Phần 68
Trong lúc các đầu lĩnh Kim xà doanh hò hét loạn cùng nhau, Hoàng Dung không nhịn được nhìn Tống Thanh Thư, thấy hắn vẫn như cũ không nói một lời, liền âm thầm gật đầu:
“Người thủ lĩnh kiêng kỵ nhất chính là lập tức liền đem mình ý tưởng chân thật của mình tung ra, rất dễ dàng gây nên phản ứng ngược cho người càng phản đối mãnh liệt hơn, đến lúc đó sẽ không có bất kỳ đường nào lùi, cách làm hữu hiệu nhất chính là âm thầm trong bóng tối thông qua tâm phúc của mình đem ý của mình để lộ ra, cứ để cho các thế lực giằng co, người thủ lĩnh lúc đó mới có thể lấy tư thái người đứng ngoài xuất hiện kéo chuyển lệch hướng về phía của mình…”
“Tống Thanh Thư không chỉ có võ công cao cường, liền ra tay thủ đoạn cũng cao minh như thế, điểm này Tĩnh ca thật không sánh được hắn.”
Hoàng Dung trong lòng âm thầm thở dài, Tĩnh ca tuy rằng đặc biệt có nhân cách thu hút người, nhưng tính tình của Tĩnh ca lại không thích hợp làm thủ lĩnh.
Dù sao không phải mỗi người ai cũng giống như Tĩnh ca một lòng vì nước vì dân, những người kia đều có lợi ích của riêng mình theo đuổi, hoặc yêu thích mỹ nhân, hoặc yêu thích của cải, hoặc yêu thích công danh… v… v.
Mà Tĩnh ca là dùng cái mục đích dân tộc đại nghĩa loại mịt mờ này đi lung lạc bọn họ, trong thời gian ngắn đúng là có thể dựa vào nhân cách thu hút của mình bao bọc lại tất cả, nhưng sau một quãng thời gian thì…
Những năm qua nếu không có Hoàng Dung âm thầm trong bóng tối đọ sức, trong thành Tương Dương đã có không biết bao nhiêu thế lực bắt đầu sinh ra phản ý.
Hoàng Dung đột nhiên cả kinh, hai ngày nay tại sao mình cứ đem Tĩnh ca ra so sánh với Tống Thanh Thư, Tĩnh ca là phu quân của mình, còn Tống Thanh Thư là cái gì chứ…
Khuôn mặt Hoàng Dung nhất thời ửng đỏ, trong lúc thất thần phảng phất nghe được có người đang gọi mình:
– Không biết Hoàng phu nhân đối với thế cuộc trước mặt bây giờ thì thấy thế nào đây.
– A?
Hoàng Dung cũng kịp phục hồi tinh thần lại, thì thấy mọi người trong đại sảnh đang nhìn mình, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Nguyên lai Tống Thanh Thư thấy các đầu lĩnh tranh cãi cũng đủ rồi, liền đúng lúc lên tiếng ngăn cản, đem câu chuyện này quăng qua một bên cho Hoàng Dung, trong lòng hắn rõ ràng, lấy trí thông minh của Hoàng Dung, khẳng định nàng cũng đã rõ ràng ý nghĩ của mình, tuyệt sẽ không nói ra cái gì khác với chủ ý của mình, Hoàng Dung danh tiếng ở trong chốn võ lâm, nếu nàng có thể tỏ rõ thái độ giúp đỡ mình, vậy kế tiếp thì mình chỉ cần làm ít mà hiệu quả thì nhiều.
Hoàng Dung chính đang thất thần, nào có biết Tống Thanh Thư đột nhiên đem nan đề quăng cho mình, nàng bây giờ trong lòng một đoàn loạn ma, nào có cái gì kiến giải, may là nàng trước giờ tâm tư nhanh nhẹn, nhanh trí nói:
– Tiêu Đại Vương nhiều năm qua đã cùng quân binh Mãn Thanh giao chiến vô số lần, đối với tình huống của quân binh Mãn Thanh thì hiểu được rõ ràng hơn, tốt nhất là trước nghe qua ý kiến của Tiêu Đại Vương đi.
– Hoàng phu nhân quá khiêm tốn rồi.
Tiêu Phong khách sáo vài câu, vẫn là bắt đầu đàm luận theo cái nhìn của hắn, dù sao thân là người Liêu Quốc, đương nhiên hy vọng đại quân Mãn Thanh sa lầy ở đây càng lâu càng tốt.
– Các vị… theo tin tức người của tại hạ thu thập được, mười vạn đại quân của Mãn Thanh lần này xuôi nam tất cả đều là quân binh Bát kỳ tinh nhuệ…
Tiêu Phong lời vừa nói ra được phân nửa, Trử Hồng Liễu tựa như tìm được lý do chống đỡ, cao giọng xen vào nói:
– Ta đã nói rồi, lần này sức mạnh của đại quân Mãn Thanh, không phải là thực lực của chúng ta có thể chống đỡ được, nên sớm một chút thương lượng kế sách rút lui cho thỏa đáng.
Tống Thanh Thư trong lòng cười gằn, nhưng bề ngoài không chút biến sắc, lạnh nhạt nói:
– Trước cứ nghe lời của Tiêu Đại Vương nói hết đi.
Trử Hồng Liễu cũng thấy mình lỗ mãng, dựa theo địa vị của Tiêu Phong ở trong chốn võ lâm cùng với thân phận Nam Viện Đại Vương của Liêu Quốc, nào có chỗ để cho mình lời nói chen vào, không khỏi ngượng ngùng…
Tiêu Phong mỉm cười đối với Tống Thanh Thư gật đầu, tiếp theo sau đó nói:
– Nếu là hai mươi năm trước đây, khi mười vạn quân Bát kỳ tinh nhuệ đến tấn công, Tiêu mỗ tuyệt sẽ kiến nghị với các vị mau mau thu thập đồ đạc quần áo, chạy càng xa càng tốt.
Dương Diệu Chân trong lòng hơi động, hỏi:
– Tiêu Đại Vương lẽ nào chúng ta sẽ là…
– Không sai, hai mươi năm trước quân Bát kỳ đúng là cường quân dũng mãnh thiện chiến, thế nhưng…
Tiêu Phong đứng lên, tự có một luồng khí độ ngạo nghễ thiên hạ nói tiếp.
– Từ khi Mãn Thanh nhập quan đến nay, tử tôn Bát kỳ mê muội tài bảo Trung Nguyên dồi dào, từ lâu đã sa đọa biến chất, bây giờ cái gọi là Bát kỳ tinh nhuệ, đừng nói là cùng với quân Thiết kỵ dưới trướng của Ngô Tam Quế so với, chính là so với lục doanh Giang Nam, cũng đã không bằng. Bởi vậy đại quân Mãn Thanh lần này tuy rằng uy thế cuồn cuộn, nhưng Kim Xà Doanh cũng chưa chắc không có cơ hội.
Tiêu Phong trong lòng cũng đang nghi hoặc cực kỳ, hắn vốn cho rằng Khang Hi là hạng người hùng tài đại lược, ai biết lần này lại đưa ra một cái hôn chiêu hạ sách như thế, chẳng lẽ lâu nay Khang Hi bên trong thâm cung, không biết bây giờ sức chiến đấu Bát kỳ binh đã mục nát tới trình độ nào rồi sao.
Tống Thanh Thư trong lòng âm thầm đắc ý, lần này đại quân tất cả đều là tử tôn của Bát kỳ binh, chính là do hắn cùng với Đông Phương Mộ Tuyết đang giả làm Khang Hy nghĩ ra được diệu chiêu này, dù sao ngoại trừ số rất ít người cơ trí hiểu được, phần còn lại rất ít người biết được Bát kỳ quân đã hóa thành miệng cọp gan thỏ, ngay cả các vị trọng thần trong triều đình Mãn Thanh vẫn cũng còn cho rằng quân Bát kỳ tinh nhuệ, lần này vây quét Kim xà doanh thì việc tất thắng là không thể nghi ngờ gì.
…
– Vậy là ý của Tiêu Đại Vương muốn chúng ta cùng đại quân triều đình Mãn Thanh quyết một trận chiến?
Mạnh Bá Phi khẽ nhíu mày, hắn lâu nay đã quen an nhàn tháng ngày, bây giờ mạo hiểm cùng Mãn Thanh quyết chiến thì tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Tiêu Phong rộng rãi nở nụ cười:
– Chiến hay lui quân là chuyện của Kim Xà Doanh, Tiêu mỗ chỉ là hỗ trợ về phần tình hình thực lực của quân Mãn Thanh lần này mà thôi.
– Hoàng phu nhân xưa nay được gọi là nữ Gia Cát, đối với tình huống chúng ta bây giờ có đề nghị gì không?
Thấy Hoàng Dung ở một bên lãng chuyện, Tống Thanh Thư liền đem nàng kéo vào.
Kỳ thực ở trong lòng Tống Thanh Thư, nếu làm quân sư đưa ra kiến nghị thì Triệu Mẫn so với Hoàng Dung thích hợp hơn, đặc điểm lớn nhất của Hoàng Dung là nhanh trí, nếu nói là tùy cơ ứng biến nhanh chóng trước mắt thì Triệu Mẫn không sánh bằng được Hoàng Dung, nhưng luận về đối với thế cuộc sắp xảy ra, Hoàng Dung lại rõ ràng không bì kịp Triệu Mẫn, tỷ như dự đoán trong mấy canh giờ nữa thì khí trời biến hóa, Hoàng Dung rõ ràng nắm vững, thế nhưng dự đoán tình huống khí trời trong vòng bốn, năm ngày sắp tới, Triệu Mẫn so với Hoàng Dung thì chuẩn hơn nhiều lắm.
Sự khác biệt này không phải là trí tuệ của các nàng chênh lệch, mà là do hoàn cảnh trưởng thành từ vị trí thân phận, địa vị của hai nàng mà quyết định. Triệu Mẫn thân là quận chúa, có thể thuyên chuyển, thu thập tin tức các loại gần như vô hạn từ vô số thuộc hạ ở dưới quyền, cho nên có thể ung ung bày ra bố cục. Còn Hoàng Dung với thân phận xuất thân từ võ lâm, tin tức nắm giữ không đủ toàn diện, hơn nữa tài nguyên về con người không có nhiều để nàng sử dụng, cho nên cách tốt nhất chỉ có thể là tùy cơ ứng biến.
Bất quá Triệu Mẫn thân phận tôn quý ngược lại cũng có một tác dụng phụ, bởi vì bình thường kề bên người nàng bất cứ lúc nào có vô số cao thủ võ lâm hộ vệ, hầu như ít gặp đến nguy hiểm gì, do đó nếu đột nhiên nàng rơi vào tình huống tuyệt địa nguy cơ tứ phía, thì không thể bằng như Hoàng Dung có thể tìm được cách chạy thoát. Hoàng Dung ngày trước mỗi một lần gặp vào tình huống nguy hiểm vạn phần, nhưng đều dựa vào nhanh trí mà vượt qua cửa ải khó, nếu là Triệu Mẫn bị rơi vào hiểm địa giống như Hoàng Dung, phỏng chừng rất khó đạt được hiệu quả như vậy.
Ngược lại Hoàng Dung cũng không cách nào được như Triệu Mẫn chỉ giơ tay nhấc chân đã diệt lục đại phái, dùng Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao đem Trương Vô Kỵ đùa bỡn như trong lòng bàn tay… v… v…
Tống Thanh Thư trong lòng âm thầm tiếc nuối, nhưng nói thật, nếu như Triệu Mẫn chạy tới làm quân sư cho hắn, thì hắn vẫn không dám tin nàng, bởi vì nếu không cẩn thận lại bị bán đứng khi nào chẳng hay.
Lắng nghe qua những lời bàn luận, Hoàng Dung đã làm rõ được suy nghĩ của mình, nên vừa nghe vậy thì khẽ khom người, giọng nói dễ nghe êm tai vang lên:
– Cứ việc cho là bây giờ sức chiến đấu của Bát Kỳ binh đã giảm xuống, nhưng thực lực của Kim Xà Doanh cũng chẳng khác gì… cũng không thể so bằng lúc trước.
Chung quanh những đầu lĩnh mặt nóng lên, biết Hoàng Dung nói như vậy là còn nhẹ nhàng, vẫn còn để lại cho bọn họ có chút mặt mũi, bây giờ Kim Xà Doanh chia năm xẻ bảy, có thể nói chỉ còn lại là đám người ô hợp.
– Do đó tình thế cũng chẳng có gì thay đổi, trước mắt vẫn địch mạnh ta yếu.
Hoàng Dung tiếp tục nói.
– Dựa vào thực lực của chúng ta hiện nay, sách lược hàng đầu vẫn là lấy thế lui quân làm chủ…
Trử Hồng Liễu cùng các đầu lĩnh kia mặt lộ vẻ vui mừng, có ý khiêu khích liếc nhìn Tống Thanh Thư, nghĩ thầm lấy danh vọng của Hoàng Dung ở trong chốn võ lâm, nếu nàng đã nói như vậy rồi, xem ngươi còn có thể làm sao được, mới vừa lên nhận chức Kim Xà Vương thì ý muốn phát ra mệnh lệnh đầu tiên đã không thực hiện được rồi, thì ngày sau trong Kim Xà Doanh ai còn phục ngươi?
Nào ngờ lời kế tiếp của Hoàng Dung khiến cho nụ cười mỉa mai của mấy người đọng lại ở trên mặt:
– Bất quá tuy rằng lần này lấy lui quân làm chủ, nhưng nhất định phải cùng với quân Mãn Thanh đánh một trận, hơn nữa còn phải là một trận đánh thắng vang danh…
Tống Thanh Thư âm thầm buồn cười, Hoàng Dung thật đúng là một con hồ ly giảo hoạt, cả hai bên đều không đắc tội ai, rõ ràng còn biểu đạt được ý của mình.
Nghe tiếng đàn hiểu ý người đánh, Chu Chỉ Nhược phối hợp hỏi tới:
– Nếu đã nói muốn lui quân, thế vì sao lại còn muốn cùng quân Mãn Thanh đánh tới một trận đây?
Nhìn dáng dấp Chu Chỉ Nhược tựa như có chút giễu cợt, Hoàng Dung lại nhớ đến lúc được cứu ra khỏi hang động thì y phục xốc xếch, tóc mây tán loạn, sắc mặt hơi ửng đỏ:
– Chu chưởng môn có chỗ không biết, từ khi tiền nhậm Kim xà vương Viên công tử chết trận qua đi, Kim xà doanh mỗi lần đối mặt với quân Mãn Thanh có thể nói từ bại cho đến bại, sĩ khí bên dưới đã suy sụp đến mức nguy hiểm, lần này vừa tuyển ra một tân Kim Xà vương, nếu có được một trận đánh thắng thì sĩ khí quân binh mới có thể hưng chấn lên được, bằng không mà nói, Kim xà doanh ngày sau sợ rằng chỉ có thể làm giặc cỏ sơn tặc trốn đằng đông, nấp đằng tây mà thôi…
Nghe được lời Hoàng Dung, các đầu lĩnh Kim Xà Doanh lặng lẽ, tình huống nội bộ của Kim xà doanh thì bọn họ quá biết rõ rồi, thời gian sau này luôn có thủ hạ bỏ đi, nếu còn tiếp tục kéo dài như thế, không cần chờ triều đình đến vây quét, Kim Xà Doanh cũng chính tự mình sẽ từ từ tan rã.
– Vậy theo cách nói của Hoàng phu nhân, nếu chúng ta theo cách cũ là lui quân, thì không bao lâu sau nữa, Kim xà doanh sẽ chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi phải không?
– Không sai, Kim Xà Doanh xây dựng dựa trên tôn chỉ chính là đem Thát tử đuổi ra giang sơn người Hán, nếu là mỗi lần đụng tới quân Mãn Thanh đều lựa chọn bằng cách lui quân, thế thì Kim Xà Doanh tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Lúc này Giang Tô – Kim Long bang Tiêu Uyển Nhi, Chiết Giang – Long Du bang Vinh Thải, Hoài Nam – Phi Hổ Dục trại chủ Niếp Thiên Phong, Trịnh Khởi Vân minh chủ hải ngoại bảy mươi hai đảo vẫn duy trì trung lập không nói gì, lúc này không hẹn mà giống nhau, dồn dập nói theo ý của Hoàng Dung.
Nhìn cục diện bây giờ, Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Tứ Nương Tử, theo cô nương thấy chúng ta phải làm làm sao?
Dương Diệu Chân lạnh giọng nói:
– Trước đây ta cứ tưởng là người của Kim Xà Doanh đều là hán tử kiên cường, bây giờ vừa thấy, thì ra không ít người trong đó là hạng người sợ chết…
Trử Hồng Liễu, Mạnh Bá Phi, Sa Thông Thiên sắc mặt đỏ chót, đang muốn há mồm phản bác, nhưng Tống Thanh Thư không cho bọn họ có cơ hội, quay đầu hỏi dò ý kiến từng người đứng đầu trong phái Võ Đang, phái Nga Mi, Thiên Địa hội, Mộc vương phủ…
Trương Tùng Khê Ân Lê Đình gật đầu biểu thị đồng ý đánh một trận chiến, phái Nga Mi là Chu Chỉ Nhược cầm đầu, càng không phản đối, Mộc vương phủ cùng Mãn Thanh không đội trời chung, lúc nào cũng muốn cùng quân Thanh quyết một trận tử chiến, đương nhiên đồng ý chiến đấu, Trần Cận Nam của Thiên Địa hội cũng không muốn nhìn thấy Kim Xà Doanh cứ như vậy mà thất bại hoàn toàn, cũng tỏ thái độ chống đỡ cùng đại quân Mãn Thanh một trận chiến.
– Đã là như vậy, chúng ta cùng với cái gọi là Bát kỳ tinh nhuệ của Mãn Thanh đấu một trận!
Tống Thanh Thư đứng lên nói to, một luồng áp lực vô hình tứ tán ra khắp đại sảnh.
Vào lúc này thì các đầu lĩnh của Kim Xà Doanh ai mà còn không rõ ý nghĩ chân thực của Tống Thanh Thư, nên không ai còn đứng ra phản đối, ngay cả Trử Hồng Liễu, Mạnh Bá Phi… cũng đành bất đắc dĩ tiếp nhận cái quyết định này.
– Ta biết vẫn có không ít người không có lòng tin sẽ thắng trận này.
Tống Thanh Thư âm thanh vững vàng.
– Không sai, lấy thực lực của Kim xà doanh hôm nay, trực tiếp đối đầu mười vạn đại quân Mãn Thanh, đúng là không có cơ hội gì, bất quá lần này Mãn Thanh quân chia thành bốn lộ, nhưng bây giờ đông lộ quân của Đồ Hải đơn phương thâm nhập, vừa vặn tạo cho chúng ta cơ hội…
…
– Đồ Hải chính là danh tướng Thát tử, lão dám dùng một lộ quân của mình thâm nhập, là bởi vì trong tay lão đang cầm ba vạn đại quân, chúng ta muốn đối phó lão, nói nghe thì dễ…
Trử Hồng Liễu bất mãn lẩm bẩm nói.
Trử Hồng Liễu giọng nói tuy nhẹ, nhưng chúng quanh đều là cao thủ, lời của hắn liền bị mọi người nghe được rõ ràng.
Tống Thanh Thư cũng không cần liếc mắt qua nhìn hắn, lạnh lùng nói:
– Đồ Hải tuy rằng tay cầm ba vạn đại quân, nhưng dưới cái nhìn của ta chỉ là đám giặc cỏ mà thôi, muốn thắng hắn thì dễ như trở bàn tay.
Nghe được Tống Thanh Thư lời nói hùng hồn, Trử Hồng Liễu, Mạnh Bá Phi, Sa Thông Thiên suýt chút nữa phì cười ra tiếng, tuy rằng không có mở miệng, nhưng trên mặt vẻ xem thường làm sao cũng không giấu được.
Đừng nói bọn họ, ngay cả Hoàng Dung, Tiêu Phong sắc mặt cũng thấy quái lạ, trong dự định của họ, chỉ cần đánh thắng một trận nhỏ để lấy lại sĩ khí cho quân binh của Kim Xà Doanh là quá tốt rồi, nhưng nghe theo ý tứ của Tống Thanh Thư, tựa hồ dự định một hơi nuốt lấy ba vạn quân Thanh này, ai cũng thấy lực bất tòng tâm…
– Không biết đại đầu lĩnh cần bao nhiêu nhân mã mới có thể tiêu diệt được ba vạn quân binh của Đồ Hải?
Trử Hồng Liễu chỉ lo Tống Thanh Thư đột nhiên thay đổi lời nói, câu nói đầu tiên là đem đường lui của Tống Thanh Thư chặn lại.
– Ta chỉ cần… Hạ phu nhân, Tư Đồ lão anh hùng, Thủy tổng binh, Trình bang nhân mã của bốn đầu lĩnh này là có thể được rồi.
Tống Thanh Thư chậm rãi nói.
Trử Hồng Liễu trong mắt vẻ giễu cợt càng nồng, nhân mã của những người này có gom hết tất cả cũng vẫn chưa tới tám ngàn người, làm sao có khả năng thắng được?
– Vậy còn nhân mã của chúng ta thì sẽ làm gì?
Tuy rằng Trử Hồng Liễu trong lòng có quyết định mặc kệ như thế cũng sẽ không xuất công không xuất lực, nhưng vẫn phải cho ra vẻ.
Tống Thanh Thư ngưng trọng nói:
– Vẫn còn có một nhiệm vụ phi thường trọng yếu, cần giao vị trí này cho một đầu lĩnh đại dũng…
– Ồ?
Thấy Tống Thanh Thư rất trịnh trọng, trong đại sảnh tất cả mọi người đều tò mò…
– Ta cần một vị đầu lĩnh suất lĩnh nhân mã canh giữ ở Lão Ưng Câu.
Tống Thanh Thư hướng về trên sa bàn chỉ tay, tiếp tục nói.
– Một khi quân binh Đồ Hải quân chạy tán loạn, đây chính là nơi bọn chúng sẽ chạy qua, vị đầu lĩnh trấn giữ ở đây phải chắc chắn không để một quân binh nào của Đồ Hải chạy thoát.
Trử Hồng Liễu vừa nghe suýt chút nữa bật cười, lão liền đứng ra nhận việc:
– Nếu Kim Xà Vương không chê, nhiệm vụ này hãy giao cho Trử mỗ đi.
Hừ, Đồ Hải chính là danh tướng bách chiến bách thắng, trong tay lại tay cầm ba vạn quân tinh nhuệ, làm sao thua với Tống Thanh Thư chỉ có tám ngàn người? Nhiệm vụ này chẳng phải chỉ là hoa mỹ cho có? Đến thời điểm đó ta chỉ cần ung dung đi qua đi lại, chắc chắn là một cái bóng của quân binh Đồ Hải cũng không thấy được…
Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn lão, ngữ khí điềm nhiên nói:
– Chuyện này quan hệ trọng đại, Trử trang chủ có thể chắc chắn là một lưới bắt hết quân lính của Đồ Hải hội?
Trử Hồng Liễu cười nói:
– Khà khà, chỉ cần đại đầu lĩnh có bản lĩnh đem quân lính của Đồ Hải đánh cho tan rã, Trử mỗ đương nhiên có thể đem bọn họ một lưới bắt hết.
– Việc tiêu diệt toàn bộ quan binh của Đồ Hải liên quan đến thành bại của cuộc chiến, Trử trang chủ có dám lập quân lệnh trạng không?
Tống Thanh Thư bỗng nhiên đứng lên, nhìn chòng chọc Trử Hồng Liễu hỏi.
Trử Hồng Liễu cả kinh, tự nhiên lại có cái cảm giác họ Tống này đào xong cái hố đang chờ lão nhảy vào đây?
Bất quá lão cũng là đường đường một đầu lĩnh, làm sao tùy tiện mới bị mấy câu hăm dọa mà quay trở lại, Trử Hồng Liễu nhắm mắt nói:
– Được, Trử mỗ sẽ lập xuống quân lệnh trạng, nếu đại đầu lĩnh quả thật đánh tan rã quân binh Đồ Hải, ta tất nhiên sẽ tiêu diệt toàn bộ bọn chúng tại Lão Ưng Câu, nếu như không làm được, muốn giết hay muốn làm gì cũng được.
Hừ, lão tử không tin tám ngàn người của ngươi lại có thể đánh được ba vạn người của quân Thanh!
Bất quá Trử Hồng Liễu cũng không ngốc, lão tuy rằng đáp ứng lập quân lệnh trạng, nhưng cũng nhất định phải là Tống Thanh Thư đem toàn bộ quân binh của Đồ Hải đánh cho tan rã, chỉ cần Tống Thanh Thư không làm được điều này, sau này nếu có gì xảy ra, lão tự có lý do mà chối bỏ trách nhiệm…
– Được…
Tống Thanh Thư gật đầu, tiếp theo bắt đầu phân nhiệm vụ cho các đầu lĩnh còn lại.
Giang Tô – Kim Long bang Tiêu Uyển Nhi, Chiết Giang – Long Du bang Vinh Thải, Hoài Nam – Phi Hổ Dục trại chủ Niếp Thiên Phong, Trịnh Khởi Vân minh chủ hải ngoại bảy mươi hai đảo là những đầu lĩnh đứng trung lập, Tống Thanh Thư phái bọn họ suất lĩnh nhân mã đi quấy rối ba lộ đại quân Mãn Thanh còn lại, cần phải làm chậm lại tốc độ hành quân của đối phương.
Bốn vị đầu lĩnh liếc mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt giao lưu ý nghĩ nội tâm, bọn họ tuy rằng ở bề ngoài tuy có khuynh hướng ngã về phía Tống Thanh Thư chút ít, nhưng trong xương cốt vẫn là có thái độ trung lập, nếu như Tống Thanh Thư muốn trưng dụng trong tay bọn họ nhân mã để cùng Đồ Hải liều mạng, bọn họ khẳng định là không muốn.
Bây giờ chỉ là quấy rối làm giảm tốc độ hành quân của Thanh quân, bọn họ có thể tiếp nhận, dù sao chỉ là kéo dài quấy rầy mà thôi, cho dù có nhân mã có tổn thương cũng sẽ không có thương vong được nhiều, còn có thể nhân cơ hội từ xa quan sát, một khi quân chủ lực của Tống Thanh Thư thất bại, bọn họ nhân cơ hội sẽ trốn xa vào núi rừng, tìm một chỗ trên núi chiếm cứ làm vương làm bá, thực lực của bọn họ căn bản sẽ không có tổn thất quá nửa phần.
Còn nếu như quân chủ lực của Tống Thanh Thư quả thật đánh tan quân binh của Đồ Hải, bọn họ cũng có công lao trong nhiệm vụ lần này, sau này luận công ban thưởng, bọn họ cũng được phần này, vì thế bốn đầu lĩnh hớn hở nhận lấy nhiệm vụ này.
Chỉ còn Mạnh Bá Phi, Sa Thông Thiên hai người, Tống Thanh Thư để bọn họ suất lĩnh nhân mã ở lại đại bản doanh đợi lệnh, thấy mình không có ra lực, hai người này đương nhiên mừng rỡ nhìn xem cuộc vui.
Sau khi từng đầu lĩnh nhận nhiệm vụ rời đi, Tống Thanh Thư đối với Dương Diệu Chân, Thiên Địa hội cùng Mộc vương phủ nói:
– Tứ Nương Tử, Trần Tổng đà chủ, Mộc Tiểu vương gia, có chuyện cần làm phiền mọi người một thoáng…