Phần 180
Hoàn Nhan Bình hung hăng nguýt hắn, nếu như ánh mắt nàng có thể giết người, thì Tống Thanh Thư sớm đã bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết:
– Tỷ phu của ta đâu?
– Cô nương bây giờ đã lại muốn tỷ phu?
Tống Thanh Thư cười hắc hắc nói…
– Thế nhưng tỷ phu của cô nương tại đây đã không thấy, thì hỏi tại hạ để làm gì?
– Hừ, nếu ngươi không phải là biết trước tỷ phu tối nay không về nhà, thì làm sao mà lớn gan ở tại trong phòng của hắn mà cùng tỷ tỷ… khi dễ tỷ tỷ của ta?
Hoàn Nhan Bình bất bình nói.
Tống Thanh Thư cười…
– Không tệ, chẳng qua là tại hạ biết tỷ phu cô nương được Hoàn Nhan Lượng mời qua làm khách suốt đêm, cho nên mới dám ở tại trong phòng này…
– Vô sỉ…
Hoàn Nhan Bình xì một cái, liền quay người rời đi, lưu lại một bóng lưng xinh đẹp.
Tống Thanh Thư nhún vai, chờ nàng sau khi đi khỏi liền suy nghĩ, để tiện cho ban ngày ra vào trong phủ, liền đem mặt nạ Đường Quát Biện mang lên…
Một đường đi đến gian phòng Ca Bích, thì trông thấy ngoài cửa có hai nha hoàn, hắn nhướng mày, ra hiệu hai người lui ra, nào ngờ hai nha hoàn mặt ngượng nghịu, nhỏ giọng đáp:
– Lão gia, phu nhân đang ở bên trong tắm rửa.
– Tắm rửa thì như thế nào? Ta là trượng phu nàng, chẳng lẽ không thể đi vào được sao?
Tống Thanh Thư tuy vượt qua đến cái thế giới này đã lâu, nhưng vẫn còn rất nhiều tập tục hắn không biết, ví như cho dù là giữa phu thê, bình thường lúc tắm rửa thì không gặp gỡ, nếu không thì sẽ bị coi là hoang dâm vô đạo.
Hai nha hoàn thấy hắn nổi giận, cũng không dám ngăn cản, vội cáo lỗi lui ra, để hắn đi vào.
– Trong khoảng thời gian này, ta cảm giác lão gia có chút thay đổi…
– Thay đổi cái gì?
– Trước kia lão gia đem phu nhân ngậm trong miệng sợ tan, trong lúc phu nhân tắm rửa thì lão gia là tuyệt sẽ không xông vào quấy rầy.
– Chuyện phu thê, chúng ta quản nhiều như vậy làm gì…
– Ừm…
Nghe được từ xa hai nha hoàn xì xào bàn tán, Tống Thanh Thư phì cười, nhưng rất nhanh lực chú ý liền bị phía sau tấm bình phong một thân ảnh uyển chuyển hấp dẫn.
– Không phải là đã có lời dặn dò của ta, không cho phép vào đây sao?
Nghe được động tĩnh, Ca Bích bất mãn nói.
– Đệ vào xem tẩu tẩu có gì cần giúp đỡ hay không.
Tống Thanh Thư vòng qua bình phong nhìn mỹ nhân qua làn hơi nước bên trong mông lung…
– A? Tại sao là thúc thúc!
Ca Bích vô thức dùng hai tay che ở trước hai bầu vú, bất quá lập tức nhìn thấy bên dưới hạ thể của mình thì che không được cái gì, thảm lông đen dính nước ôm sát cái gò mu nổi phồng lên như khêu gợi ánh mắt của người, nàng vội vàng đem thân thể ngồi co lại dưới mặt nước, chỉ lộ ra một cái đầu…
Ánh mắt bị thật dày một lớp những cánh hoa thơm ngăn cản trên mặt nước, Tống Thanh Thư buồn bực…
– Nhanh lên đi ra ngoài đi…
Ca Bích thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, trên gương mặt tinh xảo che kín đỏ ửng, cũng không biết là xấu hổ hay là bị hơi nước nóng tạo nên.
Tống Thanh Thư thấy nàng thẹn thùng liền nói:
– Trên người tẩu tẩu có nơi nào mà đệ chưa từng thấy qua, cần gì phải thẹn thùng như thế?
– Lúc… này thì khác…
Ca Bích xấu hổ, ầy ầy nói.
– Có cái gì mà khác?
Tống Thanh Thư thưởng thức thân thể tuyệt mỹ của Ca Bích đang tắm rửa, nghĩ thầm khó trách Hoàn Nhan Lượng đối với nàng cứ nhớ mãi không quên.
– Cảm giác không giống nhau.
Thấy nam nhân trước mắt vẫn đứng yên không có động tĩnh, Ca Bích gấp, liền dùng tay nâng… lên một bụm nước hướng trên thân Tống Thanh Thư vẩy tới.
Bị làn nước ấm nóng quấy rầy, Tống Thanh Thư cũng không còn tâm tình đùa giỡn Ca Bích, liền đem chuyện vừa rồi đụng phải Hoàn Nhan Bình kể ra…
– Hả? Bình nhi đã gặp chúng ta lúc hoan ái?
Ca Bích suýt chút nữa ngất đi…
– Úi trời… vậy về sau làm sao ta đối mặt với nàng đây?
– Tẩu tẩu cũng không quá lo lắng, nàng đã được đệ ổn định lại tâm trí rồi, đã đáp ứng sẽ không đem chuyện này chọc ra bên ngoài, về sau tẩu tẩu lúc đối mặt với nàng, thì cứ coi như cái gì cũng không biết là được.
Tống Thanh Thư cười nói.
– Làm sao có thể giả làm như cái gì cũng không biết chứ…
Ca Bích vừa tức vừa gấp, nghĩ đến lúc này trong lòng của muội muội chỉ sợ đối với mình đã vô cùng xem thường, nàng đã cảm thấy lòng như đao cắt.
– Thực ra chuyện này cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, chuyện của Đường Quát huynh chúng ta cũng không có khả năng gạt nàng cả một đời, vậy hãy nhân cơ hội này làm cho nàng từng chút từng chút thích ứng cũng tốt.
Tống Thanh Thư an ủi.
– Cũng đành phải làm như thế này mà thôi…
Ca Bích đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội nói…
– Thúc thúc vừa rồi nói dối nàng là tỷ phu đi đến phủ của Hoàn Nhan Lượng suốt đêm?
– Đúng vậy, có chuyện gì sao?
Tống Thanh Thư hỏi.
Ca Bích gấp:
– Thúc thúc không hiểu tính tình của muội muội ta, dưới tình huống này nàng có thể muốn đi tìm tỷ phu, nếu đến phủ đệ Hoàn Nhan Lượng hỗn đản kia, vạn nhất hắn đối với nàng động tà niệm, thì sẽ nguy hiểm.
– Không đến mức như vậy đâu…
Tống Thanh Thư xem thường…
– Theo đệ được biết hắn chỉ đối với tẩu tẩu là có lòng mơ ước, lại nói giữa ban ngày, hắn có thể làm được chuyện gì với Bình nhi chứ?
Ca Bích gương mặt ửng đỏ, cắn môi giận dữ liếc hắn:
– Vừa rồi cũng là ban ngày, thúc thúc đối với ta lại làm thêm một lần nữa thì tính sao?
Nghĩ đến vừa mới rồi đối phương phong tình dưới thân thể mình, Tống Thanh Thư trong lòng rung động:
– Được… được rồi… để đệ qua Hải Lăng Vương phủ nhìn xem.