Phần 56
Trải qua một đêm phong ba, vòng tỷ thí thứ hai rốt cục cũng bắt đầu rồi.
Nhìn Tống Thanh Thư ra trận, giữa trường nhất thời lên nổi lên tiếng bàn luận, hiển nhiên đại đa số người đều biết chuyện phát sinh ngày tối hôm qua, nhưng cũng có rất nhiều người tối hôm qua không có mặt ở hiện trường chứng kiến, đó không thấy Tống Thanh Thư ra tay xuất thủ…
Tống Thanh Thư vòng thứ nhất không xuất lực bao nhiêu đã thắng, vào vòng thứ hai thì gặp phải Tấn Dương đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy, Tấn Dương đại hiệp từ vòng thứ nhất đã biểu hiện uy lực chiến đấu cao thâm đến thế nào, vì thế hai người gặp nhau trong vòng hai này tất có một trận long tranh hổ đấu, đám người con mắt trợn tròn lên, không muốn bỏ qua từng chi tiết đặc sắc dù nhỏ nhất…
– Tấn Dương đại hiệp, xin mời…
Tống Thanh Thư một cái tay chấp ở sau lưng, một cái tay làm tư thế mời, một làn gió nhẹ phất qua, bạch y trên người tung bay, đúng là có phong độ tông sư.
Tiêu Bán Hòa khẽ mỉm cười, từ tốn nói:
– Trận này không cần tỷ thí, Tiêu mỗ chịu thua…
Lời lão vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao, giữa trường bay lên vài tiếng huýt gió bất mãn tức giận, đó là những người đã đặt cược vào trên người Tiêu Bán Hòa đều mắng lên.
– Nhu nhược!
– Cái gì mà là Tấn Dương Đại Hiệp, xem ra chi bằng cải danh Tấn Dương quỷ nhát đi…
…
Tiêu Bán Hòa lạnh lùng hét lớn một tiếng, giữa trường mọi người đang huyên náo động đều cảm thấy hai bên tai chấn động, trước ngực khí huyết sôi trào, trong lúc nhất thời không ai thốt ra lời, liền dồn dập biến sắc, nội lực cỡ này, đúng là khiến người phải khiếp sợ.
Thấy giữa trường yên tĩnh lại, Tiêu Bán Hòa chắp tay quay về mọi người nói:
– Tiêu mỗ lúc trước đã cùng Tống công tử có vài lần giao thủ, mỗi lần gặp đều bị thua, lần này cho dù tiếp tục đánh nhau, thì vẫn như sẽ trước là không thắng được, cho nên không lãng phí thời gian của các vị.
Nói xong lưu lại cho Tống Thanh Thư một nụ cười cao thâm khó lường, liền xoay người rời khỏi lôi đài, nhìn dáng vẻ của lão tựa hồ những trận tỷ thí còn lại cũng không đáng quan tâm nhìn xem…
Tống Thanh Thư trong lòng nghi hoặc, nghĩ đến vừa rồi lão đã từng nói song phương không phải kẻ địch, chẳng lẽ lão dùng cái biện pháp này, để chứng minh thành ý của lão sao? Nhưng tại sao lão lại muốn làm như thế a…
Nhìn thấy trận tỷ thí đầu tiên nhanh kết thúc không kèn không trống, mọi người đều thất vọng, đành đem sự chú ý phóng tới cuộc đấu kế tiếp, cao thủ tuyển chọn còn chưa lên, thì lại có không ít người nghị luận mở ra.
– Các ngươi nói Lệnh Hồ Xung và Dương Quá ai sẽ thắng đây?
– Có thể là Lệnh Hồ Xung, dù sao kiếm pháp của hắn được xưng danh là người số một của Ngũ Nhạc Kiếm Phái, huống chi Dương Quá đã bị đứt đoạn mất một cánh tay, khi giao đấu sẽ chịu thiệt nhiều.
…
Nghe được xa xa tiếng bàn luận, Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, lần này Lệnh Hồ Xung chỉ sợ làm cho những người này lại thêm một lần thất vọng rồi.
Đúng như dự đoán, Dương Quá ở trên lôi đài chờ đợi rất lâu cũng không thấy hình bóng Lệnh Hồ Xung, bây giờ có một người của Nhật Nguyệt Thần Giáo vội vã chạy đến bên tai Hoàng Dung lặng lẽ nói vài câu, trên mặt Hoàng Dung hiện lên kinh ngạc, đành là đứng dậy nói:
– Lệnh Hồ công tử bất ngờ bị trọng thương trong người, vòng thi đấu này quyết định bỏ quyền, đo đó cuộc tỷ thí thì Dương… thiếu hiệp xem như thắng trận.
Hoàng Dung vô cùng khó chịu, nàng vốn muốn cho Lệnh Hồ Xung thi triển thần uy đánh bại Dương Quá coi như thay mình trút giận, tối hôm qua suýt chút nữa bị nghĩa phụ Dương Quá làm cho thân bại danh liệt…
Nghĩ đến hành động của Dương Khang và Âu Dương Phong, Hoàng Dung lại càng thấy không ưa Dương Quá, phụ thân của hắn thì thật là chán ghét, nghĩa phụ của hắn cũng là chán ghét, bây giờ nhi tử nhìn thấy cũng chán ghét như vậy, có phải là do kiếp trước mình mắc nợ bọn họ không a…
Nếu như Dương Quá quả thật đoạt được làm Kim Xà vương, bằng vào mối quan hệ của hắn cùng với mẫu tử của nàng, một khi hắn có dự định trả thù thực sự là vô cùng nguy hiểm…
Hoàng Dung đang đau đầu đột nhiên trong lúc lơ đãng thì nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Tống Thanh Thư, chẳng biết vì sao trái tim của nàng dần dần an định lại, tự an ủi mình: “Dù sao vẫn còn tên khốn kiếp kia ở đó, thì Dương Quá không thể đoạt lấy được làm Kim Xà vương…”
Lúc này quần hùng ồn ào t so với trận đầu của Tông Thanh Thư lớn hơn gấp đôi, dù sao lại thêm một trận đấu bỏ quyền nữa, muốn cho người không hoài nghi cũng là khó khăn.
…
Hoàng Dung cùng với vài đầu lĩnh của Kim Xà Doanh thật vất vả mới trấn định lại được tâm tình của quần hùng, giờ thì vừa nhìn thấy Dương Diệu Chân cùng Thạch Phá Thiên lên đài, tiếng mọi người ồn ào mới dần dần thấp xuống.
– Lão huynh, ngươi cảm thấy trong hai người bọn họ ai sẽ thắng?
– Đoán gì mà đoán, lát nữa lại có một người bỏ quyền, còn đoán cái rắm a!
…
Dương Diệu Chân ngưng thần tĩnh khí, đem âm thanh hỗn loạn ngoại giới tiêu trừ hoàn toàn, trong mắt nàng chỉ còn lại Thạch Phá Thiên một người mà thôi.
Ngày hôm qua Thạch Phá Thiên cùng Hà Sư Ngã tỷ thí nàng đã quan sát rất kỹ, cái này Thạch Phá Thiên tuy rằng nhìn bề ngoài đần độn, thế nhưng hắn lại có một thân nội công cường hãn dọa người, có điều chiêu thức của hắn vẫn còn đơn giản thô ráp điểm, chỉ trách là Hà Sư Ngã công lực không đủ nên phải chịu thất bại.
Trong lòng nàng đã có chủ ý, quyết định phải phát huy chiêu thức để chiếm ưu thế, tuyệt đối tránh không cùng hắn đấu cứng đối cứng.
So với ngày hôm qua thì ngày hôm nay Thạch Phá Thiên trong tay nắm lấy một thanh đoản đao, hiển nhiên hắn cũng không cho là mình có thể dùng tay không mà đánh thắng được cây thương trong tay Tứ Nương Tử.
– Kim Ô Đao Pháp…
Nhìn hai người giao thủ qua đi mấy chiêu, Tống Thanh Thư liền nghĩ tới tên gọi của đao pháp Thạch Phá Thiên, đao pháp này giống như là của thê tử Bạch Tự Tại sáng tạo ra chuyên môn dùng để khắc chế Tuyết Sơn Kiếm Pháp.
Lúc trước Tống Thanh Thư và Hồ phu nhân cùng đến thành Kinh Châu tìm kiếm Thần Chiếu Kinh, cũng đã từng trải thử qua Tuyết Sơn Kiếm Pháp, tuy rằng tinh diệu, nhưng dựa theo ánh mắt bây giờ của Tống Thanh Thư, thì cũng không thể xem là tuyệt đỉnh kiếm pháp, Kim Ô Đao Pháp này lại dùng để khắc chế nó, lợi hại đến đâu cũng không là gì.
Tống Thanh Thư nghiền ngẫm, xem ra thì Thạch Phá Thiên chưa có lên đảo Hiệp Khách học được Thái Huyền Kinh cùng với các loại võ công trên vách đá, nếu không thì mình đau đầu rồi. Bây giờ Thạch Phá Thiên, chỉ có một thân tuyệt đỉnh nội lực, nhưng lại không có chiêu thức võ công tương xứng, nên cũng không có gì phải kiêng kỵ.
Trên lôi đài hai bóng người trong phút chốc đã tách ra, Dương Diệu Chân nhìn đối phương, trong lòng suy nghĩ: “Đao pháp của hắn so với công phu quyền cước của hắn thì cao minh hơn rất nhiều, nhưng còn kém rất xa Hoa Lê Thương của mình…”
Vừa rồi giao thủ thăm dò mấy chiêu để cho Dương Diệu Chân hoàn toàn yên tâm, thương pháp của nàng triển khai càng là ung dung không vội, quần hùng chỉ thấy Hoa Lê Thương đầy trời xoay tròn chung quanh thân Thạch Phá Thiên tầm một trượng, vừa lúc mới bắt đầu còn có thể nhìn thấy Thạch Phá Thiên thỉnh thoảng phản kích, đến lúc sau thì bóng người của hắn đã sắp bị Hoa Lê Thương bao phủ, vòng tròn Hoa Lê Thương quay chung quanh thu hẹp dần lại càng chặt, mọi người giờ chỉ có thể dựa vào tiếng va chạm binh khí tương giao truyền đến mà phán đoán Thạch Phá Thiên vẫn còn đang kiên trì chống đỡ.
– Ồ, tên ngốc tiểu tử kia xem ra tình hình không ổn a.
Quách Phù một bên lẩm bẩm, vô tư bình luận.
Tống Thanh Thư hơi nhướng mày, Thạch Phá Thiên này xem ra là đã có cao nhân chỉ điểm, chiêu thức của hai người chênh lệch quá lớn, Thạch Phá Thiên liền chủ động từ bỏ so đấu chiêu thức, mà là lựa chọn cách dùng toàn lực phòng thủ chung quanh khu vực chật hẹp trên thân thể của mình, Dương Diệu Chân nhìn qua như là đang chiếm thượng phong, nhưng thực tế cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
…
Trên lôi đài Dương Diệu Chân cũng cau mày, nàng tung Hoa Lê Thương bay như mưa xối xả công kích tới, nhìn qua thì thấy Thạch Phá Thiên không còn có bao nhiêu sức lực chống đỡ lại, chỉ có điều mũi thương của nàng mỗi lần đâm tới trên người đối phương, thì trong cơ thể đối phương xuất hiện một luồng chân khí hộ thể, đầu thương của nàng liền bị đánh văng ra…
Loại đấu pháp này kéo dài thì sớm muộn gì cũng làm mình mất sức mà chết…
Dương Diệu Chân trong đầu ý niệm này chợt lóe lên, nàng cũng quyết định thật nhanh, rất nhanh sẽ từ bỏ tiếp tục đánh thương bay đầy trời như vậy, liền thu thương lùi tới một góc lôi đài, lẳng lặng nhìn xa xa Thạch Phá Thiên.
Dương Diệu Chân vốn dáng người khá cao, lúc này đứng thẳng tắp trên cây cột bên lôi đài, cái áo choàng đỏ tươi bị gió thổi tung bay phần phật, hiển lộ ra bộ trang phục bên trong ôm sát người, phác hoạ ra đường cong lồi lõm trên thân thể mềm mại, trước ngực đôi bầu vú săn chắc vểnh cao lên động lòng người hiện ra mị lực bất tận, theo hơi thở của nàng mà nhẹ nhàng phập phồng lên xuống, vóc người khỏe đẹp, vóc dáng cân đối, cái mông nảy nở nhưng lại tròn vo, cả người tràn ngập sức sống, mỗi một bộ phận trên người đều tản ra khi tức hấp dẫn, mỗi một động tác đều tràn ngập mê hoặc, làm người nuốt nước bọt, một đám giang hồ hào khách phải nuốt nước miếng: “Tứ Nương Tử vóc người cao ráo này thực sự là đầy đủ vị, người nam nhân nào nếu có thể cưỡi lên trên người nàng, còn không tận tinh kiệt lực mà chết?”
Thạch Phá Thiên vừa rồi chỉ là theo bản năng múa đao bảo vệ quanh thân, cho nên khi Dương Diệu Chân thối lui, hắn vẫn vung đao một lát mới ngừng lại.
Dương Diệu Chân thoáng suy nghĩ một chút, liền cầm cây thương trong tay bỏ ra đầu nhọn mũi thương, đang là cây thương liền trong nhất thời đã biến thành cây côn.
Động tác này vừa xuất ra, mọi người đều không hiểu nhìn nàng, có người còn giơ ngón tay cái lên khâm phục nàng có đại khí, không muốn dùng binh khí để chiếm tiện nghi với Thạch Phá Thiên, nhưng cũng có người nhưng âm thầm cau mày, có đầu mũi thương nàng còn không công phá được lúc Thạch Phá Thiên phòng ngự, giờ gỡ xuống đầu mũi thương nhọn chẳng phải là càng không có hy vọng?
– Ta ra chiêu, Thạch thiếu hiệp xin cẩn thận.
Dương Diệu Chân nói xong, cả người mềm mại vô cùng nhảy đến trước người Thạch Phá Thiên, Thạch Phá Thiên cũng vội vàng nâng đao đón lấy, nào ngờ Dương Diệu Chân cũng không có hướng về thân thể hắn công tới như vừa rồi, mà là đầu côn đâm thẳng đến cổ tay cầm đao của Thạch Phá Thiên.
Tuy rằng binh khí trong tay càng đã hóa thành côn, nhưng Dương Diệu Chân vẫn dùng chính là thương pháp Lê Hoa, thương pháp của nàng thì đã cỡ nào tinh diệu, Thạch Phá Thiên còn không kịp phản ứng lại, thì cảm thấy bàn tay tê rần, đoản đao trong tay suýt chút nữa không cầm chặt, có điều hắn có chân khí hộ thể tự động phản kích, lập tức đem đầu côn của Dương Diệu Chân đánh văng ra.
Tất cả đều nằm trong dự liệu của Dương Diệu Chân, nàng lúc này liền biến chiêu, thân thương uyển như du long thay đổi phương hướng hướng về đôi mắt của hắn đâm tới.
Thạch Phá Thiên kinh hãi, hắn chân khí hộ thể dù có lợi hại đến đâu, cũng không cách nào bảo vệ được đôi mắt, liền vội vã thu đao bảo vệ hai mắt, nhưng đây cũng là hư chiêu của Dương Diệu Chân, thân thương lại biến hóa phương hướng, “bộp…” một tiếng, bàn tay của Thạch Phá Thiên lại thấy tê rần, cổ tay vừa rồi trúng chiêu, lại một lần thứ hai bị đánh trúng.
Thạch Phá Thiên đúng là trời sinh võ học kỳ tài, bản năng chiến đấu khiến hắn cắn răng nhịn đau nắm chặt đoản đao, nhân cơ hội trượt dài dọc theo thân cây thương, nếu Dương Diệu Chân không buông tay cây thương đang nắm, mười ngón tay sợ là không gánh nổi.
Có điều Dương Diệu Chân sử dụng thương đã mười mấy năm nay, thương trong tay đã hóa thành thân thể nàng làm một, nàng không chút hoang mang, lòng bàn tay liền vỗ lấy chuôi thương một cái, chỉ nghe cây thương “vèo…” một tiếng phóng ra, Dương Diệu Chân mượn lực phản chấn vòng eo khẻ lắc, cả người bổ nhào xảo diệu tránh thoát đường đao của Thạch Phá Thiên đang lướt đến, thân hình vừa vặn hướng bay lên trên không qua đỉnh đầu của Thạch Phá Thiên, uốn cong cả thân hình như cây cung chụp lấy thân cây thương thuận thế hướng về phía sau đầu Thạch Phá Thiên quét tới, hắn làm sao kịp né tránh, “bộp” trên đầu bị đánh trúng khiến cho mắt nổ đom đóm, tuy rằng có chân khí hộ thể, cũng không có bị tổn thương gì, nhưng quả thật rất là đau đớn.
“Được!”
Trải qua ngắn ngủi thời gian kinh ngạc, phía dưới lôi đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm, dù sao vừa rồi khi Dương Diệu Chân búng người bay lên, khuôn mặt còn ngửa lên trời, cả người uốn cong như cây cung bày ra thân thể dẻo dai thực sự là quá mức, nơi hạ thể cái gò mu nhô phồng hình bầu dục vồng cao lên bên dưới cái quần dài, khiến người phải mơ tưởng viển vông.
Tống Thanh Thư mỉm cười, chính mình không nghĩ tới nàng sẽ chọn chiến pháp thông minh như thế, chẳng trách nàng phải đem đầu mũi thương lấy xuống, nếu không phải vậy, mũi thương nhọn đánh tới mặt sau gáy của Thạch Phá Thiên, thì chưa biết điều gì sẽ xảy ra cho hắn…
Thạch Phá Thiên tuy rằng đần độn, nhưng bản năng chiến đấu thì hắn thuộc là nhân tài bất thế, hắn cũng biết Dương Diệu Chân mỗi lần công kích đều nhắm đến cổ tay của mình, có điều biết là một chuyện, còn tránh thoát được hay không là một chuyện khác, Thạch Phá Thiên bởi vì gặp may đúng dịp luyện thành một thân nội lực kinh thế hãi tục, nhưng võ công chiêu thức thì không tương xứng với nội lực, bây giờ cùng Dương Diệu Chân giao đấu chỉ là dựa vào bản năng để chiến đấu mà thôi.
Theo hai người càng đánh càng nhanh, cổ tay của Thạch Phá Thiên bị đánh trúng số lần càng lúc càng nhiều, mới bắt đầu chỉ là hơi tê dại mà thôi, có điều Dương Diệu Chân mỗi lần đều đánh trúng chỉ vào cùng một nơi, quả thực là dù cho Thạch Phá Thiên có hộ thể chân khí như thế nào thì kéo dài cũng không chịu được nữa, bàn tay càng lúc càng đau, sắp không cầm được thanh đoản đao trong tay rồi.
“Bộp…”
Một tiếng vang lên, hiển nhiên cổ tay của Thạch Phá Thiên lại một lần nữa bị đánh trúng, thanh đoản đao phóng bay lên trời, xoay tròn mây vòng rồi rơi xuống xuyên thủng trên sàn nhà gần đó, thân đao liên tục run rẩy, phát sinh từng trận ngân vang…
– Ta đã… thua.
Thạch Phá Thiên ảo não nói…
– Đa tạ!
Dương Diệu Chân hơi thở hổn hển, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, gã này này quả thực quái thai, nội lực tựa hồ sinh sôi liên tục không dứt, nếu là lại giằng co thêm một lúc, nói không chắc chính mình là người bại trước…
Đi tới trên lôi đài Hoàng Dung tán thưởng nhìn Dương Diệu Chân một chút, thanh thanh nói:
– Dương cô nương vì tránh cho làm tổn thương đến Thạch thiếu hiệp, nên cố ý gỡ xuống đầu mũi thương, chấp nhận chính mình chịu thiệt, phần nhân hậu này thật là làm người kính nể… Vòng tỷ thí tiếp theo, cho mời A Thanh cô nương cùng Hư Trúc tiểu sư phụ.
Theo giọng nói Hoàng Dung vang lên, toàn trường dần dần yên tĩnh lại, rốt cục đã đến rồi trận đấu quan trọng.
Một phương là cô nương có Tiên Thiên kiếm khí dọa người, một phương khác là tiểu hòa thượng tinh thông bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, nhất định là một trận mũi nhọn đấu với đao sắc…
…
– Này… tiểu hòa thượng, nếu bị đánh đau đừng khóc đấy nhé…
A Thanh cười nhăn mắt nhìn Hư Trúc, thanh trúc vung lên, một làn kiếm khí dài mấy trượng liền hướng về phía thân thể Hư Trúc chém tới.