Phần 2
Cô nương lục y ánh mắt lộ ra thần thái sang rực, mỉm cười cự tuyệt nói:
– Không cần, ta còn muốn bồi cừu nhi một chút, lát nữa ta sẽ tự mình trở về.
– Như vậy a, thế thì được rồi.
Tống Thanh Thư cũng đang gấp gáp muốn chạy về Kim Xà doanh, thứ nhất để tránh khỏi Chu Cửu cùng Hạ Thanh Thanh lo lắng, thứ hai việc tuyển chọn tân Kim Xà Vương còn có sự tình phải chuẩn bị.
– Thủy cô nương, nếu không ngại cùng tại hạ cưỡi chung một con ngựa chứ?
Tống Thanh Thư hỏi, trong sơn cốc kia có mấy con ngựa đều lục tục chạy mất, chỉ còn lại có con ngựa Chiếu Dạ Bạch của Thủy Sinh là không nỡ rời bỏ chủ nhân, một mực quyến luyến ở tại phụ cận.
– Hừ… nếu ta nói ngại, thì công tử sẽ không cưỡi ngựa sao?
Thủy Sinh nói, nàng lại khôi phục lại tâm tính giảo hoạt thường ngày của mình.
– Nếu như cô nương nói ngại, vậy thì cô nương chỉ đành đi bộ, bởi vì đâu có nha hoàn nào cưỡi ngựa, còn thiếu gia của mình lại bước đi sau ah.
Tống Thanh Thư cười hì hì nhìn nàng.
Thấy hắn lại nhắc tới chuyện lúc trước, Thủy Sinh tâm lý trái lại dâng lên một tia ngọt ngào, khẽ cáu:
– Công tử chỉ biết khi dễ ta.
– Mới vừa rồi là chính ai nói làm trâu làm ngựa, làm nha hoàn cho ta?
Tống Thanh Thư không có hảo ý nói.
Thủy Sinh sắc mặt đỏ lên, bất quá trong lòng nàng rất là cảm kích đối phương thay nàng báo thù, nên cũng không phản bác, hào phóng thừa nhận nói:
– Làm nha hoàn thì làm nha hoàn, có gì mà sợ chứ?
– Chiếu Dạ Bạch, mau tới đây.
Thủy Sinh vẫy vẫy tay, con ngựa trắng kia phảng phất hiểu được tiếng người chạy tới.
– Nhạ… nhớ kỹ người này, sau này hắn cũng sẽ là chủ nhân của ngươi, khi nào hắn muốn cưỡi ngươi, ngươi không được phát cáu đấy.
Thủy Sinh kéo con Chiếu Dạ Bạch đến trước mặt Tống Thanh Thư, tại bên tai con ngựa nói.
Chiếu Dạ Bạch là lễ vật của Thủy Đại tặng cho Thủy Sinh khi nàng còn bé, một người, một ngựa từ thuở nhỏ cùng lớn lên, nên rất thông hiểu với nhau, Thủy Sinh cực kỳ yêu thích bảo bối này.
Chiếu Dạ Bạch dậm chân phát ra tiếng phì phì trong mũi, tựa như có chút không cam tâm, Thủy Sinh mỉm cười, đưa tay tại trên lưng ngựa nhấn một cái, dáng điệu uyển chuyển phóng người lên ngựa, nhìn Tống Thanh Thư hô:
– Công tử còn chưa lên?
– Tốt…
Vừa dứt lời, Tống Thanh xoay người liền nhảy lên ngồi xuống phía sau Thủy Sinh.
Cảm thụ được phía sau tay của nam nhân từ dưới nách xuyên qua đến phía trước nắm dây cương, Thủy Sinh trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng mê người.
Tống Thanh Thư cùng cô nương lục y cáo biệt xong, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, cưỡi Chiếu Dạ Bạch hướng về phía Kim Xà doanh chạy đi.
…
– Nhẹ một chút!
Thấy Tống Thanh Thư chút nào không thương tiếc ngựa mình, Thủy Sinh đau lòng sờ sờ bờm lông Chiếu Dạ Bạch.
– Ta đâu có dùng lực a?
Tống Thanh Thư oan uổng kêu lên.
…
Trong gió mơ hồ văng vẳng truyền đến đối thoại hai người, Hoa Thiết Can nghe được tưởng là bọn họ đang làm chuyện kia, nhịn không được phi một cái.
– Hừ… phụ thân vừa mới chết mà vậy phóng túng như vậy, thật là một cô nương tao lãng…
– Ngươi đang nói bậy vị tỷ tỷ kia phải không?
Cách đó không xa cô nương lục y tò mò theo dõi lão.
– Đúng thì thế nào?
Hoa Thiết Can thấy mình cả ngày hôm nay quá thật sự là biệt khuất, tốt xấu gì cũng là một đại hiệp uy chấn Giang Nam, kết quả làm thành chó săn cho Huyết Đao lão tổ còn không nói, lại phải đối với một hậu sinh vãn bối cúi đầu khom lưng, hiện tại thậm chí ngay cả một cô nương hương dã cũng dám đối với mình hô to gọi nhỏ.
Nghĩ tới đây, Hoa Thiết Can nhìn về phía cô nương lục y ánh mắt có chút bất thiện, trong lòng suy nghĩ:
“Hôm nay khí tiết không còn giữ được, Thủy Sinh kia có thể sẽ không đem bí mật của ta tiết lộ ra ngoài, nhưng nếu như nữ nhân này đem sự tình hôm nay nói ra, ta chẳng phải là chết không có chỗ chôn thây?”
Cảm nhận được vẻ mặt lão biểu tình biến hóa, cô nương lục y ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi muốn giết ta sao?
– Đúng thì thế nào… trách thì chỉ trách ngươi thấy được cái không nên nhìn.
Hoa Thiết Can mắt lộ ra hung quang, cầm lên cây thiết thương vũ khí thành danh của mình, đi bước một hướng cô nương lục y ép tới.
Cô nương lục y chẳng tỏ vẻ gì lo sợ, trái lại nở nụ cười:
– Như vậy cũng tốt, ta cũng đang muốn giết ngươi báo thù cho cừu nhi đây.
Hoa Thiết Can nghe được đúng là chuyện điên khùng, cười đến thở không được:
– Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu mà cũng nghĩ đến chuyện giết lão phu? Người có biết trong chốn giang hồ ta là ‘Trung Bình Vô Địch’ Hoa Thiết Can không?
Ngay cả Tống Thanh Thư cũng không nhận ra cô nương lục y biết võ công, huống chi là Hoa Thiết Can, nên lão cũng xem nàng là một cô nương chăn cừu nơi hương dã.
– Trung Bình Vô Địch?
Cô nương lục y quả nhiên ngẩn người ra, lập tức lộ ra thần sắc không hiểu.
– Ta thấy võ công của ngươi cũng chả ra sao a, ngay cả lão già đại đầu trọc kia cũng đánh không lại, như vậy cũng có thể xưng là vô địch sao?
Bị nàng chọc trúng trong lòng chỗ đau, Hoa Thiết Kiền giận dữ, một thương hướng tới trên người nàng đâm đến:
– Xú nha đầu chết đi…
Cô nương lục y không chút hoang mang, chỉ thấy nàng giơ lên cây trúc xanh trong tay, tiện tay đi vung ngang phía trước…
Hoa Thiết Kiền phát hiện trước mắt mình liền xuất hiện một vòng hào quang màu xanh lớn hơn một trượng, thì lập tức nhận thấy được trong cơ thể mình sinh cơ đã bị ánh hào quang màu xanh này phá hủy hoàn toàn, trong miệng nhịn không được run rẩy hỏi:
– Kiếm khí… Ngươi đến tột cùng là ai?
– Ngươi đang hỏi tên của ta sao?
Cô nương lục y ngây ngô nhìn hắn.
– Ta là A Thanh… Việt Nữ A Thanh.