Phần 37
– Ngươi muốn đánh cuộc gì, bổn cô nương sẽ phụng bồi.
Tống Thanh Thư vung tay:
– Hay là thôi đi, tại hạ sợ đến lúc đó cô nương thua rồi chịu không nổi.
Quách Phù giận tím mặt.
– Chờ đã, bổn cô nương làm sao có khả năng thua chứ!
Tống Thanh Thư nói:
– Đâu có đạo lý nào là nắm chắc phần thắng trong tay khi đánh cuộc chứ?
Quách Phù lại thấy mình có niềm tin tất thắng, Tống Thanh Thư tên khốn này không thấy thỏ làm mồi nên không thả chim ưng, không cho hắn mờ mắt vì tham, hắn chưa chắc sẽ dám cùng mình đánh cược.
– Được rồi, ngươi cứ đưa ra điều kiện, bổn tiểu thư sẽ phụng bồi…
Quách Phù khóe môi cong lên biểu hiện nàng hoàn toàn tự tin.
Tống Thanh Thư nhìn thoáng qua Hoàng Dung một chút, trầm ngâm chốc lát sau đó duỗi ra một ngón tay trước mặt Quách Phù:
– Chỉ một điều kiện, người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện, thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì của đối phương.
Hoàng Dung nhướng mày, là một nữ nhân, điều kiện như thế này làm sao có thể tùy tiện đáp ứng? Đang muốn mở miệng ngăn cản, ai ngờ Quách Phù đã nhanh miệng đáp ứng:
– Được… ta đáp ứng, đến thời điểm đó ta sẽ cho ngươi quỳ sủa như cẩu ở trước mặt anh hùng thiên hạ.
Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười:
– Không hẳn là ta thua…
Quách Phù hừ một tiếng:
– Ngược lại ta cũng không thể thua.
Hoàng Dung muốn ngăn cản, nhưng bất đắc dĩ vụ đánh cược đã xong, nàng còn phải lên đài chủ trì đại cục, không có thời gian ở lại đây, nàng thấy Tống Thanh Thư nói có vẻ chắc chắn như vậy, tự tin trong lòng có chút dao động, nhưng dựa vào nhãn lực của nàng, thì không nghĩ ra được Tống Thanh Thư có chút khả năng nào thắng được, đành dùng ánh mắt bất thiện trừng Tống Thanh Thư một cái, rồi thướt tha ưu nhã quay trở lại trên lôi đài, hắng giọng giới thiệu tiếp hai tuyển thủ, Hư Trúc đệ tử của Thiếu Lâm Tự cùng với Cô Tô Mộ Dung Phục.
Chu Chỉ Nhược sắc mặt biến hóa, lặng lẽ bấm bên hông Tống Thanh Thư:
– Chắc chắn là ngươi đã có chủ ý với Hoàng Dung.
– Trời đất chứng giám, ta không có nói gì a.
Tống Thanh Thư hô to oan uổng.
– Đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư xấu xa của ngươi, với cái điều kiện kia…
Chu Chỉ Nhược đôi môi khẽ cắn, trên mặt hiện lên một tia sương lạnh.
– Phu phụ Quách Tĩnh – Hoàng Dung là anh hùng mà người Hán kính ngưỡng, cũng được tất cả võ lâm giang hồ thiên hạ công nhận là đôi thần tiên hiệp lữ, nữ nhân này không thể tùy tiện chạm được.
Chu Cửu thì mặt vẻ ưu lo, hiển nhiên cũng suy nghĩ giống như Chu Chỉ Nhược, hai nàng sợ bị Quách Phù nghe thấy, nên tiến đến bên tai Tống Thanh Thư thì thầm…
Người ở bên ngoài thì chỉ thấy ba người bọn họ cực kỳ thân thiết, xa xa rất nhiều ánh mắt nam nhân bốc ra vẻ hâm mộ…
– Hừm… lẽ nào ta ở trong lòng các người chính là loại sắc ma như thế à?
Nhìn thấy hai nàng không hẹn mà cùng gật đầu, Tống Thanh Thư nhất thời không biết nói thêm gì.
May là sự chú ý hai nàng rất nhanh bị hai người trên lôi đài hấp dẫn, nên không có tiếp tục dây dưa.
– Tên tiểu hòa thượng hình dạng bình thường, thuộc hàng chữ Hư của Thiếu Lâm Tự, thấy qua không phải là cao thủ a.
Chu Cửu quan sát một lúc, lặng lẽ bình luận nói.
– Đây là luận võ chứ không phải tuyển dung mạo, muội quản hình dạng người ta làm gì a.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên.
– Ai cần ngươi nói…
Chu Cửu hơi đỏ mặt, những năm qua tuy nàng trải qua rất nhiều chuyện sóng gió, nhưng trong xương nàng vẫn còn là một cô nương lãng mạn, theo bản năng sẽ thích những gì thuộc về cái đẹp đẽ.
– Đừng để ý tới hắn.
Chu Chỉ Nhược kéo tay Chu Cửu, nghị luận.
– Bất quá tên tiểu hòa thượng này tuy rằng dung mạo tầm thường, nhưng kinh nghiệm mấy cuộc tỷ thí vừa rồi chúng ta đã xem, e rằng cũng sẽ đồng dạng có võ công kinh người thì sao…
Tống Thanh Thư không có dính líu vào giữa bình luận của các nàng, trái lại trong lòng suy nghĩ: “Không nghe trong chốn giang hồ đồn đãi về Hư Trúc, vậy Hư Trúc bây giờ võ công ra làm sao, nếu hắn chưa có võ công của phái Tiêu Dao, theo niên kỷ của hắn, tu luyện võ công Thiếu Lâm thì có thể luyện thành được bao nhiêu chứ?”
Tống Thanh Thư đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề, trên giang hồ vì sao đến giờ cũng không nghe động tĩnh gì của phái Tiêu Dao đây?
Trong khoảng thời gian hắn trầm tư này, trên lôi đài hai người đã xuất chiêu, một người là cao thủ thành danh, một người là đệ tử Thiếu Lâm trước giờ không có tiếng tăm gì, vốn tưởng rằng cục diện sẽ nghiêng về một phía, ai ngờ biểu hiện qua trận chiến, Mộ Dung Phục không có chiếm được chút thượng phong nào cả.
– Niêm Hoa Chỉ? Hòa thượng này còn nhỏ tuổi lại lĩnh ngộ luyện thành tuyệt học Niêm Hoa Chỉ này…
– Đúng đấy, quả nhiên là xuất từ Phật môn, loại võ công này nhu hòa, không cầu hại người, chỉ dùng nhu kình đành đến huyệt đạo.
– Theo ta thấy tiểu hòa thượng này không có trung hậu thành thật như dáng vẻ như vậy, vừa rồi có dùng Vô Tướng Kiếp Chỉ đánh lén Mộ Dung Phục, may mà Mộ Dung công tử thân kinh bách chiến, mới vô thanh vô tức hóa chiêu.
Lần này giữa trường quần hùng tập hợp, hiển nhiên không thiếu hảo thủ cao minh có nhiều kiến thức, có người nhận ra chiêu thức Hư Trúc, thán phục không ngớt.
…
Bao Bất Đồng âm thầm đổ mồ hôi lạnh, lo lắng nhìn Vương Ngữ Yên hỏi:
– Vương cô nương, làm sao cô nương biết trước tiểu hòa thượng kia sẽ dùng Vô Tướng Kiếp Chỉ?
– Chỉ là do vừa rồi đã xem mấy người không có danh tiếng lại có võ công rực rỡ hào quang, nên nhắc nhở biểu ca lần này nhất định phải giữ tinh thần coi trọng đối thủ.
Vương Ngữ Yên vừa quan sát trên lôi đài hai người đang luận võ, vừa giải thích.
– Vô tướng kiếp chỉ của Thiếu Lâm Tự vô hình vô tướng, rất khó phòng bị, vì lẽ đó ta đã cố ý căn dặn biểu ca về công phu này.
– Sau khi Huyền Bi đại sư viên tịch, ta vẫn cho là chỉ còn lại có Phiên tăng Cưu Ma Trí kia biết môn công phu này, không ngờ tiểu hòa thượng hiền lành này lại cũng có môn võ công thâm độc này.
Thấy Mộ Dung Phục không ở bên cạnh Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự liền lặng lẽ tiến tới, vừa vặn nghe được Vương Ngữ Yên bình luận, không nhịn được nói tiếp.
– Không đúng, võ công thì không nói đến chính tà, chỉ là do người triển khai là chính hay là tà, nếu Đoàn công tử nói võ công Vô Tướng Kiếp Chỉ chính tông Phật môn là thâm độc, thực sự nghe qua thấy rất buồn cười đấy.
Nhìn tên Đoàn Dự bám dai như đỉa này lại tiến đến bên người Vương cô nương, Bao Bất Đồng vô cùng căm ghét, liền thay thế chủ nhân mình nói cản lại.
…
– Không đúng, võ công đương nhiên phải có phân chia chính tà.
Đoàn Dự dựa theo câu nói của Bao Bất Đồng tranh cãi cùng hắn.
– Tỷ như tu luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo thì cần đầu người sống thí luyện, Liên Hoàn Hủ Thi Độc của phái Tinh Tú cũng phải dùng thân thể người sống để truyền Thi Độc, tàn nhẫn dị thường, lẽ nào Bao Tam ca thấy những môn võ công này không phải là võ công tà phái sao?
Bao Bất Đồng tuy ăn nói nhanh nhẹn, nhưng gặp phải Đoàn Dự am hiểu Phật giáo từ bé nên lời nói sắc bén, Bao Bất Đồng chẳng biết làm sao phản bác, bị Đoàn Dự chất vấn làm cho đầy bụng tức giận nhưng không cách nào phát tác, chỉ biết đứng yên thổi râu mép giương mắt nhìn.
Chú ý tới Bao Bất Đồng vẻ mặt không vui, Vương Ngữ Yên mỉm cười, bất quá nghĩ đến Bao Bất Đồng là gia thần của biểu ca, cũng không thể nhìn hắn bị bắt nạt quá mức, nên vội nói:
– Đoàn công tử có chỗ không biết, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cũng không cần phải dựa vào đầu người để luyện công, chỉ là năm xưa Mai Siêu Phong tu luyện không đúng phương pháp, cứ dựa theo câu “Ngũ chỉ phát kính, vô kiên bất phá, tồi địch thủ não, như xuyên hủ thổ” trong Cửu Âm Chân Kinh hiểu lầm mà thôi.
Đoàn Dự ngẩn ra, trong lòng tuy không đồng ý lời giải thích này, nhưng Vương Ngữ Yên ở trong lòng hắn là Thần Tiên tỷ tỷ, nên làm sao lại cùng nàng tranh luận, liền cười hì hì nói:
– Vương cô nương biết rõ võ học thiên hạ, tại hạ vừa rồi múa rìu qua mắt thợ.
Vương Ngữ Yên nở nụ cười xinh đẹp:
– Bất quá Đoàn công tử nói không phải không có lý, có vài loại võ công đúng là thâm độc cực kỳ, ví như Liên Hoàn Hủ Thi Độc của phái tinh tú, còn có “Quy Khứ Lai Hề” Ngũ Đấu Mễ Thần Công, cho dù là người sử dụng bất luận chính tà, cũng làm cho đất trời oán giận, thương tổn đến mạng người.
Nghe được Vương Ngữ Yên khích lệ mình, Đoàn Dự trong lòng như được bôi mật vậy, lại muốn cùng Vương Ngữ Yên nói nhiều thêm mấy câu, nhưng cũng biết lúc này Vương Ngữ Yên hơn nửa tâm tư đều thả ở trên người biểu ca mình đang tỷ võ trên lôi đài, chưa chắc có hứng thú cùng mình nói chuyện, liền hỏi:
– Vương cô nương có thể nhìn ra được võ công của tiểu hòa thượng này không?
Vương Ngữ Yên nhìn một lúc trên lôi đài, cau mày nói:
– Kỳ quái, vị Hư Trúc này bối phận tuy thấp trong Thiếu Lâm, nhưng tựa hồ tinh thông bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Tự, một quyền của hắn làm cho cây cột cờ cách ngoài hai trượng bị đánh gãy, chính là công phu Đại Vi Đà Xử, nếu biểu ca không bế mở đúng lúc, thì đã bị quyền này đánh chấn động đến xương sườn vỡ vụn thành từng mảnh…
– Lợi hại như vậy sao?
Đoàn Dự hít vào một ngụm khí lạnh, võ công của hắn tuy cao, nhưng một thân bản lĩnh là do cơ duyên chiếm được, vì lẽ đó nên không có nhãn lực tương xứng với võ công của mình, không nhìn ra vừa rồi trên lôi đài hai người có một quyền lóe lên với bao hung hiểm.
– Môn công phu này đúng là lợi hại, chỉ có điều…
Vương Ngữ Yên chần chừ chốc lát, tiếp tục nói.
– Chỉ có điều quá mức bá đạo, thực sự làm trái với gốc rễ từ bi của Phật tổ.
Đoàn Dự xưa nay hướng về Phật, nghe vậy liền gật đầu:
– Tại hạ cảm thấy võ công chính là vạn ác chi nguyên, nếu mọi người một lòng hướng về Phật pháp, làm việc thiện tích đức, trong chốn giang hồ làm gì mà còn có nhiều ánh đao bóng kiếm như vậy.
Bao Bất Đồng rốt cuộc tìm được cơ hội, cười gằn không ngớt:
– Không đúng… chỉ là cái nhìn của hủ nho.
Vương Ngữ Yên cũng không có chú ý quan tâm đến hai người này, bởi vậy lại nhìn chằm chằm không chớp mắt trên lôi đài bóng người quen thuộc kia.
Lúc này đám người của Tống Thanh Thư cũng kinh hãi, Chu Chỉ Nhược nhẹ giọng nói:
– Từng nghe nói bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm Tự mỗi môn đều cực kỳ tinh diệu, người bình thường cả đời có thể tinh thông được một môn tuyệt kỹ đã là hiếm thấy, một thân có thể luyện được mấy môn tuyệt kỹ đã là cao thủ tuyệt đỉnh trong Thiếu Lâm Tự, trải qua mấy trăm năm qua, đến bây giờ tu luyện được tuyệt kỹ nhiều nhất đó là Huyền Trừng đại sư, thân mang mười ba môn tuyệt kỹ, được khen tặng là đệ nhất Thiếu Lâm Tự trong vòng hai trăm năm qua, nhưng tiểu hòa thượng này, vừa triển khai ra đã là không dưới mười ba môn tuyệt kỹ…
Chu Cửu xúc cũng là một mặt khiếp sợ, vừa nhìn chiêu thức của Hư Trúc, vừa đếm lấy ngón tay:
– Tụ Lý Kiền Khôn, Thiên Trúc Phật Chỉ, Ca Sa Phục Ma Công, Đại Trí Vô Định Chỉ, Khứ Phiền Não Chỉ, Tịch Diệt Trảo, Nhân La Đà Chỉ… trong những năm qua nàng trà trộn trong giang hồ, cũng đã gặp qua không ít cao tăng Thiếu Lâm Tự, đương nhiên nhận biết được những tuyệt kỹ này, chỉ có điều nàng chỉ gặp những cao tăng mỗi người chỉ tinh thông một môn tuyệt học trong đó, không giống như Hư Trúc, thoải mái xuất ra từng tuyệt kỹ…
Tống Thanh Thư đôi mắt nhíu lại, Hư Trúc không có võ công của phái Tiêu Dao, nhưng học được bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu lâm tự, chỉ có điều lạ là từ xưa đến giờ không người nào có thể chân chính đồng thời tinh thông được đầy đủ bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Tự, cho nên chỉ có một lời giải thích, Hư Trúc sử dụng là Tiểu Vô Tướng Công.
Chỉ có thể dựa vào Tiểu Vô Tướng Công dùng để thôi thúc bảy mươi hai chiêu thức tuyệt kỹ, thì mới có thể đạt hiệu quả qua mắt mọi người, nhìn bề ngoài thì so với bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm tự không có bất kỳ gì khác biệt, một chỉ dựa vào nội lực mạnh mẽ của Đạo gia để thôi thúc, một là dùng nội lực Phật môn phối hợp, chỉ có điều về bản chất thì không giống.
Phái Tiêu Dao ở trong chốn giang hồ từ trước đến giờ danh tiếng không xuất hiện, càng không nói đến bí mật của phái Tiêu Dao bất truyền Tiểu Vô Tướng Công ra ngoài, vì thế tại đây không thiếu cao thủ võ lâm, nhưng không một ai nhìn ra sơ hở này, ai cũng cho rằng Hư Trúc thật sự mang trên người bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm.
“Hư Trúc đến tột cùng là học được Tiểu Vô Tướng Công từ nơi nào đây?”
Tống Thanh Thư nghi hoặc, hắn rõ ràng trong thế giới này chưa có phát sinh ra sự kiện ván cờ “Trân Long kỳ trận” kia, thì Hư Trúc đương nhiên không có đạo lý học được thần công của phái Tiêu Dao, nhưng hôm nay lại sự thật hiện ra trước mắt…
Trên lôi đài hai người giao thủ đã tiến vào hồi gay cấn tột độ, Mộ Dung Phục dù sao cũng là cao thủ hàng đầu thành danh nhiều năm, trải qua lúc ban đầu kinh ngạc qua đi, rất nhanh sử dụng các loại kỳ chiêu diệu pháp, rốt cục cũng dần dần cứu vãn lại xu hướng hạ phong.
Mộ Dung Phục lặng lẽ lau vệt mồ hôi lạnh, may là trước đó có Thạch Phá Thiên, A Thanh xuất hiện nên tránh dẫm vào vết xe đổ do chủ quan, hắn đối với tiểu hòa thượng bình thường này vẫn luôn cảnh giác, nếu không thì vừa bắt đầu xuất chiêu thì có thể đã ăn quả đắng rồi.
Đột nhiên Hư Trúc hét lớn:
– Mộ Dung công tử tiếp chưởng.
Vừa dứt lời song chưởng đang đứng ngoài hướng vào phía trong vẽ một vòng tròn, chậm rãi hướng về đẩy tới phía Mộ Dung Phục, chưởng lực chưa tới, Mộ Dung Phục đã cảm thấy hơi thở đã bị áp lực như bị nghẹn lại, chỉ trong khoảnh khắc chưởng lực của Hư Trúc đã như nộ trào mãnh liệt đánh tới.
Mộ Dung Phục cùng một tên vô danh tiểu tốt đánh vẫn khó phân thắng bại, trong lòng đã bị đè nén cơn tức giận, nghe được tiếng của Hư Trúc, trong lòng thầm nghĩ: “Ngươi tinh thông bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, tuy rằng chiêu thức của ta không chiếm được thượng phong, lẽ nào nội lực lại không sánh bằng ngươi sao? Ngươi hòa thượng này mới bao nhiêu tuổi…”
So đấu nội lực so thì không giả chiêu được, thực lực cao thấp liền có thể phân ra, huống chi Mộ Dung thế gia lại am hiểu về Đấu Chuyển Tinh Di mượn lực đả lực, xưa nay chưa bao giờ e sợ khi cùng người so đấu nội lực.
Trong lòng ngạo khí nổi lên, Mộ Dung Phục không tránh né, liền vận lên Đấu Chuyển Tinh Di, vung chưởng lên nghênh tiếp.
– Biểu ca, đây là võ công “Nhất Phách Lưỡng Tán” một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, ngàn vạn không thể cố gắng đón đỡ.
Vương Ngữ Yên vừa nhìn thấy liền hoa dung thất sắc, cũng không kịp nhớ quy củ, vội đứng lên la lên nhắc nhở.