Phần 139
Tống Thanh Thư lúc này vô cùng buồn phiền, hắn không rõ ràng Ngũ công chúa bây giờ trong lòng đến tột cùng suy nghĩ cái gì, tuy từ góc độ ngoại nhân nhìn vào, nàng hẳn là phải tư niệm về cố quốc, thế nhưng nàng bị kinh lịch nhiều năm trắc trở, ai biết nàng bây giờ có phải hay không cam chịu số mệnh của mình rồi, cam nguyện làm người hầu cho Kim Nhân? Vạn nhất chính mình trực tiếp hỏi nàng, nàng quay đầu liền đem tin tức này bán cho người Kim, đến lúc đó Tống Thanh Thư thật sự có n khóc cũng trở tay không kịp.
Mà việc này lại quan hệ trọng đại, coi dù là Ngũ công chúa không có muốn tiết lộ, nhưng nàng cũng chỉ là một nữ nhân như mọi người, trời sinh khó mà bảo thủ bí mật, vạn nhất đến lúc mình đang nghĩ cách cứu viện mọi người thì tin tức tiết lộ ra ngoài, đừng nói những vị công chúa Bắc Tống cứu không được, ngay cả đám người Tống Viễn Kiều cũng không khỏi cứu được đi…
Càng nghĩ Tống Thanh Thư vẫn là có ý định yên lặng nhìn kỳ biến, trước cùng Ngũ công chúa tiếp xúc qua một chút, rồi quyết định đến tột cùng nên làm thế nào.
Người của Thu Hương lâu có được chỉ thị của Thường Thắng Vương, nhiệt tình dẫn đường cho hắn, đến tại chỗ tại cửa ra vào của mỹ nhân, Tống Thanh Thư hít sâu một hơi liền đẩy cửa vào.
Lúc Tống Thanh Thư vào cửa, cố ý đem chú ý lực đặt ở trên thân Ngũ công chúa, khi nàng nghe được tiếng bước chân có người vào, thân hình rõ ràng run lên.
“Xem ra nàng vẫn còn không có hoàn toàn lưu lạc.” Tống Thanh Thư âm thầm gật đầu, bất quá vẫn là cần tiến một bước tiếp xúc, thì mới có thể phán đoán được.
Khóa ngược lại cửa phòng xong, Tống Thanh Thư nghênh ngang hướng nàng đi qua, nàng đứng dậy đối với hắn thi lễ:
– Thiếp thân bái chào phò mã gia…
– Ồ? Cô nương nhận ra ta?
Tống Thanh Thư ở trên cao nhìn xuống xem kỹ lấy trước mắt nữ nhân này, da thịt trắng hồng dưới ánh nến chiếu, giống như bao phủ một lớp son phấn trong suốt, ngũ quan tinh xảo, phối hợp mày liễu nhàn nhạt, điển hình mỹ nhân nhi của vùng sông nước Giang Nam…
– Vừa rồi Trương ma ma có đến nói qua, cho nên thiếp thân mới biết đêm nay phục vụ cho phò mã gia.
Mỹ nhân chậm rãi đáp, thanh âm nhu mì và dễ nghe, dịu dàng rung động lòng người.
– Cô nương tên là gì?
Tống Thanh Thư tùy ý kéo cái ghế ngồi xuống.
Mỹ nhân do dự một chút, cuối cùng đáp:
– Thiếp thân khuê danh gọi Triệu Phúc Kim.
– Triệu Phúc Kim?
Tống Thanh Thư nghe được lông mày cau chặt…
– Danh tự này thật là không dễ nghe.
Trong lòng của hắn nghi hoặc, nàng xuất thân hoàng gia, không có cái đạo lý lại lấy một cái tên dung tục như thế a?
Nghe được bên trong lời nói của Tống Thanh Thư có vẻ trào phúng, hai đầu lông mày nàng ẩn ẩn nhiều vẻ tức giận, tuy nhiên cuối cùng vẫn là cúi đầu:
– Phò mã gia nói rất đúng.
Nhìn lấy bộ dáng nàng sụp mi thuận mắt, Tống Thanh Thư nhíu mày, xem ra nhiều năm sinh hoạt trong sự khống chế đã san bằng mọi góc cạnh của nàng, cũng không biết lòng dạ của nàng còn sót lại được bao nhiêu.
– Nghe nói cô nương trước kia là công chúa Bắc Tống?
Tống Thanh Thư cố ý thử dò xét hỏi.
Trên mặt mỹ nhân nhìn không ra mảy may vẻ chấn động, chỉ là nhàn nhạt đáp:
– Chuyện trước đây đã thoảng qua như mây khói, bây giờ thiếp thân bất quá chỉ là một kỷ nữ mà thôi.
– Kỷ nữ?
Tống Thanh Thư hừ một tiếng…
– Như vậy cô nương đã tiếp nhận qua rất nhiều khách làng chơi?
– Tối nay thiếp thân là lần đầu tiên tiếp khách…
Nàng phân biệt nói một câu, thần sắc buồn bã…
– Tuy nhiên thiếp thân trước đó đã là tàn hoa bại liễu chi thân, tao ngộ cùng nam nhân so với tiếp khách cũng không sai biệt nhiều lắm.
Tống Thanh Thư thấy trong lòng nàng tựa như tro nguội, chính mình rất khó để mà thăm dò tin tức gì, thế là quyết định hơi khích nàng một chút:
– Nghe nói cô nương trước đây đã từng là nhi tức của Thái Kinh, trượng phu tên gọi là Thái Hạo a?
– Thái Hạo?
Mỹ nhân trên mặt lộ ra một chút nhớ lại, rồi bình thản lắc đầu…
– Thiếp thân không nhớ rõ.
Tống Thanh Thư nhướng mày:
– Làm sao ngay cả tên của trượng phu mình mà cũng quên?
– Trượng phu?
Mỹ nhân phảng phất bị kích thích, tâm tình có chút kích động lên…
– Cái gì mà là trượng phu, trượng phu là nam nhân phải bảo vệ cho thê tử của mình, thế nhưng còn hắn thì sao? Lúc thiếp thân bị người Kim chỉ tên yêu cầu, hắn ngay cả lên tiếng cũng không dám thốt một tiếng, dạng trượng phu vô năng này thiếp thân nhớ đến hắn làm gì!
– Tại với loại tình huống lúc đó, nếu hắn có lên tiếng, kết cục của cô nương cũng sẽ không cải biến được gì.
Tống Thanh Thư nhịn không được khuyên nhủ.
– Hắn có bản lĩnh bảo hộ thiếp thân hay không là một chuyện, còn bảo hộ được thiếp thân hay không là một chuyện khác, cái thiếp thân cần là thái độ của hắn!
Hơi thở của nàng trở nên dồn dập lên, làm cho bộ ngực sữa căng tràn cũng một hồi chập chùng kịch liệt.
– Uống miếng nước đi… rồi mọi chuyện cũng sẽ qua.
Tống Thanh Thư cầm lấy trên bàn bình sứ ấm rót một tách nước đưa cho nàng.
Trong mắt mỹ nhân lóe lên một tia sáng kỳ dị, tiếp nhận chén nước xong, nhưng chưa có uống liền, lại liền lẳng lặng nhìn qua hắn.
Tống Thanh Thư cười cười:
– Tại sao nhìn ta như vậy, trên mặt ta có dấu vết gì sao?
– Phò mã gia cùng với người Kim không giống nhau lắm.
Nàng lúc này mới ý thức được ánh mắt mình có chút vô lễ, vội di dời ánh mắt, nhìn lấy trong tay cầm chén trà, nhỏ giọng nói tiếp…
– Còn có, đây là tửu… không phải là nước.
– Cái này ta thật không có chú ý tới…
Tống Thanh Thư hơi bối rối, lực chú ý của hắn toàn bộ đang tìm cách nghe ngóng tình huống, không nghĩ tới phạm vào sai lầm cấp thấp như thế này.
– Người Kim ai cũng đều thô bỉ, vừa nhìn thấy thiếp thân liền đã xông…
Thân thể mềm mại của mỹ nhân ngăn không được một trận run rẩy, nàng vội vàng uống chung rượu, hai má rất nhanh hiện ra chi sắc đỏ hồng, có lẽ là do tác dụng của rượu, tâm tình nàng rốt cục cũng chậm rãi ổn định lại…
– Người khác vừa nhìn thấy được thiếp thân thì cũng sẽ chỉ hướng đến thân thể thiếp thân nhào tới, mà phò mã thì khác, thế mà lại cùng thiếp thân nói chuyện phiếm, mà lại… hơn nữa phò mã còn có chú… bối rối…
Nói xong lời cuối cùng, khóe môi nàng nổi lên nhàn nhạt ý cười.
Cái này quá ư là xấu hổ!
Tống Thanh Thư nào ngờ tới chính mình cả ngày đánh ngỗng, ngược lại bây giờ lại bị ngỗng mổ vào mắt, sắc mặt nhất thời có chút khó coi.
Để che giấu, Tống Thanh Thư một tay ôm lấy nàng vào đến trong ngực, nặng nề hừ lên:
– Nếu cô nương ưa thích xông vào thô bạo, vậy thì đừng đừng trách ta.
Mỹ nhân nào ngờ tới chuyển biến của hắn trước sau lại khác như thế, kinh hô một tiếng, thì cả người đã ngồi vào trong long của hắn, thần sắc của nàng liền ảm đạm, nhưng rất nhanh lại khôi phục tươi cười:
– Thiếp thân đêm nay vốn chính là của phò mã, phò mã cần gì mà phải nóng vội chứ.