Phần 8
Nhìn Huyền Minh Nhị Lão dần dần tiêu thất ở phía xa, Tống Thanh Thư cười nói:
– Hai thủ hạ của quận chúa thật có ý tứ, vừa rồi không ngừng nháy mắt ra hiệu trao đổi lẫn nhau…
– Hai lão hỗn đản này, không cần suy nghĩ cũng biết là đang mắng ta.
Tức giận Triệu Mẫn hai má hiện lên một tầng đỏ ửng mê người.
Là người nhạy bén nàng làm sao đoán không được tâm tư của Huyền Minh Nhị Lão, bất quá bọn họ không nói ra, nên Triệu Mẫn cũng không tiện phát tác mà thôi.
Tống Thanh Thư từng bước một hướng nàng đến gần đi qua:
– Mới vừa rồi tại hạ còn đang suy đoán, giữa đêm hôm khuya khoắt tại nơi này đánh đàn, có phải là yêu tinh nữ quỷ đây, chính đang do dự không muốn tới, thì bất ngờ lại là quận chúa.
Nghe hắn ám phúng mình là nữ quỷ yêu tinh, Triệu Mẫn sắc mặt trầm xuống:
– Nếu sợ là yêu tinh nữ quỷ, ngươi vì sao lại tới?
…
Tống Thanh Thư vui vẻ:
– Bởi vì ta nghĩ đến trong truyền thuyết nữ quỷ yêu tinh thông thường đều đa tình, nên liền muốn tới đây thử thời vận, xem có thể gặp diễm ngộ hay không. Hắc hắc… không nghĩ tới thật đúng là ta đụng phải…
Triệu Mẫn sắc mặt đỏ lên, gắt một cái:
– Phi… quả nhiên trong cái miệng chó không bao giờ nhả ra ngà voi.
– Vậy trái lại trong miệng quận chúa có nhả ra được một cái ngà voi cho tại hạ xem không?
Thấy Triệu Mẫn mày liễu muốn dựng thẳng, Tống Thanh Thư liền vội nói.
– Tốt lắm… tốt lắm, chúng ta trò chuyện chính sự đi a, đã trễ thế này, quận chúa tìm đến tại hạ làm gì?
– Hừ… nhân gia đang ở chỗ này đánh đàn, chính ngươi lại gần, lại hỏi ta tìm ngươi?
Triệu Mẫn kiều hừ một tiếng, thanh âm lanh lãnh động nhân.
– Quận chúa chỉ khoác lác ah, buổi tối ăn no xong, chạy đến tận nơi ta đi ngang qua đánh đàn, nếu như đối với tại hạ không có gì ý đồ gì, nói ra ai tin a.
Tống Thanh Thư đặt mông tại bên cạnh nàng ngồi sát xuống, vẻ mặt khinh khỉnh nhìn nàng.
– A…
Thấy hắn bu lại gần, Triệu Mẫn thấy người mình nóng lên, thoáng cái đứng lên.
– Ta nói ngươi như thế nào cũng đáng ghét như vậy chứ…
– Quận chúa có nói hay không? Nếu không có gì thì tại hạ sẽ rời đi…
Nghĩ đến nhà còn có hai nàng như hoa như ngọc mỹ kiều đang chờ đợi mình, Tống Thanh Thư cũng không tốt nhẫn nại hao tổn tâm trí bồi Triệu Mẫn ở chỗ này.
Triệu Mẫn cau mũi quỳnh lại, khẽ hừ:
– Nhân gia biết ngươi bây giờ đang khổ não thiếu khuyết các đầu thủ lĩnh ủng hộ, nên có hảo ý tới giúp ngươi, ngươi cứ như vậy đối với với ta vậy à?
– Đừng có dùng cái giọng mật ngọt này nói chuyện với tại hạ.
Tống Thanh Thư một trận ác hàn, vội vã khoát tay áo:
– Quận chúa làm sao có hảo tâm như vậy, nói đi… điều kiện trao đổi là cái gì?
Tống Thanh Thư biết Triệu Mẫn luôn luôn bày mưu tính kế, đại lược hùng tài, là một người cực kỳ lý trí lão luyện bày trận thế, hắn thì không phải là Trương Vô Kỵ, nàng làm sao có thể dùng cái loại kiều tích ngọt ngào này nói chuyện với mình chứ?
Chuyện khác thường tất có vấn đề, Triệu Mẫn đối với mình chắc chắn là có yêu cầu.
Thảo nào Triệu Mẫn lại trùng hợp tại đây, nhất định là tổ chức thám tử của nàng biết được việc Kim Long bang cự tuyệt không đồng ý đề tuyển mình, cho nên biết mình nhất định sẽ tới tìm cứu cánh, cho nên sớm chờ ở chỗ này chờ.
Triệu Mẫn giận dỗi nói:
– Đừng nói giống như ta đang cầu xin ngươi như vậy, dựa theo tính toán của ta, ngươi bây giờ tối đa chỉ có bốn đầu lĩnh ủng hộ, còn thiếu hai đầu lĩnh nữa gật đầu thì ngươi mới có tư cách tham tuyển tân Kim Xà Vương. Nếu như ta sở liệu không sai, cho dù kế tiếp bái phỏng được thêm một đầu lĩnh ủng hộ, cũng sẽ vẫn còn thiếu một đầu lĩnh ủng hộ.
Tống Thanh Thư sắc mặt trầm xuống, biết nàng nói đều là sự thật, đây cũng là điều hắn đang lo lắng nhất, ngay cả tư cách cũng không có, cho dù hắn có bản lĩnh thông thiên cũng là uổng công mà thôi.
– Quận chúa không sợ ủng hộ tại hạ, một khi tại hạ thành công làm tân Kim Xà Vương sao?
Tống Thanh Thư tò mò hỏi.
– Ta còn ước gì ngươi lên làm tân Kim Xà Vương đấy.
Triệu Mẫn thốt ra, nhìn thấy ánh mắt cổ quái của Tống Thanh Thư, cuống quýt giải thích.
– Ngươi đừng loạn tưởng, ngươi cũng biết Nhữ Dương Vương phủ chúng ta đi đối phó với Mãn Thanh, nếu như tân nhậm Kim Xà Vương là một kẻ tài trí bình thường, dẫn đến Kim Xà doanh bị triều đình Mãn Thanh giải quyết tiêu diệt hết, thì có phải là làm cho chúng ta nhức đầu hơn không…
Tống Thanh Thư liên hiểu ra:
– Cho nên quận chúa cần Kim Xà doanh tồn tại, dính dáng làm ảnh hưởng đến tinh lực Mãn Thanh, làm tiêu hao quân lương Mãn Thanh?
Trong lòng hắn cười thầm: “Nếu như Triệu Mẫn sau này biết mình còn kiêm luôn thân phận ‘Khang Hi’, chẳng phải là tức chết?”
– Không sai…
Triệu Mẫn thản nhiên thừa nhận.
– Lần này ta xuôi nam, mang danh là đi sứ Nam Tống, trên thực tế là đến Kim Xà doanh để nâng đỡ một người, vốn là ta định tìm Tứ Nương tử Dương Diệu Chân, nhưng chẳng ngờ bọn họ sớm đã cùng với Nhật Nguyệt Thần Giáo kết minh.
Triệu Mẫn biểu lộ cực kỳ tức giận, tựa như món đồ của mình bị người khác đoạt mất.
– Vì sao Hồng Áo Quân cùng Nhật Nguyệt Thần Giáo kết minh, thì quận chúa liền không muốn nâng đỡ bọn họ?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên hỏi.
Triệu Mẫn hừ:
– Ta có lý do của ta, ngươi cũng không cần phải để ý đến.
Tống Thanh Thư gật đầu:
– Được rồi, vậy quận chúa nói ra điều kiện gì để tại hạ đáp ứng đây?
– Đợi lát nữa theo ta đi gặp một người…
Ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua khe hở kẽ lá, chiếu xuống hình dáng hoàn mỹ của Triệu Mẫn không tỳ vết, nhìn qua tựa tiên tử hạ phàm, chỉ tiếc là nàng hiện tại sắc mặt ngưng trọng, hiện lên sát khí.
– Ai?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên nói.
Triệu Mẫn do dự một lúc, rốt cục môi đỏ mọng khẽ nhếch, yếu ớt thốt ra ba chữ:
– Trương Vô Kỵ.
Tống Thanh Thư biến sắc, cũng trở nên trầm mặc.
– Trương Vô Kỵ hôm nay đã đến khu phụ cận đây sao?
Nghĩ đến trước đó không lâu mới cùng Trương Vô Kỵ giao thủ, Tống Thanh Thư liền có đáp án.
– Quận chúa đi gặp Trương Vô Kỵ, tại sao còn phải cần tại hạ bồi?
Tống Thanh Thư đột nhiên hiếu kỳ hỏi, thông thường tình lữ gặp lại, đều ước gì càng tư mật càng tốt, sợ bị người ngoài nhìn thấy, Triệu Mẫn thì trái ngược lại…
Triệu Mẫn trong mắt lóe lên một tia đau thương không rõ, lộ ra buồn bã:
– Hắn là giáo chủ Minh Giáo, ta là quận chúa Mông Cổ, hiện nay Mông Cổ cùng Minh Giáo đang giao chiến kịch liệt, ta cũng nên phòng bị một chút, tránh bị hắn bắt đi làm con tin a.
– Trương Vô Kỵ làm sao có thể bắt quận chúa làm con tin chứ?
Nghe qua Triệu Mẫn nói đan xen chồng chất lý do, Tống Thanh Thư vô thức nghĩ đến, bất quá xem nàng tựa như có việc khó nói, nên cũng không hỏi ra.
– Vậy vì sao quận chúa không mang theo thủ hạ của mình cùng đi?
Tống Thanh Thư thấy rất kỳ quái, thủ hạ của Triệu Mẫn có thể nói là rất nhiều cao thủ, Bách Tổn Đạo Nhân, Kim Cương môn chủ, Kim Luân Pháp Vương đều là siêu cấp cao thủ, Huyền Minh Nhị Lão loại này cũng không yếu, vì sao không mang theo các thủ hạ đáng tin của mình, mà lại tìm đến mình…
Suy nghĩ một chút, Tống Thanh Thư thậm chí bắt đầu hoài nghi, có phải là Triệu Mẫn đang thiết kế một cái bẫy, nhân cơ hội này vây giết hắn?
– Có một số việc, ta không muốn để cho bọn thủ hạ biết.
Triệu Mẫn mặt không biểu lộ, lạnh lùng nói.
– Ngươi đến tột cùng có đi hay không?
– Đi… đương nhiên là đi.
Nếu Triệu Mẫn có thể hỗ trợ đầy đủ số các đầu thủ lĩnh ủng hộ, mình tại sao lại không đi chứ? Cho dù là có mai phục, dựa vào võ công cùng với khinh công độc nhất vô nhị, muốn tự bảo vệ mình hẳn là vẫn là dư sức có thừa.
– Vậy thì đi…
Triệu Mẫn phất tay áo liền rời đi.
– Ai.
Nhìn bên cạnh cây huyền cầm, rõ ràng không phải là vật bình thường, Tống Thanh Thư thấy tiếc rẻ.
– Đàn này quận chúa ném lại nơi này?
Triệu Mẫn thân hình dừng một chút, cuối cùng thở dài:
– Không có tri âm, nên cũng không cần…
“Thật đúng là một nữ nhân xài đồ hoang phí.”
Tống Thanh Thư không nhịn được thầm nói, rồi vội vã đi theo.
– Quận chúa và Trương Vô Kỵ đến tột cùng xảy ra chuyện gì vậy?
– Ta cũng không biết.
Triệu Mẫn nhàn nhạt lắc đầu.
– Quận chúa cũng không biết?
Tống Thanh Thư ngây ngẩn cả người.
Triệu Mẫn miễn cưỡng mỉm cười:
– Trong lòng của ta cũng có rất nhiều nghi hoặc, cho nên bây giờ đi đến để hỏi cho rõ ràng đây.