốn kiếp này, nhi nữ đã cùng với Xung Ca tình đầu ý hợp…
– Im miệng!
Nhậm Ngã Hành biến sắc.
– Người đâu…
– Giáo Chủ có gì phân phó?
Rất nhanh một thân vệ chạy vào.
– Truyền Hắc Mộc lệnh của bản giáo chủ, bất kể là người của bản giáo hay là giang hồ nhân sĩ bên ngoài, phàm là có thể lấy được tính mạng của Lệnh Hồ Xung, bản giáo chủ sẽ hậu tạ lễ lớn.
Nhậm Ngã Hành lạnh giọng nói.
– A?
Tên Thân Vệ không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn Nhậm Doanh Doanh một chút, Thánh Cô cùng Lệnh Hồ Xung có liên quan như thế nào, giáo chúng ai mà không biết.
– Nghe không hiểu lời của bổn tọa nói sao?
Nhậm Ngã Hành trong giọng nói đã mang vẻ đáng sợ.
– Bẩm vâng…
Tên Thân Vệ mồ hôi lạnh lập tức liền thẩm thấu sau lưng, đang muốn cáo lui, chợt Nhậm Doanh Doanh cuống quýt kêu lên:
– Chậm đã!
Nhậm Doanh Doanh chạy đến trước mặt Nhậm Ngã Hành, vừa lo lắng vừa tức giận:
– Phụ thân… Xung ca từng đã cứu phụ thân lấy lại ánh mặt trời, phụ thân cũng đã từng cho Xung Ca chức vị, bây giờ sao lại có thể… lật lọng như vậy… như vậy…
– Chúng ta là người trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, nếu nói là làm, chứ không phải là giống như những kẻ tự xưng là giang hồ chính đạo kia thông đồng với nhau làm bậy…
Nhậm Ngã Hành nghiêm sắc mặt nói…
Thấy nữ nhi một mặt thương tâm phẫn nộ, Nhậm Ngã Hành do dự một chút, xuống giọng nói tiếp:
– Doanh Doanh, phụ thân đây là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi đã sắp trở thành thê tử của người, mà trong lòng vẫn cứ nhớ tới Lệnh Hồ Xung, thì làm sao gặp mặt nói chuyện với phu quân sắp tới của ngươi đây chứ?
Nhậm Doanh Doanh căm tức liếc Tống Thanh Thư:
– Tên khốn kia không phải phu quân, phu quân của nhi nữ chỉ có thể là… chỉ có thể là…
– Doanh Doanh!
Nhậm Ngã Hành lạnh nói.
– Từ xưa tới nay, chuyện thành thân của nữ tử nữ đều do phụ mẫu làm chủ, Tống Thanh Thư là do phụ thân an bài làm phu quân cho ngươi, vì thế phu quân chỉ có thể là hắn mà thôi! Nếu như ngươi không muốn Lệnh Hồ Xung phải chịu chết, thì có thể đi cầu xin phu quân của người, nếu hắn rộng lượng, chấp thuận thả cho Lệnh Hồ Xung một con ngựa, phụ thân đương nhiên sẽ không tiếp tục làm khó dễ Lệnh Hồ Xung.
Nhậm Doanh Doanh sắc mặt âm tình biến ảo, cả người đứng ngây người tại chỗ, trong lòng nàng rõ ràng, nếu nàng cầu xin Tống Thanh Thư, như vậy thì chẳng khác gì là đã chấp nhận thân phận hắn làm phu quân của mình, còn không đi cầu hắn, một khi Hắc Mộc lệnh của Nhật Nguyệt Thần Giáo phát ra, cho dù Lệnh Hồ Xung võ công có cao đến đâu, cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết.
Lúc này Tống Thanh Thư thản nhiên, tựa hồ không nhìn thấy trước mắt mình nảy sinh ra chuyện gì.
Nhậm Ngã Hành trở mặt vô tình, Tống Thanh Thư không chút biến sắc, Lý Mạc Sầu ở một bên nhìn hai người bọn họ cũng lạnh cả tim: “Cứ tưởng rằng ta Lý Mạc Sầu ở trên giang hồ đã được cho là có thủ đoạn độc ác, nhưng so với những người này thì phải gọi là lão đại, chính mình thật sự là còn kém xa tít tắp.”
“Xem ra ta trước giờ vẫn là đánh giá thấp Nhậm Ngã Hành, lão thật sự là có thể xưng tụng nhất đại kiêu hùng.” Triệu Mẫn rõ ràng nhìn thấy Nhậm Ngã Hành từng bước ép sát tâm tư của Nhậm Doanh Doanh, để cho nàng phải nhận mệnh tiếp thu đoạn hôn sự này.
Thấy Nhậm Doanh Doanh vẫn không có biểu lộ gì cả, Nhậm Ngã Hành hừ một tiếng, trừng mắt với tên thân vệ:
– Bổn Tọa lệnh cho ngươi truyền Hắc Mộc lệnh, ngươi tại sao còn ở chỗ này?
– Chờ đã!
Nhậm Doanh Doanh trên mặt ngọc trắng nõn hai gò má rơi xuống hai hàng thanh lệ, vẻ mặt thẫn thờ đi tới trước mặt Tống Thanh Thư.
– Cầu ngươi buông tha cho Xung ca.
Tống Thanh Thư cũng không có lập tức đáp ứng, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi:
– Xung ca là ai?
Nhậm Doanh Doanh sắc mặt trắng nhợt, siết chặt nắm tay:
– Cầu ngươi buông tha cho Lệnh Hồ Xung.
– Hóa ra là Lệnh Hồ huynh đệ.
Tống Thanh Thư biểu hiện như là nhớ ra.
– Tống mỗ lâu nay cũng kính nể hắn tiêu sái hào sảng phóng khoáng…
Vừa nói vừa đi tới Nhậm Ngã Hành trước mặt:
– Không biết Nhâm giáo chủ có thể cho vãn bối một nhân tình, tha Lệnh Hồ huynh một con đường sống được không?
Nhậm Ngã Hành nghiêm sắc mặt, không vui nói:
– Ngươi xưng hô với lão phu là cái gì?
Tống Thanh Thư sững sờ, rất nhanh phản ứng:
– Nhạc phụ đại nhân có thể xem xét mặt mũi tiểu tế, buông tha cho Lệnh Hồ huynh.
Nhậm Ngã Hành lúc này mới đổi giận thành vui:
– Nếu hiền tế đã mở miệng, ta há lại có thể tiếp tục làm khó dễ tiểu tử Lệnh Hồ Xung kia.
Tiện tay vung lên, dặn dò tên thân vệ:
– Ngươi lui xuống đi, Hắc Mộc lệnh tạm ngưng không nói.
– Bẩm vâng…
Tên thân Vệ vội vàng lùi ra ngoài cửa.
Một bên Triệu Mẫn cùng Lý Mạc Sầu trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người bọn họ, một giả mặt đỏ, một giả mặt trắng, trong lòng không nhịn được thầm mắng vô sỉ, ngược lại thì Nhậm Doanh Doanh không có phản ứng gì, cả người thất hồn lạc phách đứng yên nơi đó, phảng phất đời này đã mất đi vật trọng yếu nhất của mình…
Nhậm Ngã Hành thỏa mãn gật đầu:
– Bây giờ sắc trời đã tối, hiền tế hãy nghỉ ngơi đêm nay, ngày mai ta có rất nhiều chuyện muốn cùng ngươi thảo luận.
Tống Thanh Thư gật đầu, hắn đương nhiên biết rõ Nhậm Ngã Hành muốn cùng hắn nói chuyện gì, hôn sự của Nhậm Doanh Doanh chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là chi tiết hợp tác liên minh của Nhật Nguyệt Thần Giáo cùng với Kim Xà doanh.
Nhậm Ngã Hành đột nhiên có chút do dự, chốc lát liền mở miệng nói:
– Nếu Hiền Tế cùng Doanh Doanh đã tư định chung thân, thì cũng không còn là người ngoài, đêm nay hiền tế cứ nghỉ ngơi trong gian phòng của Doanh Doanh ah, còn hai vị cô nương này, ta sẽ an bài các nàng ở tại phụ cận tĩnh dưỡng.
Bây giờ Nhật Nguyệt Thần Giáo đang trong thế nội ưu ngoại hoạn, Nhậm Ngã Hành cần Tống Thanh Thư cường viện. Lão thực cũng không xác định được nữ nhi mình cùng Tống Thanh Thư có hay không đã phát sinh quan hệ, nhưng lão rõ ràng ý trung nhân của nữ nhi là Lệnh Hồ Xung, lo lắng đêm dài lắm mộng sinh ra biến cố gì, còn không bằng trực tiếp để cho bọn họ gạo nấu thành cơm.
Đương nhiên làm như vậy còn có một nguyên nhân trọng yếu, Nhậm Ngã Hành biết ngày hôm nay mình bức bách nữ nhi quá mức, lo lắng nữ nhi sẽ nghĩ không ra, có ý nghĩ đến cái chết, lão thi cũng vô pháp tại mọi thời khắc gìn giữ nàng, bây giờ để cho Tống Thanh Thư cùng nàng ở cùng một chỗ, chí ít thì hắn cũng có thể chăm sóc đến nàng.
Còn vấn đề thuần khiết của nữ nhi, hai người sớm muộn gì cũng trở thành phu phụ, thì đâu có quan hệ gì.
Nghe được phụ thân quyết định, Nhậm Doanh Doanh giật mình tỉnh lại:
– Không muốn… nữ nhi không muốn cùng hắn ở bên nhau.
Dù cho Triệu Mẫn kiến thức rộng rãi, bây giờ cũng bị câu chuyện làm cho trợn mắt há mồm, nghĩ tới tất cả ngọn nguồn đều là do chính mình dẫn ra, không khỏi càng thêm buồn bực mất tập trung, không có biểu cảm gì nói:
– Các ngươi cứ chậm rãi thương lượng đi, ta trọng thương trong người, đi nghỉ ngơi trước đây.
Nói xong liền đi ra ngoài, để không nhìn thấy chuyện phiền não trong lòng trước mắt.
Lý Mạc Sầu cũng cảm thấy bầu không khí quỷ dị, cũng không muốn tiếp tục lưu ở chỗ này:
– Ta cũng đi nghỉ ngơi.
Rồi như chạy trốn đuổi theo cước bộ của Triệu Mẫn.
Nhậm Ngã Hành nói vọng ra phân phó nói:
– Ở bên cạnh gian nhà của Thánh Cô, tìm một nơi u tĩnh cho hai vị cô nương nghỉ ngơi, tất cả mọi người phải lấy chi lễ đón tiếp.
– Tuân mệnh…
– Hai vị cô nương xin mời đi bên này!
…
Trong phòng chỉ còn dư lại ba người, đối mặt ánh mắt thương tâm của nữ nhi, Nhậm Ngã Hành cũng cảm thấy có chút lúng túng, vội nói:
– Ta cũng về trước, để cho các ngươi thân cận hơn một chút.
Nói xong thân hình lóe lên, không để ý đến Nhậm Doanh Doanh, trong nháy mắt liền biến mất ở bên ngoài.
“Lão hồ ly này!” Tống Thanh Thư thầm mắng một tiếng, nhãn quang chậm rãi quay lại, thấy Nhậm Doanh Doanh đang dựa vào cây cột nhìn theo phương hướng bóng dáng Nhậm Ngã Hành biến mất, bộ dạng yếu đuối mong manh, đôi mi thanh tú cau lại, có ba phần sâu ưu sầu, nhưng lại có bảy phần mờ mịt.
– Nhậm đại tiểu thư, cô nương và tại hạ thực sự là hữu duyên a.
Tống Thanh Thư ho nhẹ một tiếng rồi nói.
Nhậm Doanh Doanh thức tỉnh, một mặt chán ghét nhìn hắn:
– Ai cùng cái loại bỉ ổi hạ lưu vô sỉ như ngươi hữu duyên chứ!
– Lúc trước Nhâm đại tiểu thư bị Tống mỗ nhìn xem thấy hết toàn bộ thân thể, hận là không thể giết được tại hạ để yên tâm không còn lo lắng, vậy có từng nghĩ đến sẽ có một ngày lại trở thành thê tử của Tống mỗ không đây? Nếu đó không phải là hữu duyên vậy thì là cái gì?
Tống Thanh Thư nhàn nhạt cười nói.
Nhậm Doanh Doanh một khuôn mặt một thoáng trở nên trắng bệch, một lúc lâu qua đi nàng rốt cục mở miệng, kiên định nói:
– Vụ thành thân này, ta quyết không đáp ứng!