Phần 28
Tống Thanh Thư nghe qua tựa như bị sét đánh ngang tai:
– A Thanh? Viên Sĩ Tiêu có tài cán gì mà thỉnh động được nàng?
Trần Cận Nam lắc đầu:
– Chuyện này Trần mỗ cũng không rõ ràng lắm, bất quá cô nương kia hình như gọi Viên Sĩ Tiêu là Viên công công.
Khi Trần Cận Nam rời đi, Tống Thanh Thư cũng không nghĩ ra, “Viên công công, Viên công công? Dạy cho A Thanh kiếm pháp là Bạch Viên chứ không phải là Viên Sĩ Tiêu ah!”
Cách đó không xa Quách Phù thấy Tống Thanh Thư sắc mặt âm tình bất định, liền kéo tay áo Hoàng Dung:
– Mẫu thân, người kia là tổng đà chủ Thiên Địa Hội, hắn không tới bái kiến mẹ, mà lại đến bái kiến tên dâm tặc kia?
Hoàng Dung nhéo lấy gò má nữ nhi, ý bảo nàng nói nhỏ chút:
– Trần tổng đà chủ trong chốn giang hồ thân phận cao vọng, ngay cả phụ thân của con cùng hắn cũng ngang hàng luận giao, thì làm gì có đạo lý phải tới bái kiến đường ta chứ?
Hoàng Dung âm thầm suy nghĩ, hai người bọn họ châu đầu ghé tai to nhỏ, sợ rằng có quan hệ không tầm thường, không biết hai người vừa mới hàn huyên cái gì, Trần Đà Chủ lúc rời đi thần sắc ngưng trọng, Tống Thanh Thư hôm nay vẻ mặt cũng lo lắng?
Nhìn cách đó không xa Tứ Đại Ác Nhân chậm rãi đến gần, Hoàng Dung thần sắc lại ngưng trọng, đừng nói cũng là tìm đến Tống Thanh Thư ah.
Tống Thanh Thư vừa mới hoãn quá thần lai sự lo lắng, chợt nghe đến một giọng khàn khàn dị thường:
– Nghe nói Tống công tử cũng muốn tham gia tuyển cử Kim Xà Vương lần này?
Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn lên, thanh âm này dĩ nhiên là của Đoàn Duyên Khánh:
– Thì ra là Đoàn tiên sinh a, chúng ta thật đúng là hữu duyên, nói không chừng đến lúc đó còn có thể cùng nhau quyết thắng bại đây.
Đoàn Duyên Khánh lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn:
– May là không cùng ngươi cùng chung trong vòng đấu, nếu không thì Đoàn mỗ đã nhận thua rồi…
Đoàn Duyên Khánh cũng không có hạ thấp giọng, Hoàng Dung nghe được nhất thanh nhị sở, trong lòng hoảng hốt:
“Tứ Đại Ác Nhân vang vọng trong chốn giang hồ trong vài chục năm qua, chưa từng nghe nói qua ai có thể làm cho lão phải nể phục qua, lúc này lại có thể cam bái hạ phong như vậy, Tống Thanh Thư này võ công cao minh thật như vậy sao?”
Thời gian qua Tống Thanh Thư thanh danh mặc dù hiển hách, nhưng bất quá nổi tiếng trong vùng của Mãn Thanh, thiên hạ rộng lớn như vậy, có rất nhiều người đối với võ công của hắn không có khái niệm gì, hắn tuy rằng mang vào người tên tuổi đệ nhất cao thủ Mãn Thanh, nhưng hơn phân trong địa giới Mãn Thanh, thì vốn là cũng chẳng có cao thủ nào nổi danh.
Trong đại hội Đồ sư Tống Thanh Thư cũng đã lộ ra thân thủ, mọi người trong võ lâm mắt thấy cũng không phải số ít, khi đó thì giỏi lắm cũng được cho là thiếu niên cao thủ, cách với cao thủ chân chính còn kém xa, lúc này mới qua một thời gian, võ công của hắn đột nhiên tăng mạnh, đó là từ chỗ nào mà có?
Huống chi trong đại hội Đồ sư hắn bị phái Võ Đương thanh lý môn hộ, đánh cho kinh mạch đứt đoạn, Hoàng Dung đã gặp qua hắn, khi ấy thân thể hắn so với người bình thường còn yếu hơn vài phần, cho nên Hoàng Dung tự nhiên không hiểu rằng võ công của hắn có thể cao thêm được bao nhiêu…
‘Tinh Túc lão tiên, pháp lực vô biên.
Thần thông quảng đại, pháp giá trung nguyên. ‘
Từ xa xa âm thanh tấu sáo và trống truyền đến, Quách Phù ngẩn ra:
– Đây là làm pháp sự cho người chết sao?
Hoàng Dung biến sắc, vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn của Quách Phù:
– Con bớt nhiều chuyện lại chút đi, đây là người của phái Tinh Túc, bọn họ chuyên dụng độc, sau này khi con ngươi được thanh âm này, thì hãy chạy càng xa càng tốt, nghìn vạn đừng bao giờ cùng bọn họ gây chuyện.
Quách Phù bĩu môi:
– Mẫu thân và phụ thân danh vọng nổi tiếng trong chốn giang hồ, con tại sao lại phải sợ bọn họ?
Hoàng Dung bất đắc dĩ, cười khổ nói:
– Phụ thân con năm xưa uống máu linh xà, nên bách độc bất xâm, tự nhiên sẽ không cần sợ, ta thì từ nhỏ được ngoại công bào chế không ít linh đan diệu dược cho uống, đối với độc dược cũng có năng lực chống cự, nên cũng không cần sợ, thế nhưng con vạn nhất trúng độc, nếu độc dược của kẻ tầm thường thì không nói, nhưng nếu trúng độc của Tinh Túc Lão Tiên, thì ta cũng không lòng tin giải độc được cho con a.
Quách Phù vẻ mặt phẫn, chỉ vào Tống Thanh Thư nói:
– Vậy thấy hắn cũng có vẻ không sợ gì Tinh Túc Lão Tiên?
Hoàng Dung sửng sốt, khi thấy Tinh Túc Lão Tiên mang theo mấy môn nhân lại đang cùng Tống Thanh Thư hàn huyên.
Hoàng Dung thấy cổ quái không ngớt, Tống Thanh Thư cùng Thiên Địa Hội, Mộc Vương Phủ là chính phái rất có giao tình, lại cùng Đoàn Duyên Khánh, Tinh Túc Lão Tiên là tà ma ngoại đạo thoạt nhìn cũng hàn huyên vui vẻ, đây là chuyện gì xảy ra vậy?
– Đoàn lão què kia, biết Tống công tử cũng tranh tuyển, nên tới lôi kéo làm quen a?
Tinh Túc Lão Tiên tóc bạc mặt hồng hào, mập mạp tràn ngập vui vẻ, thoạt nhìn có chút tiên phong đạo cốt.
– Đã lâu không gặp, Đinh lão quái miệng của lão vẫn thối như vậy a.
Đoàn Duyên Khánh hừ lạnh, bất quá hai người đều đã từng được Tống Thanh Thư chiêu nạp vào Niêm Can Xử, nên cũng sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này trở mặt.
– Hắc… cùng Tống công tử lôi kéo làm quen cũng không có gì mất mặt, lão xem, ta cũng mang đồ nhi tới bái kiến Tống công tử, thỉnh Tống công tử ngày mai thủ hạ lưu tình đây này…
Đinh Xuân Thu nói xong, liền đem từ phía sau một nam tử mang mặt sắt đẩy đến trước mặt.
– Thiết Sửu, vị này chính là Tống công tử đối thủ ngày mai của ngươi, Tống công tử một thân thông thiên triệt địa thần công, ngươi chắc chắn không phải là đối thủ, nhưng đến lúc đó có thể được Tống công tử chỉ điểm cho mấy chiêu cũng là hưởng dụng vô cùng đấy.
Thiết Sửu quỳ xuống trước mặt Tống Thanh Thư dập đầu:
– Ngày mai thỉnh Tống công tử chỉ điểm.
Bị Đinh Xuân Thu một trận cuồng vuốt mông ngựa, Tống Thanh Thư cảm thấy ác hàn, đành cười khan nói:
– Hôm nay trận đấu còn chưa bắt đầu, bây giờ nói chuyện này khó tránh là quá sớm ah.
Đinh Xuân Thu phe phẩy cái quạt, không nhanh không chậm nói:
– Không sớm… không sớm, dựa theo võ công Tống công tử, nhất định có thể thuận lợi tiến nhập vào vòng kế tiếp…
Đoàn Duyên Khánh cười gằn nói:
– Tống công tử võ công thì không cần bàn cãi, bất quá lão lại có lòng tin tên đồ đệ này có thể đánh thắng được Tấn Dương đại hiệp sao? Theo lão phu biết, Tiêu Bán Hòa Hỗn Nguyên Kính không hề yếu kém với tuyệt học nào đấy…
Đinh Xuân Thu bí hiểm cười:
– Chuyện này không nhọc Đoàn huynh phí tâm.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Vị huynh đài này một thân vang dội với Hàn Băng Chân Khí, vị Tấn Dương đại hiệp kia sợ rằng có thể bị thua thiệt…
Đinh Xuân Thu biến sắc, võ công của Thiết Sửu người ngoài không biết, Hàn Băng Chân Khí là át chủ bài lớn nhất của lão, Đinh Xuân Thu tự tin nếu ai không có chuẩn bị trước đối phó, cho dù là Kiều Phong cao thủ như vậy cũng có thể sẽ bị thiệt thòi lớn, cho nên Đinh Xuân Thu đối với lần tuyển chọn Kim Xà Vương cho là nhất định phải được, lão đến hạ thấp tư thế bái kiến Tống Thanh Thư, bất quá là nghĩ để hắn mất cảnh giác một chút, để cho ngày mai sơ suất mà lộ ra sơ hở, nào ngờ bị Tống Thanh Thư một lời nói toạc ra.
Tiểu tử này chẳng lẽ tu luyện được thiên nhãn thông? Đinh Xuân Thu thấy hối hận, biết là như vậy, thì sẽ không mang Thiết Sửu qua đây, đến nỗi chưa gì đã bại lộ.
Tùy ý nói qua loa thêm vài câu, Đinh Xuân Thu bực bội đúng mang Thiết Sửu đi về chỗ ngồi của mình.
Thấy lão ly khai, Đoàn Duyên Khánh thấp giọng nói:
– Tống công tử, lần trước có nhắc tới vị Quan âm nương nương kia…
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Đoàn tiên sinh lăn lộn trong chốn giang hồ lâu như vậy, vậy các hạ nghĩ tại hạ sẽ dễ dàng nói cho các hạ biết sao?
Đoàn Duyên Khánh thần tình biến đổi, nói:
– Là Đoàn mỗ đường đột, không biết Tống công tử muốn điều kiện như thế nào thì mới cho biết?
…
– Thời cơ chưa tới, nói ra chỉ là tăng thêm phiền não mà thôi.
Tống Thanh Thư lắc đầu, trong giọng nói rõ ràng có ý cự tuyệt.
Đoàn Duyên Khánh sắc mặt âm tình bất định, do dự một lúc rồi nói:
– Được rồi… Đoàn mỗ đợi đến lúc thời cơ chín mùi thì sẽ hỏi lại công tử.
Cũng khó trách lão phiền muộn, hoành hành giang hồ mấy chục năm, đường đường đứng đầu Tứ Đại Ác Nhân, nhưng đối với tên nam tử này, lại không thể làm gì, ai bảo lão đánh không lại đối phương…
Thấy Đoàn Duyên Khánh vô công mà về, Diệp Nhị Nương biết mình có hỏi cũng không ra cái gì, bất quá vì thiên tính mẫu tử hãy làm nàng cũng muốn thử một lần:
– Tống công tử, không biết lần trước ngươi nhắc đến hài nhi số khổ của ta…
Tống Thanh Thư cười nhạt:
– Tại hạ chỉ có thể nói cho biết hắn hôm nay sinh hoạt rất khá, đã vậy còn học được một thân võ công thượng thừa.
Hư Trúc kia nếu được Thiếu Lâm Tự phái tới tham gia tuyển cử Kim Xà Vương, hiển nhiên phái Thiếu Lâm Tự đối võ công của hắn rất có lòng tin…
Diệp Nhị Nương vui mừng hớn hở, tuy rằng không có thể biết được nhi tử hạ lạc nơi nào, nhưng biết được nhi tử bình yên vô sự, thì cũng đủ hài lòng, thấy Đoàn Duyên Khánh đám người rời xa, Diệp Nhị Nương vội vã bước nhanh đuổi theo.
– Đa tạ công tử đại ân!
Nhìn theo Diệp Nhị Nương thiên ân vạn tạ rời đi, ngồi ở một bên Chu Chỉ Nhược lông mi run lên:
– Ngay cả loại nữ nhân như thế ngươi cũng đều không buông tha sao?
Tống Thanh Thư đang uống trà, suýt chút nữa bị sặc chết, cả giận nói:
– Ta là loại người như vậy sao?
Chu Chỉ Nhược bĩu môi:
– Ta thấy đúng như vậy đấy.
Nghĩ đến tật xấu của mình, Tống Thanh Thư lúng túng cười gượng:
– Chẳng qua là ta thương cảm một mẫu thân mất đi hài nhi của mình mà thôi.
Trong thế giới này Diệp Nhị Nương tuy rằng mỗi ngày bắt trộm một đứa bé, nhưng chỉ đùa bỡn qua một ngày rồi trả lại, cho nên Tống Thanh Thư cũng không muốn làm khó xử nàng.
– Tống tiểu tử ngươi phu thê cầm sắt cùng tấu, lão phu nhìn thấy mà ước ao.
Một lão già chậm rãi đi tới, lúc mới nói rõ ràng là cách mười mấy trượng có hơn, một chữ cuối cùng vừa nói xong thì đã đứng vững tại trước mặt Tống Thanh Thư, thân hình cao lớn, mũi cao mắt sâu, râu ria màu nâu nhạt, không phải là Âu Dương Phong thì còn là ai? Hôm nay Âu Dương Phong thần trí đã thanh minh, một đầu tóc loạn ngày trước giờ đã thật chỉnh tề, nhìn qua lại có một phen uy thế.
“Hừ… mình và Chu Chỉ Nhược nói chuyện như mèo với chuột vậy mà nói là cầm sắt cùng tấu…”
Tống Thanh Thư oán thầm, trên mặt lại tươi cười:
– Âu Dương tiên sinh tựa hồ tu vi lại thêm phần tinh tiến a.
Âu Dương Phong vẻ mặt cổ quái:
– Luận tốc độ tiến bộ võ công ai so được với tiểu tử ngươi a, nghe nói ngươi lần này muốn tham gia trận đấu tuyển chọn Kim Xà Vương?
Tống Thanh Thư nói:
– Trong lúc rảnh rỗi, chỉ là hứng thú một chút mà thôi.
Âu Dương Phong hiểu ý cười:
– Nghe nói lần này đại hội Kim Xà, những người hiểu chuyện đều đang đặt đánh cược lớn, nếu ngươi tham gia, lão phu sẽ đặt cược ở trên người của người.
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Lần tham gia đại hội này, nghe nói nghĩa tử Dương Quá của tiền bối cũng có tham gia mà…
Nghe hắn nhắc tới Dương Quá, Âu Dương Phong trong mắt một tia hàn mang hiện lên, rất nhanh che giấu qua:
– Tiểu tử kia không biết từ nơi nào học được một thân võ công khác kỳ lạ, có thêm vài phần uy lực, chẳng qua thời gian ngắn thiếu, còn thiếu hỏa hầu, dĩ nhiên không phải là đối thủ của ngươi.
Âu Dương Phong trong mắt hàn quang không có giấu diếm được ánh mắt của Tống Thanh Thư, hắn nghĩ liền đem tâm tư của Âu Dương Phong suy đoán, ngày trước Âu Dương Khắc chính là chết ở trong tay Dương Khang, trong khi Dương Quá tướng mạo lại giống Dương Khang như một, ngày trước Âu Dương Phong tâm trí mơ hồ không rõ nên nhận Dương Quá làm nghĩa tử, bây giờ tỉnh táo, lại nhìn thấy mặt của Dương Quá, khó tránh khỏi như nghẹn ở cổ họng.
Nhưng nghe khẩu khí của lão, thì có lẽ đã sớm gặp lại Dương Quá, sợ rằng lần này Dương Quá tham gia tuyển cử Kim Xà Vương, phía sau phải có bóng dáng của Kim Quốc trợ giúp, chỉ là không biết lấy theo tính tình cuồng ngạo của Dương Quá, vì sao lại vì Kim Quốc ra sức?
– Tiểu tử… lúc khác chúng ta sẽ ôn chuyện, vì chỗ này lão phu còn có một đoạn ân oán muốn tính.
Âu Dương Phong cười lạnh, xoay người hướng tới Hoàng Dung đến gần.
– Hoàng nha đầu, ngươi làm hại lão phu thật là khổ a!
Nhìn thấy Hoàng Dung, Âu Dương Phong cắn răng nghiến lợi nói.
Hoàng Dung hôm nay tuy rằng là đã có phu quân, nhưng Âu Dương Phong vẫn gọi nàng là nha đầu, không hề hài hòa chỗ nào hết, cũng trách không được Âu Dương Phong kỵ hận như vậy, lão đường đường là một trong giang hồ Ngũ Tuyệt, lại bị Hoàng Dung làm cho người không giống người, quỷ không giống quỷ trong vài chục năm.
Thấy Âu Dương Phong đến gần, Hoàng Dung sắc mặt không ngừng chuyển biến, những năm gần đây Đả Cẩu Bổng Pháp của nàng tuy rằng thuần thục không gì sánh được, nhưng để chống lại loại cao thủ như Âu Dương Phong này, vẫn còn là khá xa không kịp, hôm nay Tĩnh ca ca lại không có bên người…
Bất quá Hoàng Dung ánh mắt nhìn qua những đại diện cho Thiếu Lâm, Võ Đang Trùng Dương cung đang lục tục ngồi xuống từng người, trong lòng tính toán biết bọn họ chắc chắn sẽ không ngồi nhìn xem khi Âu Dương Phong hành hung ra tay với mình.
– Thì ra là Âu Dương thế bá, nhiều năm không gặp, thế bá phong thái càng hơn năm xưa, sao lại cho là vãn bối làm hại đây…
Hoàng Dung cười tủm tỉm đứng lên, tay nắm chắc thanh Đả Cẩu Bổng.
– Hừ!
Âu Dương Phong gió khó mà bị nàng tùy tiện nói mấy câu mà làm cho điên, lão nhìn thoáng qua cách đó không xa đám người Thiếu Lâm, Võ Đang, Trùng Dương cung… Âu Dương Phong trong lòng cũng đánh giá thực lực…
Trùng Dương Cung mấy tên lỗ mũi trâu kia thì không đáng kể, nhưng phái Võ Đương có hai người một bộ phong cách thế gia, nghe nói Trương Tam Phong lão đạo sĩ kia võ công sâu không lường được, dù chưa biết như thế nào, nhưng lão dạy bản lĩnh đồ đệ so với đàm đồ đệ của Vương Trùng Dương thì khá hơn nhiều.
Còn có Thiếu Lâm Tự một đại hòa thượng dẫn đầu kia, trong mắt tinh quang nội liễm sáng rực, cả người đều thoát ra nộ mục kim cương, cũng không phải là dạng vừa, sợ rằng bây giờ nếu có ra tay cũng khó mà gây thương tổn được Hoàng Dung.
– Ngày trước được người ban thưởng, lão phu ngày khác tự nhiên hậu báo.
Âu Dương Phong cũng là hạng người rất có quyết đoán, sau khi cân nhắc qua đi, lưu lại một câu nói rồi đi đến bên cạnh Tống Thanh Thư.
– Tiền bối khi nào thì biến thành cái loại này chỉ biết dọa người như vậy?
Tống Thanh Thư trêu chọc nói.
Âu Dương Phong hừ lạnh một tiếng:
– Nếu không phải là lại có đám người Tiêu Phong đang đi tới, lão phu lại há sẽ như vậy…
Tống Thanh Thư sửng sốt, quay đầu lại quả nhiên thấy Tiêu Phong đang dẫn theo thập bát kỵ mình như sương khói hướng phía Hoàng Dung đi đến, Tống Thanh Thư liền hiểu ra, Tiêu Phong hôm nay tuy rằng thân là Nam Viện Đại Vương Liêu Quốc, nhưng hắn xuất xứ từ Cái Bang, làm người lại cực kỳ hiệp nghĩa, đương nhiên sẽ không ngồi xem Hoàng Dung gặp chuyện không may.
– Tiểu tử, ước định ở trên Thần Long Đảo có còn có tính không vậy?
Âu Dương Phong đột nhiên mở miệng hỏi.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Đương nhiên vẫn còn tính…
Âu Dương Phong liền vui vẻ:
– Ngươi xem Hoàng Dung kia dung mạo như thế nào?
Tống Thanh Thư lúng túng cười, liếc qua nhìn hai nàng đang bên cạnh mình, Chu Chỉ Nhược thì đang cùng mấy người đại diện danh môn chính phái hàn huyên, Tăng Nhu thì đang cùng người phái Vương Ốc thương lượng cái gì đó, không rảnh nhìn bên này, nên hắn vội thấp giọng nói:
– Quốc sắc thiên hương, là hạng thiếu phụ cực phẩm…
Âu Dương Phong cười hắc hắc:
– Lão phu biết khẩu vị của người mà, nếu không như vậy đi… lão phu và ngươi cùng lúc xuất thủ, ngươi giúp ta ngăn cản Tiêu Phong, ta đi bắt giữ Hoàng Dung, đem nàng quăng trên giường để ngươi ân ái… được không?