Phần 20
Tống Thanh Thư cười nói:
– Quận chúa không biết ba thành kiếm khí của A Thanh nguy hiểm đến đâu, nếu như tại hạ phán đoán không lầm, tu vi của Minh Tôn chí ít bởi vì ba thành kiếm khí này mà bị rơi xuống hơn phân nửa…
Lúc trước Đông Phương Mộ Tuyết bị kiếm khí Phong Thanh Dương gây nên thương tích, mấy năm nội lực chưa từng khôi phục lại được trạng thái đỉnh phong, huống chi là tiên thiên kiếm khí của A Thanh?
– Thật vậy sao?
Triệu Mẫn hiện lên vẻ vui mừng, tu vi Minh Tôn hạ thấp hơn phân nửa, đối phó với lão có thể dễ dàng hơn nhiều.
– Các ngươi cứ mở miệng thì nói là lão yêu quái, tại sao ta thấy hắn không có gì già cả vậy?
A Thanh nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi.
– Chuyện này nói ra rất dài dòng… cô nương làm sao lại xuất hiện ở nơi đây vậy?
Tống Thanh Thư muốn đứng lên, Chu Chỉ Nhược thấy hắn lảo đảo lắc lư, vội vã đỡ hắn lên, Tống Thanh Thư đối với nàng cảm kích cười gượng.
– Hừ… tại vì bên này đánh nhau âm ầm, làm cho cừu của ta không ngủ yên giấc, nên ta tới xem một chút… Ai dà… ta phải về xem bầy cừu của mình, nếu không bị chó sói trong núi ra ăn mất…
Nói xong, A Thanh vỗ đầu một cái, xoay người liền rời đi.
Mới vừa bước lại nhớ tới cái gì, A Thanh quay đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh Thư:
– Này… thương thế của ngươi hình như là rất nặng đấy…
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Yên tâm đi, tại hạ không chết được…
A Thanh chuyển lo làm vui, cười nói:
– Vậy ta có thể an tâm mà đi.
Nói xong tiêu thất mất dạng từ phía xa.
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Triệu Mẫn hả hê cười nói:
– Ngươi đã nói cùng nàng nhận thức, nhưng ta cảm giác trong lòng nàng ta, ngươi còn không sánh bằng mấy con cừu a.
Tống Thanh Thư sờ sờ mũi, không quan tâm cười:
– So ra kém cừu của nàng ta thì cũng đâu có cái gì kỳ quái, chỉ khuyên quận chúa một câu, sau này đừng có bao giờ đắc tội với Lục y cô nương nuôi cừu đó.
– Ngươi bây giờ đang có thương tích trong người, ít nói một chút đi ah.
Chu Chỉ Nhược có chút trách cứ hắn, vừa rồi Tống Thanh Thư mới giúp nàng giải huyệt, hắn lại vận dụng chân khí nên rõ ràng nặng thêm thương thế.
– Chỉ hộc ra một chút máu mà thôi, hộc máu riết rồi cũng thành thói quen…
Tống Thanh Thư lau khóe miệng, nhìn ngón tay dính lấy vết máu nói.
– Đại hội Kim Xà sắp cử hành, ngươi bây giờ hình dạng nửa chết nửa sống, không biết suy nghĩ như thế nào mà còn cười được.
Triệu Mẫn hiển nhiên không có lạc quan như hắn.
– Chỉ cần quận chúa dựa theo ước định ủng hộ tại hạ, chuyện còn lại ta sẽ tự mình giải quyết, không nhọc đến quận chúa phiền lòng.
Tống Thanh Thư nói.
Triệu Mẫn đôi ngươi chuyển động:
– Xem ra ngươi có mật pháp trị liệu nội thương a… Cũng đúng, kinh mạch của người đã từng đứt đoạn mà sau này có thể trở nên sinh long hoạt hổ, cho nên chút thương thế này không tính là cái gì… chỉ thua thiệt cho ta còn thay ngươi lo lắng đây.
Chu Chỉ Nhược ho khan một tiếng:
– Muốn câu dẫn hắn, chí ít tìm lúc ta không ở bên cạnh hắn ah.
Triệu Mẫn sắc mặt đỏ lên, nhưng rất nhanh che giấu qua, tự nhiên hào phóng nói:
– Vậy ngươi cần phải đem hắn nhốt lại, chứ nếu hở hắn xổng ra thì bị ta đoạt đi mất đấy…
Nói xong Triệu Mẫn liền xoay người nhẹ nhàng tiêu sái rời đi, chỉ lưu lại ở giữa núi rừng một tràng cười như tiếng chuông bạc.
– Vừa rồi thấy nàng xoay người đi giống như là rơi lệ?
Trầm mặc một hồi, Chu Chỉ Nhược đột nhiên nói.
– Đêm nay Triệu Mẫn biết chính xác chân chính Trương Vô Kỵ đã chết, làm gì mà không có thương tâm? Chẳng qua nàng không muốn tại trước mặt tình địch lộ ra mềm yếu mà thôi…
Tống Thanh Thư thở dài.
– Chỉ sợ là nàng ta không muốn tại trước mặt ngươi biểu hiện ra cái gì đó ah.
Chu Chỉ Nhược có chút ít ghen tuông nói, nhìn Triệu Mẫn cùng Tống Thanh Thư đối thoại, chỉ cần người bình thường thì cũng có thể nhìn ra giữa hai người đã phát sinh qua cái gì.
– Ai da… ta có chút choáng váng…
Tống Thanh Thư đột nhiên quát to lên, hai chân mất đi khí lực, cả người thoáng cái xụi lơ xuống, hướng tới trên người Chu Chỉ Nhược dựa vào.
– Ngươi làm sao vậy?
Chu Chỉ Nhược càng hoảng sợ, vội vã đưa đưa tay ôm lấy hắn.
Thấy Tống Thanh Thư vẻ mặt tái nhợt, đôi môi không còn huyết sắc, Chu Chỉ Nhược loạn lên, vội vã dìu hắn ngồi xuống, vận công giúp hắn chữa thương.
Từng làn chân khí đưa vào trong cơ thể Tống Thanh Thư, lại giống như nhỏ giọt chảy trong đại dương mênh mông, một chút rung động cũng không có, thời gian ba nén nhang qua đi, Chu Chỉ Nhược rốt cục chán nản buông tay, thấy Tống Thanh Thư vẫn như cũ hôn mê, nhịn không được nàng ôm hắn khóc lên.
Tống Thanh Thư ánh mắt khẽ mở, lặng lẽ nhìn Chu Chỉ Nhược, trong lòng cực kỳ đắc ý.
– Xem ra thời cơ thích ứng giả chết, thật cũng là diệu kế.
Đang chuẩn bị tỉnh lại, thì cách đó không xa lại đột nhiên truyền đến hai giọng nữ nhân.
– Tống công tử!
– Tống lang!
Tống Thanh Thư nghe được rõ ràng, biết là thanh âm của Chu Cửu cùng Hạ Thanh Thanh, tóc tai thoáng cái liền dựng lên, ba nữ nhân này đụng nhau, chỉ có quỷ mới biết sẽ phát sinh ra chuyện gì, hắn đành vội vã nhắm chặt hai mắt, lúc này đánh chết cũng không tỉnh lại được a.
Chu Chỉ Nhược hiển nhiên cũng bị giọng nói làm giật mình, tay nắm chặt trường tiên đề phòng hướng bên kia nhìn lại.
Chu Cửu dẫn đầu chạy tới, nhìn thấy Tống Thanh Thư bộ dạng sinh tử chưa biết ra sao đang nằm ở trong ngực một nữ nhân, liền cho rằng Tống Thanh Thư đã bị nguy vì độc thủ Chu Chỉ Nhược, dù sao tu vi Tống Thanh Thư thì nàng biết rất rõ, thực sự nghĩ không ra còn có ai có thể gây tổn thương cho hắn, nhưng nếu hắn bị thương tại trong tay nữ nhân, thì còn có thể hiểu được.
– Buông hắn ra!
Chu Cửu la lên, liền huy kiếm hướng trên người Chu Chỉ Nhược công qua.
Chu Chỉ Nhược nhướng mày, trường tiên run lên, một tiên hoa xinh đẹp liền hướng không trung đánh tới Chu Cửu, sau này Chu Chỉ Nhược bế quan tu luyện Cửu Âm Chân Kinh, võ công vốn là được cho là cao thủ hàng đầu đương thời, vừa rồi lại thua ở trong tay Minh Tôn, một là Minh Tôn kinh nghiệm chiến đấu vượt qua xa nàng, hai là võ công Thánh Hỏa Lệnh thực sự vô cùng quỷ dị, chứ cũng không phải là nàng dễ dàng thua một kích như vậy.
Chu Cửu lại được chân truyền Thiết Kiếm Môn, không những chỉ có kỳ ngộ liên tục, về sau ở Thịnh Kinh còn chiếm được một nửa công lực của Tống Thanh Thư, một thân võ công đã vượt lên trước đa số giang hồ nữ hiệp, nhưng Chu Chỉ Nhược thân là đường đường chưởng môn Nga Mi, còn tọa ủng tại Nga Mi tu luyện Cửu Âm Chân Kinh, so với Chu Cửu cũng không hơn kém bao nhiêu.
Hai người ngươi tới ta đi, chớp mắt đã đấu mười mấy chiêu, Chu Cửu không có cách nào gần người, Chu Chỉ Nhược cũng bức không lùi được nàng, hai nàng rất nhanh lâm vào thế giằng co.
– Đừng đánh… đừng đánh, đều là người một nhà.
Hạ Thanh Thanh cũng kịp chạy tới, thấy hai nàng đang giao chiến một đoàn, vừa bực mình vừa buồn cười, vội vã hô to.
Chu Chỉ Nhược tại Tử Cấm Thành đã biết Hạ Thanh Thanh, nên đương nhiên nhận thức được nàng, hơn nữa mới vừa mới nghe được hai nàng xưng hô đối với Tống Thanh Thư, cũng hiểu ra Chu Cửu có thể là nữ nhân bên ngoài của Tống Thanh Thư, trong lòng vốn có tức giận, hơn nữa Chu Cửu vừa thấy mặt đã đánh tới, nên nàng cũng không cần khách sáo liền đón trả.
Giờ Hạ Thanh Thanh đã lên tiếng, Chu Chỉ Nhược không tiện giả vờ không biết mà tiếp tục đánh, nên hừ lạnh rồi liền thu hồi trường tiên.
– Người một nhà?
Chu Cửu cũng nhân cơ hội thoát khỏi vòng chiến, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Hạ Thanh Thanh.
Hạ Thanh Thanh sắc mặt cũng có chút cổ quái, vội vã giải thích:
– Vị này chính là Chu chưởng môn của phái Nga Mi.
– A?
Chu Cửu vẻ mặt xấu hổ, nói như thế nào đi nữa, Chu Chỉ Nhược cũng là thê tử chính thức của Tống Thanh Thư, lần đầu tiên vừa nhìn thấy chính cung lại còn đánh nhau với nàng.
– Xin lỗi… ta… ta nghĩ… ngươi…
Chu Cửu đỏ thẫm mặt, đứng yên chân tay luống cuống.
– Ngươi là ai?
Chu Chỉ Nhược lẳng lặng nhìn nàng.
– Ta… ta…
Chu Cửu trong lúc nhất thời không biết nên giải thích thế nào, nàng và Tống Thanh Thư chỉ là tư định chung thân, cái gì danh phận đều còn chưa có cho mọi người biết, cũng không thể tự giới thiệu mình là công chúa Tiền Minh, nên khó tránh đối phương lấy thế đè người.
May là Hạ Thanh Thanh thay nàng giải vây:
– Chu cô nương, nàng tên Chu Cửu, ngươi sau này có thể gọi là A Cửu.
– Chu Cửu?
Chu Chỉ Nhược trong mắt lóe lên kinh ngạc.
– Ngươi chính là thánh nữ… mà Trương Vô Kỵ tìm tới, Cửu công chúa Tiền Minh?
Chu Chỉ Nhược cùng Minh Giáo có sâu xa liên can, chuyện tân nhậm Thánh Nữ lớn như vậy, nàng đương nhiên phải biết, bất quá chỉ là chưa có gặp mặt mà thôi.
– Đúng vậy, Chu tỷ tỷ.
Tỷ tỷ hô lên miệng, Chu Cửu không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm, tuy rằng xuất thân hoàng gia, để cho nàng có chút lưu ý địa vị giữa nữ nhân, nhưng nghĩ đến Tống Thanh Thư lúc đầu hứa hẹn, bản thân tiếng kêu Chu Chỉ Nhược là tỷ tỷ cũng không có gì mà nói không được.
Thấy Chu Cửu chủ động gọi mình là tỷ tỷ, Chu Chỉ Nhược sửng sốt, nàng đương nhiên biết rõ thân phận tôn quý Chu Cửu, đối phương hạ thấp tư thế như vậy, lại chủ động gọi lấy lòng, nàng cũng không tốt tiếp tục làm khó, không khỏi thầm mắng Tống Thanh Thư không ngớt, trong lòng oán thầm, không nghĩ ra Tống Thanh Thư vì sao lại có mị lực lớn như vậy, lấy thân phận huyết mạch Chu Cửu, phương tâm của công chúa lại cũng có thể bị hắn bắt làm tù binh.
– Um… chào A Cửu…
Chu Chỉ Nhược miễn cưỡng mỉm cười, hướng Chu Cửu gật đầu.
Giữa sân Hạ Thanh Thanh thở phào nhẹ nhỏm, nàng và Chu Cửu là bằng hữu cũ, cùng Chu Chỉ Nhược tại Tử Cấm Thành đối mặt đánh nhau, thấy hai nàng lúc này lại có thể gọi nhau tỷ muội tình thâm, Hạ Thanh Thanh cũng thấy buồn cười, rồi bất kể các nàng, rất nhanh chạy đến bên cạnh Tống Thanh Thư, sau khi kiểm tra mạch hắn, liền hoa dung thất sắc:
– Tống công tử bị làm sao vậy?
“Quả nhiên nàng là người đau lòng vì ta nhất.”
Bị Hạ Thanh Thanh ôm vào trong ngực, từ bên má Tống Thanh Thư truyền tới bầu vú mềm mại xúc cảm của nàng, Tống Thanh Thư nỗ lực khắc chế trên mặt đang biểu bộ hưởng thụ.
Nguyên nhân là hai nàng chờ mà không thấy Tống Thanh Thư quay trở lại, nghĩ cho tới quần hùng Kim Xà doanh đang tập hợp, lo lắng hắn gặp phải nguy hiểm, liền ra ngoài đi tìm hắn.
Vừa rồi Tống Thanh Thư cùng Minh Tôn chiến đấu gây nên động tĩnh quá lớn, từ xa xa các nàng theo tiếng chạy tới, thì thấy xảy ra trước mắt một màn kia.
– Hắn bị trọng thương…
Chu Chỉ Nhược phục hồi tinh thần, đáp.
– Ai làm tổn thương được hắn chứ?
Chu Cửu cũng xúm lại, đồng dạng biến sắc.
– Là một lão yêu quái…
Chu Chỉ Nhược nghiến răng nói, đột nhiên lỗ tai khẽ động.
– Vừa rồi động tĩnh quá lớn, hiện tại không ít cao thủ đang hướng đến bên này chạy tới, nơi đây không phải là chỗ nói chuyện.
– Vậy chúng ta về doanh – trại ah.
Chu Cửu nói.
Chu Chỉ Nhược chần chừ nói:
– Hắn đang bị trọng thương trong người, tính mệnh hiểm nguy sớm tối, ta muốn đưa hắn đến Tung Châu tìm Tiết Thần Y chữa trị, bây giờ quay lại nơi các ngươi, có thể làm chậm trễ thời gian chữa trị.
– Thế nhưng hắn còn phải tham tuyển chọn Kim Xà Vương a.
Hạ Thanh Thanh vội la lên.
Chu Chỉ Nhược hơi giận:
– Hắn lúc này đã như vậy, còn tham gia như thế nào được?
Chu Cửu thần sắc thay đổi mấy lần, đột nhiên ngượng ngùng nói:
– Nếu như Tống công tử bị nội thương mà nói, kỳ thực không cần tìm đến Tiết Thần Y, tại đây cũng có thể cứu hắn…
– Ngươi có biện pháp sao?
Chu Chỉ Nhược kinh ngạc nhìn nàng.
Chu Cửu sắc mặt đỏ lên, thần thái xấu hổ:
– Biện pháp thật ra thì có… nhưng…
– Biện pháp gì? Còn chần chừ cái gì, A Cửu ngươi nói mau a.
Một bên Hạ Thanh lo lắng thúc giục.
Chu Cửu vẻ mặt buồn bực, nghĩ thầm, loại chuyện nam nữ như thế này làm sao thích hợp ngay trước mặt các nàng nói ra, bất quá nhìn thấy hơi thở Tống Thanh Thư mong manh, nàng hiểu được nếu mình không nói rõ ràng thì Chu Chỉ Nhược sẽ mang hắn đi.
– Lần trước ở Thịnh kinh thành, ta bị trọng thương nặng…
Chu Cửu đỏ mặt, ấp úng đem lần trước hắn chữa thương bằng cách giao hoan kể ra…
Nghe xong lời của nàng, Chu Chỉ Nhược cùng Hạ Thanh hai mặt nhìn nhau, Chu Chỉ Nhược lại nhịn không được tức giận mắng:
– Tên hỗn đản này, không biết làm sao lại tu luyện được võ công tà môn ngoại đạo hạ lưu như vậy chứ…
Chu Cửu liền thay hắn biện giải nói:
– Theo Tống… Tống công tử nói, đây là công pháp đường đường chính chính của Mật Tông…