Phần 86
Sau khi các nàng lần lượt rời đi, Tống Thanh Thư mang theo Kim Xà Doanh ngựa không ngừng vó câu tiến công chiếm đóng các Châu Phủ, rất nhiều nơi vừa nghe người đến kia có thể hô phong hoán vũ, thì không hề chống lại liền mở cửa thành đầu hàng, cũng có mấy châu phủ tuy rằng liều mạng chống lại, nhưng sĩ khí của Kim Xà Doanh đang tăng vọt, với lại trong khoảng thời gian này hào kiệt mộ danh đến đây tìm nơi nương tựa cũng không phải số ít, thanh thế bây giờ lớn mạnh chưa từng có, cho nên công thành chiếm đất cũng không có phí bao nhiêu khí lực.
Không qua thời gian một tháng, nam lấy Hoàng Hà, bắc lấy Hoài Thủy, tất cả đều rơi vào trong tay của Kim Xà Doanh, bản đồ Mãn Thanh giờ đã phân ra thành một phần tư, cả vùng Giang Chiết nhất thời trở thành địa bàn của Kim Xà Doanh.
Mười vạn đại quân gần như toàn bộ bị diệt, hơn nữa còn phải phòng bị Mông Cổ, Liêu Quốc thừa lúc vắng mà vào, trong khoảng thời gian ngắn Mãn Thanh mất đi năng lực tấn công chủ động, đành phải trấn binh là dọc tuyến Hoàng Hà, phòng ngừa Kim Xà Doanh nhân cơ hội tiến lên phía bắc.
Kim Xà Doanh trong thời gian ngắn chiếm được khu vực rộng lớn, cũng cần phải có thời gian để chấn chỉnh, cho nên cước bộ đình chỉ tấn công, vì thế song phương cùng nhau ở dọc tuyến Hoàng Hà giằng co.
Nếu nói Tống Thanh Thư trước này người biết chỉ là một võ lâm cao thủ độc hành ám sát Khang Hy bi tráng vì thiên hạ, ngày hôm nay chính là dùng hơn một quân ô hợp yếu ớt lại đại phá mười vạn đại quân Mãn Thanh, nhất thời nhảy trở thành danh tướng làm chấn kinh thiên hạ.
Lúc này Tống Thanh Thư đang ở trong đại bản doanh Kim Xà Doanh, cùng Hạ Thanh Thanh, Chu Cửu thương thảo chuyện đại sự.
– Thanh Thanh, Chu Cửu, hôm nay tình hình Kim Xà Doanh đã tạm thời ổn định lại, Mãn Thanh bên kia thì đang hỗn loạn, ta chắc phải đến Yến Kinh thành một chuyến.
Tống Thanh Thư vẻ mặt ngưng trọng nói.
– Như vậy sao được chứ?
Chu Cửu cau mày nói.
– Kim Xà Doanh có thể rầm rộ như bây giờ, toàn dựa vào uy vọng của ngươi mới có thể duy trì, nếu như lúc này ngươi rời đi, cơ nghiệp thật vất vả tạo dựng lên rất có thể chỉ qua một đêm là đổ nát.
Hạ Thanh Thanh cũng đồng thuận theo ý kiến Chu Cửu:
– Đúng vậy, tuy rằng bây giờ Kim Xà Doanh nhìn bề ngoài thế cục là một mảnh hoàn hảo, nhưng trên thực tế lại thì căn cơ bất ổn, bên trong song ngầm ba đào biến hóa, thế lực các nơi tâm tư dị biệt, ngươi nếu như vừa đi, rất dễ xảy ra chuyện.
– Không cần lo lắng, ta đã sớm chuẩn bị.
Tống Thanh Thư từ trong lòng lấy ra một bộ mặt nạ da người.
– Ta sẽ đem thuật dịch dung dạy cho các người, mấy ngày này, hai người sẽ thay phiên dịch dung thành bộ dáng của ta, tọa trấn tại đại bản doanh, tất cả nan đề thế là giải quyết dễ dàng rồi.
Thấy hai nàng vẫn do dự, Tống Thanh Thư đành nói rằng:
– Các người cũng biết Khang Hi trong Tử Cấm Thành kia là giả, Đông Phương Mộ Tuyết trong lòng có hoài bão không dưới ta, nếu như ta không ở bên cạnh, để cho Đông Phương Mộ Tuyết tùy ý tự do phát huy theo ý của nàng, không biết nàng sẽ còn nghĩ ra cái trò thiêu thân nào đó, vạn nhất mất đi lá bài Khang Hy này, thì có thể gây ra sự tình vô cùng không ổn.
– Muốn Đông Phương Mộ Tuyết tâm trung, ngươi đem nàng thu vào trong phòng không phải tốt rồi sao…
Chu Cửu nhịn không được cười trêu nói.
Nghĩ đến Đông Phương Mộ Tuyết trước đây khí phách ngạo nghễ thiên hạ cùng với võ công cao thâm, Tống Thanh Thư rùng mình:
– Ha ha… đến lúc đó rốt cuộc là ai thu ai, thật đúng là cũng chưa biết được đây.
…
Một phen giải thích, cuối cùng hai nàng cũng hiểu Tống Thanh Thư quay về Yến kinh là chuyện cần thiết phải làm, nên không khuyên cản nữa, bất quá Chu Cửu nghĩ tới một chuyện, liền nói:
– Tống đại ca, trước khi đi ngươi còn có hai chuyện chớ quên…
– Chuyện gì?
Tống Thanh Thư ngẩn ra.
– Chuyện thứ nhất đó chính là chuyện của Tằng cô nương, trong khoảng thời gian trước thì còn có nhiều sự tình phải làm, lúc đó không có nói qua thì cũng không sao, còn bây giờ thì cô nương người ta đang chờ ngươi mở miệng đây này.
Chu Cửu liếc mắt nhìn hắn nói.
Tống Thanh Thư vì chuyện phức tạp này nên kéo dài đã khá lâu, thấy giờ tránh cũng không thoát được, hừ một tiếng, giả vờ hung tợn nói:
– Không phải chỉ là mỗi việc lấy nữ nhân sao, dù sao ta cũng không lỗ lã gì, còn một việc nữa là cái gì?
– Tằng cô nương nhân gia đối với ngươi mối tình thắm thiết, cũng không nên nói lời hèn hạ như vậy với nàng.
Hạ Thanh Thanh nhịn không được trừng mắt với hắn.
Tống Thanh Thư khẽ thở dài một hơi:
– Nàng đối với ta thật ra chỉ là có tình cảm sùng bái ta mà thôi, làm sao so được cảm tình chúng ta cùng sinh cùng tử, cùng một chỗ chia sẻ hoạn nạn. Bất quá các người yên tâm đi, nếu lấy nàng, ta nhất định sẽ hảo hảo đối xử tốt với nàng.
Chân tình của Tống Thanh Thư trong lúc này làm cho hai nàng cảm động, tâm tư của nữ nhân vốn là rất khó đoán, dù các nàng biểu hiện ra Tống Thanh Thư phải dành cho Tăng Nhu sự đối đãi ngang nhau, nhưng nếu Tống Thanh Thư thực sự lại tỏ vẻ thích Tăng Nhu, thì các nàng khó tránh khỏi sẽ ăn vị chua.
– Được rồi… được rồi, sự tình của Tằng cô nương cứ giao cho ta xử lý đi, dù sao Vương Ốc phái cùng với ta cũng có gần gũi sâu xa.
Chu Cửu lời nói xoay chuyển, đột nhiên cau mày nói.
– Tống đại ca… còn Hoàng phu nhân cũng không biết nàng nghĩ như thế nào, trong khoảng thời gian này vẫn ở lại trong Kim Xà Doanh, vẫn không có ý tứ rời đi.
– Có lẽ là Hoàng phu nhân thích sống ở bên một người khiến cho Chu Cửu ngươi ghen tị.
Một bên Hạ Thanh Thanh không sợ làm cho thiên hạ bất loạn trêu ghẹo thêm vào.
Chu Cửu hơi đỏ mặt, vội giải thích:
– Tống đại ca, ta không phải là ý đó, chỉ là ngươi sắp khởi hành đi Yến Kinh, nàng nếu tiếp tục lưu lại ở đây, dựa theo sự thông minh tài trí của nàng, sợ rằng sẽ nhìn ra kẽ hở dịch dung của ta và Thanh Thanh mà thôi.
Tống Thanh Thư gật đầu:
– Hừm, việc này cũng không thể không đề phòng…
Trong lòng hắn cũng thấy biểu hiện kỳ quái của Hoàng Dung, rõ ràng có thể từ trong ánh mắt nàng cảm thụ được sự sợ hãi hắn như là rắn độc, nhưng bề ngoài lại hiện ra thản nhiên cười nói chuyện phiếm cùng hắn, thật không biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì.
Thật chẳng lẽ là nàng muốn học được từ trong hồ lô của hắn để khi quay trở lại giúp đỡ cho thành Tương Dương? Hắc… hắc, như ta trong thời gian qua toàn dùng thủ đoạn thiên mã hành không ngựa thần lướt gió tung mây, nàng có thể sẽ học được sao?
Tống Thanh Thư tự đắc ý trong chốc lát, rồi rất nhanh phục hồi tinh thần lại:
– Chuyện này cứ giao cho ta đi, ta sẽ làm cho nàng nhanh chóng tự rời khỏi nơi đây.
Tống Thanh Thư cũng rất thích cùng Hoàng Dung cùng chung một chỗ, nhưng hắn phân rõ chuyện nặng với nhẹ, tự mình chuyến này đến Yến Kinh chưa biết ra sao, thì làm sao có thể dám lưu lại một sự nguy hiểm ngấm ngầm tại Kim Xà Doanh?
– Tống đại ca phải cẩn thận biện pháp, ngàn vạn lần đừng đắc tội với nàng, được không bù nổi mất đâu.
Chu Cửu vội nhắc nhở.
– Đây là đương nhiên, ta cũng không ngu xuẩn như vậy.
Tống Thanh Thư kim đao đại mã ngồi xuống trên giường, vỗ vỗ hai bên hông mình:
– Đến… đến đây làm đi…
– Ngươi muốn… làm gì!
Hai nàng hoảng sợ nhảy lên, vô thức nhìn bên ngoài cửa sổ, bây giờ còn là ban ngày sáng trưng mà hắn cũng muốn làm chuyện đó sao?
– Đương nhiên là dạy các người thuật dịch dung.
Tống Thanh Thư tức giận nói.
– Ha ha… Hạ phu nhân ngươi vừa rồi miên man suy nghĩ cái gì vậy a?
Chu Cửu nhịn không được cười trêu ghẹo nói.
– Hừ… ngươi đang suy nghĩ cái gì, thì ta cũng đang suy nghĩ cái đó đấy…
Hạ Thanh Thanh trả lời một cách mỉa mai, hai nàng rất nhanh lại náo làm một đoàn, sau khi học thuật dịch dùng thì…
…
Tống Thanh Thư nói.
– Chu Cửu… vểnh mông lên…
Chu Cữu trả lời.
– Hừ… hừ… úi… a…
Lúc sau tiếng Tống Thanh Thư lại vang lên.
– Hạ Thanh Thanh dang rộng hai chân ra.
Hạ Thanh Thanh rên rỉ.
– Aí… ai… nhẹ thôi…
…
Lúc sau tiếng của hai nàng oán trách vang lên…
– Hỗn đản… ngươi cứ bày ra các tư thế ngượng ngùng như vậy… hừ… hừ… a… ui…
– Vô lại… cứ đổ vấy cho là Hoan Hỉ công pháp cái gì đó tạo ra như vậy… hừ… hừ… lại ngậm lấy cái đó của người đang nhơ nhớp như vậy nữa hả… ui… a…