Phần 31
Hà Thiết Thủ hai má đỏ lên, nhưng không giống như các cô nương nhà Hán xấu hổ, trái lại có chút mạnh mẽ trừng mắt:
– Ai cần ngươi lo!
Thấy Tống Thanh Thư nụ cười trên mặt càng đậm, Hà Thiết Thủ rốt cục không kiên trì nổi, liền dùng Kim Ngô Câu công qua.
Tống Thanh Thư một bên né tránh, một bên dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe nói:
– Tại hạ nhớ cánh tay của cô nương trắng trẻo xinh xắn, làm chi mà lúc nào cũng mang theo cái móc dọa người a.
– Hừ, ngươi biết cái gì, đây là tuyệt học Kim Ngô Câu của Ngũ Độc Giáo…
Hà Thiết Thủ vốn là ra tay còn có ba phần lưu tình, nhưng thấy Tống Thanh Thư nhàn nhã dùng cước bộ tránh thoát mỗi một chiêu của mình, nên không nương tay nữa, tốc độ Kim Ngô Câu huy động nhanh lên vài phần, quang ảnh màu vàng đầy trời liền đem Tống Thanh Thư bao phủ lấy.
Dưới đài Hạ Thanh Thanh nhìn thấy căng thẳng, nàng cảm thấy Kim Ngô Câu của Hà Thiết Thủ cùng Kim Xà kiếm pháp của phụ thân mình cũng có chỗ tương tự, lập tức nghĩ tới hai người đều là xuất xứ từ Ngũ Độc Giáo, nên tâm trí Hạ Thanh Thanh mới trở lại bình thường.
Kim Ngô Câu tuy rằng chiêu thức tinh diệu biến hóa kỳ lạ, nhưng Hạ Thanh Thanh xem ra, uy lực nhiều lắm chỉ ngang hàng với Kim Xà kiếm pháp, Tống Thanh Thư không ít lần đã nhìn thấy Kim Xà kiếm pháp xuất chiêu, cho nên suy luận đối phó với Kim Ngô Câu thì vấn đề không lớn.
Quả nhiên, Hà Thiết Thủ bất kỳ có một chiêu xuất ra tựa hồ kình lực hơi quá đà, móc câu vừa đánh đến, cước bộ hơi trợt tránh qua một bên, hắn nhân cơ hội cầm trụ cổ tay của nàng, thuận thế kéo về phía trước, trọng tâm chân của Hà Thiết Thủ lập tức bất ổn, mắt thấy sẽ té ngã như chó gặm bùn.
Tống Thanh Thư không đành lòng để cho nàng gặp khó như vậy, tay kia liền lặng lẽ giữ lấy eo của nàng lại, để ổn định thân hình của nàng, Hà Thiết Thủ mặt bộ trang phục Miêu tộc, thân trên áo hơi ngắn lộ ra chút ít khoảng bụng dưới trắng ngần, bởi vậy Tống Thanh Thư vừa chạm vào kéo, bàn tay liền trợt vào cảm thụ được làn da thịt trơn truột như ngọc…
Dưới đài Hạ Thanh Thanh nhìn thấy nhịn không được thầm gắt:
– Tên sắc lang này, lại nhịn không được nữ nhân xinh đẹp tìm cách ăn đậu hũ a.
Cảm nhận được thấy được khí tức quen thuộc trên người Tống Thanh Thư kia, Hà Thiết Thủ trong đầu nhịn không được lại hiện lên lúc trong Thủy Đàm giao hoan cùng hắn, nhất là lòng bàn tay của hắn truyền tới nhiệt lực nhè nhẹ, cả người da thịt nàng đều phủ lên một tầng đỏ hồng mê người.
– Buông ra!
Hà Thiết Thủ giùng giằng muốn rời khỏi bàn tay hắn đang nắm giữ, vậy mà cả người kình lực như muối bỏ xuống biển, đối phương vững vàng ôm bụng dưới của mình không chút rời ra.
– Tại hạ không nỡ buông ra a.
Tống Thanh Thư cười hì hì sát bên tai Hà Thiết Thủ thổi khí.
– Như vậy có tính là tại hạ thắng chưa?
Cái lỗ tai vốn là một trong bộ vị mẫn cảm của nữ nhân, Hà Thiết Thủ bị hắn thổi lên thân thể run lên, nàng cắn môi hừ nói:
– Nào có dễ dàng như vậy…
Vừa dứt lời, Hà Thiết Thủ một chân đột nhiên từ phía sau đá móc ngược lên tựa như đuôi con bò cạp, hướng đến đỉnh đầu của hắn đánh tới.
– A…
Tống Thanh Thư vội buông tay, phóng ra đứng ở ngoài trượng vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng.
– Chân cô nương là đuôi bò cạp sao, như vậy cũng có thể đá tới?
Chân của Hà Thiết Thủ biểu hiện ra sự mềm dẻo kinh người, lại khiến cho Tống Thanh Thư nhịn không được miên man bất định, nếu đôi chân này áp dụng cái tư thế giao hoan kia thì…
– Ta chính là bò cạp đấy…
Hà Thiết Thủ hào phóng đáp trả, lập tức lại công tới, rút kinh nghiệm vừa rồi, lần này nàng ra chiêu rất cẩn thận, hạn chế tiếp xúc chân tay cùng hắn, tay phải Kim Ngô Câu, tay trái dùng Chu Hồng nhuyễn tiên, một xa một gần, phối hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Tống Thanh Thư mỗi lần khi thấy cây Chu Hồng nhuyễn tiên cùng Kim Ngô Câu tấn công nơi hiểm địa liền nhàn nhã né tránh qua, Hà Thiết Thủ thấy rõ ràng đối phương cước bộ rất là nhàn nhã, cũng hiểu được võ công đối phương xa cao hơn mình, bộ dáng này của hắn bất quá chỉ là đang đùa giỡn với mình mà thôi.
Hà Thiết Thủ nổi giận không ngớt, về phương diện khác lại có chút âm thầm vui mừng, nữ nhân Miêu tộc đối với ái tình khác với nữ nhân Hán tộc, nàng đối Tống Thanh Thư mặc dù chưa chắc là có ái tình gì cả, nhưng Tống Thanh Thư cũng là nam nhân đã từng giao hoan với nàng, thấy thực lực của hắn mạnh mẽ như thế, Hà Thiết Thủ nghĩ đến chuyện đêm đó dù sao cũng tốt…
Đột nhiên qua suy nghĩ thì Hà Thiết Thủ giật mình, nếu võ công Tống Thanh Thư cao thâm như vậy, thì lúc đầu đếm đó tại sao Tống Thanh Thư bị nàng tùy tiện chế trụ, sau đó hai người quấn quýt tầm hoan…
“Thì ra tên hỗn đản này giả vờ cố tình lợi dụng tiếp cận với mình…”
Hà Thiết Thủ thần sắc phát lạnh, cắn môi liều mạng hướng trên người hắn xuất chiêu liên tiếp.
– Ủa… cô nương bị sao vậy?
Tống Thanh Thư nghĩ không ra nàng vì sao đột nhiên thay đổi nét mặt, trước một khắc tựa hồ còn cùng mình ẩn ý đưa tình, sau một giây nàng lại dùng từng chiêu tàn nhẫn, một bộ dạng như cùng với hắn liều mạng…
…
– Nữ nhân Ngũ Độc Giáo nhìn mềm mại, không ngờ võ công lại cao như vậy a…
– Đúng vậy… chiêu thức quá hung ác, từng chiêu đều hướng đến hạ thể của người chăm sóc a.
– Ngươi nói có phải là người nam nhân kia ăn khô lau sạch miệng bỏ chạy, nên nữ nhân này tìm đến hắn báo thù…
…
Lấy tu vi của Tống Thanh Thư, đương nhiên nghe được bên dưới đài nhân sĩ võ lân xì xào bàn tán, đúng Hà Thiết Thủ thật sự là ra chiêu quá độc ác, từng chiêu đều hướng đến chỗ cây nhục côn của hắn chăm sóc.
Nhận thấy được đám người vẻ mặt biểu lộ cổ quái, ánh mắt đa phần cho là hắn bội tình bạc nghĩa, Tống Thanh Thư thực sự có chút nuốt không tiêu, liền nhìn thấy kẽ hở của Hà Thiết Thủ, liền điểm trúng huyệt đạo tại trên người Hà Thiết Thủ, rốt cục đem nàng chế trụ.
– Hà cô nương đã thừa nhận mình thua chưa vậy?
Tống Thanh Thư đối với nàng chắp tay hỏi.
Hà Thiết Thủ sắc mặt âm tình biến ảo, nàng tuy rằng huyệt đạo trên người bị khống chế, chân khí không cách nào vận hành lên được cả người yếu ớt, nhưng nàng còn có một cái đòn sát thủ đó là Hàm Sa Xạ Ảnh.
Hàm Sa Xạ Ảnh ngay cả Vi Tiểu Bảo là người bình thường không hề biết đến võ công cũng đều có thể sử dụng được, vì không cần nội lực thúc giục, Hà Thiết Thủ hôm nay chỉ cần dùng ngón tay giật lấy nút ấn dấu ở trước ngực mình, trong chớp mắt sẽ bắn ra mấy trăm cây châm nhỏ như lông trâu…
Lúc này Tống Thanh Thư không hề phòng bị dừng lại ở trước người nàng, với cự ly gần như vậy, hắn căn bản không thể nào tránh thoát được, cho dù là võ công của hắn cao tới đâu, dù có chân khí hộ thể, nhưng Hàm Sa Xạ Ảnh nhỏ như lông trâu, chuyên phá chân khí nội gia, chỉ cần có một cây châm bắn thủng trên làn da của hắn, Kim Tằm Cổ độc là thiên hạ chí độc, thì hắn tuyệt đối sẽ không còn tính mạng…
– Hà cô nương?
Thấy Hà Thiết Thủ một mực không lên tiếng, Tống Thanh Thư còn lo lắng nàng bị mất mặt, liền bồi tội.
– Hôm nay có nhiều đắc tội, mong cô nương thứ qua…
Hà Thiết Thủ tự tiếu phi tiếu nhìn hắn:
– Ngươi chỉ đắc tội với ta ngày hôm nay sao?
Tống Thanh Thư lúng túng, hắn biết nữ nhân Miêu tộc rất lớn mật, sợ nàng trong lúc nóng giận đem chuyện ở thủy đàm vạch trần ra trước mặt anh hùng thiên hạ, vậy thì hắn thật là mất mặt, thể diện vứt xuống cho chó nhai rồi.
Nhìn hắn vẻ mặt hơi lo lắng, Hà Thiết Thủ cuối cùng buông lỏng ra ngón tay đang để trên nút giật Hàm Sa Xạ Ảnh:
– Được rồi, hôm nay bản cô nương tâm tình tốt, tạm tha cho ngươi một cái mạng nhỏ.
– Đa tạ cô nương đại nhân đại lượng a…
Tống Thanh Thư hoàn toàn không biết mình vừa mới từ Quỷ Môn Quan đi quanh một vòng trở về, hắn còn tưởng rằng Hà Thiết Thủ nói mạnh miệng mà thôi, bất quá hôm nay thắng bại đã phân, mọi người toàn trường đều thấy rất rõ ràng, hắn cũng biết thời biết thế, vội vã dụ dỗ Miêu nữ xinh đẹp trước mắt này.
Lúc Tống Thanh Thư giải khai huyệt đạo trên người qua đi, Hà Thiết Thủ hừ một tiếng, xoay người liền bỏ đi, thậm chí không liếc nữa mắt nhìn Tống Thanh Thư.
Hoàng Dung đứng lên đài nói:
– Trận đầu Tống công tử thắng, phía dưới cho mời Tấn Dương Đại Hiệp Tiêu Bán Hòa, cùng với Du Thản Chi của phái Tinh Túc.
…
Lúc Tống Thanh Thư quay trở lại chỗ ngồi, thì thấy Chu Chỉ Nhược đang nhìn mình chằm chằm, trên mặt liền nóng lên, chột dạ hỏi:
– Làm sao vậy?
Chu Chỉ Nhược vẻ mặt giễu cợt:
– Ngươi nói mình cùng vị này Hà cô nương không có gì liên quan gì đúng không?
Tống Thanh Thư lúng túng nói:
– Chính xác là cùng nàng không có quan hệ gì a.
Ngoại trừ đã từng giao hoan… hai lần… trong đầu Tống Thanh Thư âm thầm bổ sung.
– Ngươi cho là ta mắt mù sao.
Chu Chỉ Nhược hừ một tiếng.
– Các ngươi lúc giao đấu đều không xuất ra hết sức lực, muốn nói không có phát sinh qua cái g, chỉ có kẻ ngu ngốc mới tin được.
Tống Thanh Thư phiền muộn, cũng không tiện giải thích với nàng, lúc đó một thân võ công chưa thành, bị đối phương dụ dỗ cưỡng bức, có nói ra thì cũng không ai tin a…
– Chỉ Nhược a, muội nói vị Tấn Dương Đại Hiệp này cùng với gã Thiết Đầu quái nhân kia ai sẽ thắng vậy?
Tống Thanh Thư liền đánh trống lảng nói.
Lúc Du Thản Chi lên đài, cái mặt nạ bằng sắt trùm đầu khiến mọi người hít một hơi khí lạnh, nhưng nghĩ tới hắn là môn nhân Tinh Túc Phái, dù có bao nhiêu cổ quái cũng không có gì lạ nên cũng bình thường trở lại.
Tống Thanh Thư nhìn dáng dấp Du Thản Chi, liền nghĩ tới A Tử, lần trước khi hắn đi đến thủy tạ, A Chu tựa hồ còn chưa gặp mặt Tiêu Phong, thì A Tử tự nhiên cũng không có lý do gì để theo Tiêu Phong, vậy Du Thản Chi có cái Thiết Đầu này là từ đâu tới? Hắn làm như thế nào lại trở thành môn nhân phái Tinh Túc?
Tống Thanh Thư đang miên mang suy nghĩ, thì Chu Chỉ Nhược đã dựa vào tình hình giao đấu bắt đầu phán đoán:
– Tấn Dương Đại Hiệp thành danh nhiều năm, một thân Hỗn Nguyên Công chẳng thể khinh thường, còn gã Thiết Đầu kia thì trong chốn giang hồ là kẻ vô danh, chẳng qua là đệ tử của phái Tinh Túc, nếu Đinh Xuân Thu tự thân xuất mã chống lại Tiêu Bán Hòa, nếu không có dụng độc mà nói, cũng chưa chắc có thể dễ dàng thắng được, huống chi Du Thản Chi chỉ là một đệ tử.
Tống Thanh Thư cười nói:
– Nếu không chúng ta đánh cược đi, ta nói là gã Thiết Đầu thắng…
Hắn và Tiêu Bán Hòa đã từng giao thủ, Hỗn Nguyên Công của đối phương quả thật không tệ, nhưng so với Hàn Băng Chân Khí của Du Thản Chi thêm với Dịch Cân Kinh biến dị, thì có chút yếu kém hơn.
Chu Chỉ Nhược lại nhìn trên đài vài lần, khẽ lắc đầu:
– Gã Thiết Đầu kia công phu quyền cước quá thô thiển, so với đệ tử của Nga Mi có thể còn đấu không lại, thì làm sao có thể thắng được?
Tống Thanh Thư cười gian xảo:
– Nếu muội thấy như vậy, chúng ta thiết lập tặng vật khi thua cuộc đi…
– Tặng vật gì?
Chu Chỉ Nhược hiếu kỳ hỏi.
– Một nụ hôn.
Tống Thanh Thư thấp giọng nói.
– Muội thắng, ta hôn muội một ngụm, ta thắng, muội hôn ta một cái.
– Phi…
Chu Chỉ Nhược gắt lên.
– Vô luận là thắng thua cũng đều tiện nghi cho ngươi sao?
– Vậy muội có đánh cuộc hay không đây?
Tống Thanh Thư lúc này nhìn lên gò má Chu Chỉ Nhược, da thịt trên mặt trong suốt, vô cùng mịn màng, đã muốn gặm một cái…
– Được… ta đồng ý…
Tống Thanh Thư vốn có cho rằng lấy tính tình của Chu Chỉ Nhược, chắc chắn nàng sẽ phản ứng, ai biết khóe môi nàng cong lại thật đẹp mắt độ, lại có thể đáp ứng dễ dàng như vậy.
Tống Thanh Thư qua đi ý mừng xông lên đầu, vội quay đầu lại nhìn tình hình trên lôi đài, hai người ai thắng ai thua cũng được, chỉ cầu hai người bọn họ nhanh lên một chút đánh cho xong là tốt rồi.
Chu Chỉ Nhược đột nhiên vẻ mặt nghi ngờ nhìn trên đài:
– Tiêu Bán Hòa cố kỵ cái gì, vì sao không dám gần gã Thiết Đầu trong vòng nữa trượng vậy?
Trong mắt nàng, chiêu thức Thiết Đầu kia sơ hở trăm chỗ, rõ ràng chỉ cần mấy chiêu là có thể chế phục được gã, ai biết mấy lần đều là Tiêu Bán Hòa đưa tay xuất chiêu đến một nửa thì chậm lại, nên bị đối phương phản ứng che chắn lại làm vuột thời cơ tốt.
Giữa sân sự nghi ngờ không phải số ít, cách đó không xa Quách Phù cũng lôi kéo tay Hoàng Dung hỏi:
– Mẫu thân a, tên quái nhân Thiết Đầu võ công ngay cả đối với con đều kém hơn, vì sao Tấn Dương Đại Hiệp giao đấu lâu như vậy mà không thắng được, uống phí hắn đã với phụ thân nổi danh cùng lúc đây.
Quách Phù cau mũi quỳnh, trong lòng cực kỳ bất mãn.
Tống Thanh Thư thầm khen, vị Quách đại tiểu thư này tuy rằng tính tình khác thường, nhưng lại di truyền dung mạo của mẫu thân nàng, thật sự là quá xinh đẹp a.
Chú ý tới ánh mắt Tống Thanh Thư, Quách Phù lại trừng mắt với hắn, hiển nhiên đối với câu nói vô lễ của hắn vẫn còn canh cánh trong lòng.
Tống Thanh Thư thấy buồn cười, vừa vặn Chu Chỉ Nhược cũng đang nghi ngờ vấn đề này, hắn liền cố ý cao giọng để giải thích cho cả hai người:
– Thiết Đầu nhân kia tuy rằng công phu quyền cước thô thiển, nhưng nội lực của hắn lại cực kỳ cổ quái, không chỉ có hùng hồn biến hóa kỳ lạ, còn xen lẫn hàn khí tà độc vô cùng, Tiêu Đại Hiệp mỗi lần cùng hắn đối một đôi chiêu, bị chân khí hàn độc xâm nhập kinh mạch trên tay, chiêu thức dĩ nhiên là bị ngưng trệ rất nhiều, không nhìn ra tới Hàn Băng Chân Khí của Du Thản Chi chậm chạp mà lại vô cùng hiệu quả.
Tuy rằng câu cuối cùng nghe không hiểu, nhưng phía trước lời giải thích làm cho Hoàng Dung nghe được khẽ gật đầu, trong lòng âm thầm hoảng sợ: “Khoảng cách xa như vậy, hắn lại có thể nhìn thấy tình huống chân khí của hai người nhất thanh nhị sở như vậy, võ công của hắn đến tột cao đến trình độ nào đây?”
Mẫu tử tựa như liên tâm, tựa như là giải thích thay cho gút mắc nghi hoặc của Hoàng Dung, Quách Phù bĩu môi:
– Chỉ là hắn nói bừa thôi, cách xa như vậy thì làm sao có thể biết được…
Ai ngờ Quách Phù vừa dứt lời, trên đài Du Thản Chi đột nhiên bắt đầu phản công, một chiêu vô cùng uy mãnh tung ra i, Tiêu Bán Hòa lo sợ né tránh qua, một chưởng này của Du Thản Chi liền đánh trúng cờ của lôi đài từ phía xa xa, lá cờ nheo vốn đang đón gió lay động, chợt lấy mắt thường cũng có thể thấy được dính vào một tầng sương lạnh, không lâu lắm, ngay cả lá cờ xí đang tung bay cũng bị một lớp băng cứng đông lại, cái công phu hoang đường này làm cho tất cả mọi người hô hấp như cứng lại, lập tức một “ồ…” lên, xôn xao bàn tán nghị luận.
Vừa mới rồi Tiêu Bán Hòa và Du Thản Chi tỷ võ, ngoại trừ mấy người cao thủ hàng đầu thì nhìn ra được vấn đề then chốt, đại bộ phận nhân tâm nhân sĩ võ lân thì có suy nghĩ cùng với Quách Phù không sai biệt lắm, ai cũng đều thấy Tấn Dương Đại Hiệp này có tiếng mà không có miếng…
Quách Phù run sợ thè lưỡi, nhìn lại thì phát hiện Tống Thanh Thư đang như chế giễu nhìn mình chằm chằm, trên mặt nóng lên:
– Hừ, mèo mù đụng chuột chết, có gì hay mà đắc ý.