Phần 100
– Đường Quát Biện?
Hoàng Dung lúc này mới nghĩ đến kẻ bị nàng dùng Đả Cẩu Bổng Pháp đánh cho trọng thương lúc trước đó…
– Hắn đã bị ta đánh trúng xương sống, nửa đời sau chỉ sợ đứng không dậy nổi.
Tống Thanh Thư nói:
– Nào chỉ là đứng không dậy nổi, duy nhất đáng được vui mừng là về sau hắn cũng sẽ không cần lo lắng về vấn đề này, bởi vì hắn… đã chết rồi.
– Chết?
Hoàng Dung kinh hô…
– Ta không có xuống tay nặng như vậy a!
– Không phải là bởi vì phu nhân, mà chính là có người khác hạ thủ hắn…
Tiếp lấy Tống Thanh Thư đem chuyện Hoàn Nhan Lượng phái sát thủ ám sát Đường Quát Biện nói qua.
– Hừ… người Kim Quốc chó cắn chó, đáng đời!
Hoàng Dung oán hận nói ra, lần này kế hoạch bị thất bại, nguyên nhân trọng yếu chính là gặp phải gian kế của Đường Quát Biện cùng Hoàn Nhan Lượng, bây giờ địch nhân rơi xuống loại kết cục này, nàng lại có thể nào không cao hứng chứ.
– Bọn họ quả thật là chó cắn chó, chẳng qua bây giờ để cho gia độc của Hoàn Nhan Lượng nhất đại thì cũng không phải là chuyện gì tốt.
Đối với việc Hoàng Dung phẫn nộ, Tống Thanh Thư không muốn xen vào.
– Nếu Hoàn Nhan Lượng đã muốn giết hắn, ngươi đóng vai hóa thành Đường Quát Biện chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
Hoàng Dung nghi hoặc hỏi.
– Đúng là Hoàn Nhan Lượng muốn giết hắn, tuy nhiên thân phận Đường Quát Biện tại Kim Quốc đặc thù, thế lực gia tộc cũng rất to lớn, vì thế Hoàn Nhan Lượng cũng chỉ có thể ngấm ngầm ra tay, lần trước là bởi vì phu phụ của hai người hành thích, Hoàn Nhan Lượng mới có thể đem hết thảy trách nhiệm đẩy lên người của hai người, nhưng bây giờ nếu như Đường Quát Biện gióng trống khua chiêng còn sống trở về, thì Hoàn Nhan Lượng ngược lại sẽ không tiện hạ thủ.
Hoàng Dung xưa nay thông minh, khuyết thiếu chỉ là không nằm trong cao tầng của triều đình nên thiếu kinh nghiệm mà thôi, Tống Thanh Thư vừa nhắc lên, nàng rất nhanh liền hiểu được ảo diệu bên trong:
– Không tệ, nếu như lúc này Đường Quát Biện nghênh ngang quay trở lại trong phủ, Hoàn Nhan Lượng không chỉ là sẽ không giết hắn, ngược lại còn phải phái thêm nhân thủ bảo hộ cho hắn, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, để tránh hiềm nghi bị người xem là hung thủ.
– Chỉ bất quá…
Hoàng Dung đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt…
– Đường Quát Biện cũng không phải là ẩn sĩ cao nhân gì, trong thành này người biết Đường Quát Biện không có một ngàn thì cũng có đến tám trăm, Hoàn Nhan Lượng đối với hắn lại càng quen thuộc, ngươi bằng cách như thế nào có mà giả dạng thành hắn?
Tống Thanh Thư cười nhạt:
– Phu nhân gia học uyên thâm, là người ứng đương tri đạo, đã đưa ra sớm những lời cảnh báo, nhưng ta sớm đã đem khuôn mặt của Đường Quát Biện lột ra, muốn giả mạo hắn, chỉ cần cẩn thận dùng da mặt của hắn cải trang, cũng không phải là việc khó gì.
Hắn không có nói cho Hoàng Dung biết lời nói thật, thực ra thì hắn vận dụng dịch dung không cần gì đến da mặt của Đường Quát Biện, thuật dịch dung này là bí mật lớn nhất của hắn, quan hệ đến vận mệnh của nhiều người liên quan, hắn bây giờ tuy nhiên đã cùng Hoàng Dung có tiếp xúc da thịt, nhưng có thể nói còn xa xa trình độ đem tất cả bí mật của mình nói thẳng ra cho Hoàng Dung biết.
– Da mặt của Đường Quát Biện?
Hoàng Dung sắc mặt trắng nhợt, thấy có chút buồn nôn…
– Nhưng cách này cũng quá tàn nhẫn đi…
Tống Thanh Thư cười cười:
– Dù sao Đường Quát Biện cũng đã chết, cho nên không còn có thống khổ, huống chi ta dùng thân phận của hắn, nếu là một ngày kia báo thù được cho hắn, hắn cảm kích ta còn đến không kịp…
– Được rồi… được rồi, ta luôn luôn nói không lại ngươi.
Hoàng Dung trầm giọng nói…
– Cứ cho là ngươi giả trang thành Đường Quát Biện, rồi bằng cách như thế nào mà lấy được giải dược?
– Không phải vừa rồi ta mới vừa nói sao, ta muốn lấy thân phận Đường Quát Biện để mà trúng độc.
Tống Thanh Thư thản nhiên đáp.
Hoàng Dung lắc đầu, hiển nhiên vẫn chưa rõ ràng:
– Hoàn Nhan Lượng tuy không dám công khai xuống tay với Đường Quát Biện, nhưng nếu đối phương trúng độc, thì Hoàn Nhan Lượng hoàn toàn có cơ hội thừa cơ hại chết hắn, đẩy lên là vì trúng độc mà chết…
Tống Thanh Thư như sớm đoán được Hoàng Dung sẽ nhắc đến vấn đề này, cao thâm mạt trắc cười cười:
– Cho nên ta không thể tự quay trở về, mà chính là cần phu nhân áp ta trở về…
– Sao chứ?
Hoàng Dung càng là không hiểu.
– Rất đơn giản…
Tống Thanh Thư giải thích nói…
– Ta lấy thân phận của Đường Quát Biện, làm như là rơi xuống trong tay phu nhân, phu nhân vì cứu trượng phu, dùng độc huyết của trượng phu mình đưa vào trong cơ thể ta, để cho ta cũng đồng dạng trúng phải kịch độc, sau đó phu nhân gióng trống khua chiêng tìm tới cửa Hoàn Nhan Lượng, yêu cầu một mạng đổi một mạng, nói với Hoàn Nhan Lượng nếu đưa cho phu nhân giải dược, thì Đường Quát Biện còn có con đường sống, nếu như không đưa giải dược, thì để cho Đường Quát Biện cùng trượng phu của phu nhân chôn cùng!
– Diệu kế a!
Hoàng Dung hai mắt tỏa sáng, cứ việc Hoàn Nhan Lượng ước gì Đường Quát Biện chết trăm ngàn lần, nhưng vì trước mắt bao người, hắn nếu là không đáp ứng đưa cho giải dược, thì sẽ gánh chịu gián tiếp tội danh hại chết Đường Quát Biện, tuy hắn quyền thế ngập trời, nhưng Đường Quát Biện dù sao thân cũng là phò mã đương triều, gia tộc của Đường Quát lại là một trong những gia tộc tầng lớp cao của Kim Quốc, đến lúc đó Hoàn Nhan Lượng dù không thừa nhận, nhưng các loại hậu quả sẽ tùy theo mà đến, bởi vậy hắn sẽ có tám, chín phần đồng ý giao ra giải dược, làm như vậy còn có thể thuận thế bán cho hoàng thất cùng gia tộc Đường Quát một đại nhân tình.
– Chỉ bất quá giải dược trong tay của Hoàn Nhan Lượng là giả, dù sao vừa rồi lúc lấy được từ tay Âu Dương Phong, thì hắn cũng sẽ cất giấu riêng cho mình chứ không hoàn toàn đưa ra hết cho chúng ta, vì thế bây giờ cho dù chúng ta đạt được cũng không thể dùng a.
Hoàng Dung sắc mặt rất nhanh lại ảm đạm xuống.
Tống Thanh Thư vừa đưa tay khều nhẹ lấy đầu núm vú nhô đầu bên trong cái yếm của nàng vừa nói:
– Phu nhân cẩn thận suy nghĩ lại một chút, Hoàn Nhan Lượng không biết giải dược có trong tay là giả, nhưng Âu Dương Phong lại rõ ràng hết thảy, trừ phi lão không muốn việc giải dược giả bị bại lộ, để rồi sau đó cùng Hoàn Nhan Lượng công khai đối đầu, thì tuyệt đối sẽ nửa đường thay xà đổi cột, đem giải dược chính thức đưa cho Đường Quát Biện.
Hoàng Dung vẫn chưa có thói quen cùng với hắn có cử động thân mật, ánh mắt phức tạp nhìn nam nhân trước mắt, nàng không thể không thừa nhận, kế hoạch này của đối phương nghe qua tuy là nguy hiểm dị thường, nhưng khả năng thành công cũng là rất lớn, hắn đến tột cùng là một người như thế nào đây, một mặt là dạng người hỗn đản hạ lưu vô sỉ, về một phương diện khác lại là một nam nhân tài trí song toàn để cho người bội phục không thôi…
– Nhưng cứ như vậy thì ngươi cũng sẽ trúng độc…
Hoàng Dung muốn nói lại thôi.
Tống Thanh Thư thâm tình nhìn nàng, dùng một loại thanh âm tràn ngập mị lực nói ra:
– Quách đại hiệp là đệ nhất đại hiệp, cũng như thiên hạ kính ngưỡng, ta cũng đồng dạng kính nể, chỉ bất quá kính nể là một chuyện, nhưng nếu vì cứu Quách đại hiệp, mà dấn thân vào chốn nguy hiểm, ta là tuyệt đối sẽ không làm, phu nhân, hẳn là phu nhân rõ ràng ta làm như vậy cũng là vì ai chứ?
Hoàng Dung trái tim hỗn loạn lung tung, lúc này hai đầu núm vú không hiểu vì sao lại dần dần săn cứng lại nhô đầu hằn ra khỏi cái áo rất rõ ràng, tựa như mời người vậy, nàng không dám tiếp xúc ánh mắt nóng rực đối phương:
– Ta… cảm ơn ngươi…
Tống Thanh Thư tự giễu cười một tiếng:
– So với cảm tạ, thì trong lòng phu nhân chỉ sợ rằng là oán hận vẫn chiếm nhiều hơn…
Hoàng Dung im lặng, muốn nói nàng hoàn toàn không hận thì đó là giả, không chỉ bị hắn chiếm lấy thân thể, còn bị hắn ngay trước mặt trượng phu đè ra giao hoan, khi ấy thậm chí nàng còn có ý định thừa dịp đối phương khoái lạc lên mây, sẽ ra tay hạ thủ hai người đồng quy vu tận, chỉ bất quá lòng dạ của nữ nhân như biển sâu, trong lúc ấy nàng lại cũng có được sự hưng phấn kích thích chưa từng có trải qua, đến bây giờ ngay cả Hoàng Dung chính mình cũng không biết trong lòng là nghĩ như thế nào nữa…