Phần 214
Tống Thanh Thư nhíu mày, cứ việc cho là đúng như Chu Chỉ Nhược nói, yêu cầu này của Triệu Mẫn có thể nói là không cần nỗ lực gì cả, bất quá hắn rõ ràng Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn tranh đấu lẫn nhau trải qua nhiều năm, nếu bây giờ mình là trượng phu Chu Chỉ Nhược, mà ngay trước mặt Triệu Mẫn, đánh Chu Chỉ Nhược hai mươi cái bằng tay, về sau mặt mũi của Chu Chỉ Nhược sẽ đặt ở nơi nào?
Lúc này Tống Thanh Thư nhức đầu muốn nổ, chính mình trước kia còn ảo tưởng thành lập một cái hậu cung to lớn, kết quả trước mặt chỉ mới hai nàng đã làm cho mình đầu óc choáng váng, tề nhân chi phúc không tốt để hưởng, cổ nhân nói không sai.
– Triệu cô nương, tại hạ nếu là nhớ không lầm, cô nương cũng đã từng đáp ứng tại hạ một điều kiện, đã là như vậy, thì chúng ta liền xem như hòa nhau đi, như thế nào?
Tống Thanh Thư từ trong ngực xuất ra một cái trâm cài, là từ lúc trước khi trên đường đưa Triệu Mẫn đi chữa thương, từ trên mái tóc nàng lấy xuống, làm vật chứng hứa hẹn của Triệu Mẫn.
Thấy rõ ràng vật của mình trong tay của hắn, Triệu Mẫn trong lòng run lên:
– Cây tram này công tử vẫn mang theo ở trên người?
– Ừm…
Tống Thanh Thư gật đầu, đem cây trâm đưa tới…
– Triệu cô nương, đừng làm khó tại hạ nữa được không?
– Công tử dùng lời hứa hẹn của ta để cứu Chu Chỉ Nhược?
Triệu Mẫn cũng không có tiếp, cắn môi nhìn hắn chằm chằm.
– Tại hạ cũng quả thật không thể đánh nàng được…
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
– Vậy thì tốt, sau này công tử cũng đừng hối hận.
Triệu Mẫn thanh âm chuyển sang lạnh lẽo, đưa tay muốn lấy lại cây trâm cài đầu…
Bất quá tay nàng vừa đưa ra, thì Chu Chỉ Nhược nhanh trước một bước, đem cây trâm đoạt tới, quan sát cây tram này, nàng nghiền ngẫm nói:
– Ai… nguyên lai là tín vật đính ước a.
Tống Thanh Thư nói:
– Chỉ Nhược… muội cũng đừng náo thêm, đây chỉ là vật làm chứng mà thôi.
Chu Chỉ Nhược nhìn lấy hắn, thẳng đến hắn có chút tâm hỏng, thì mới cầm cây trâm nhét về lại trong ngực hắn:
– Cất kỹ, khó có được một cái hứa hẹn của yêu nữ này, cứ như vậy mà dùng trong hoàn cảnh này thì thực sự quá đáng tiếc.
– Thế nhưng là…
Tống Thanh Thư chần chừ nói.
– Không sao, chỉ là hai mươi cái đánh bằng tay mà thôi, ta chịu đựng nổi.
Chu Chỉ Nhược nói xong liền nhắm mắt lại, cái cằm giương lên, lộ ra gương mặt trắng như tuyết phấn…
Triệu Mẫn nhìn thấy cây trâm kia một lần nữa lại nhét về trong ngực Tống Thanh Thư, môi đỏ mấp máy, cuối cùng vẫn là không nói gì.
Nhìn lấy trước mắt gương mặt vô cùng mịn màng của Chu Chỉ Nhược, Tống Thanh Thư không thể nào ra tay, đột nhiên trong đầu linh quang nhất thiểm, nghĩ đến một biện pháp song toàn đẹp.
– Được rồi, Triệu cô nương… tại hạ đáp ứng.
Nghe được lời nói Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược lông mi run lên, bất quá đây là nàng tự mình lựa chọn, trong lòng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh.
Tống Thanh Thư nhìn qua Triệu Mẫn:
– Có phải là Triệu cô nương muốn tại hạ đánh Chu Chỉ Nhược hai mươi cái bằng tay thì cô nương mới hài lòng?
– Không tệ.
Giờ thì Triệu Mẫn ngẩn ngơ, không ngờ tới hắn thế mà quả thật muốn đánh, tuy nàng rất muốn Chu Chỉ Nhược bị đánh, nhưng đến lúc thấy Tống Thanh Thư quả thật muốn đánh, tâm tình của nàng đột nhiên trở nên phức tạp.
– Vậy thì tốt.
Tống Thanh Thư thủ chưởng giơ lên, Chỉ Nhược cứ việc nhắm mắt lại, thế nhưng vẫn chưa có cảm nhận được động tác của hắn, bàn tay của hắn mạnh mẽ hạ xuống, nhưng không có rơi xuống trên mặt Chu Chỉ Nhược, mà là thuận thế ôm eo nàng, ngồi xuống xếp bằng, đưa nàng nằm úp xuống, phần hông của nàng nằm tại phía trên bắp đùi mình, vì như vậy cho nên cái mông nhổng lên thật cao.
– Huynh định làm cái gì?
Chu Chỉ Nhược không rõ ràng cho lắm, Triệu Mẫn vẻ mặt cũng vô cùng nghi hoặc.
– Thì ta đánh bằng tay đây…
Chu Chỉ Nhược ngực…
Do nằm úp phần hông trên bắp đùi, nên cái âm hộ của nàng tựa lên, cái loại mềm mại xúc cảm kia khiến cho Tống Thanh Thư trong lòng rung động, tiếp lấy tay hắn giơ lên, sau đó “bốp” một tiếng đánh tới trên cái mông đã hoàn toàn nảy nở của nàng.
Chu Chỉ Nhược “um…” một tiếng, cả thân thể không tự chủ run rẩy lên, khuôn mặt đỏ bừng lên:
– Huynh… huynh… sao lại đánh ở nơi này!
Bên cạnh Triệu Mẫn cũng mắt trợn tròn:
– Không được, Tống Thanh Thư ngươi… ngươi… lật lọng…
Tống Thanh Thư ung dung nói:
– Tại hạ nào có lật lọng, Triệu cô nương chỉ nói là tại hạ đánh Chu Chỉ Nhược hai mươi cái bằng tay, chứ đâu có nói cụ thể đánh ở chỗ nào.
Hắn vừa dứt lời, lại là hướng về phía bờ mông Chu Chỉ Nhược đánh xuống, xúc cảm thật đúng là tốt.
Chu Chỉ Nhược da thịt nhanh ửng đỏ, nàng gấp vội giãy giụa muốn đứng dậy, cứ việc nàng biết Tống Thanh Thư là đang giúp mình, thế nhưng ngay trước mặt Triệu Mẫn lấy cái tư thế này bị đánh, thật sự là quá xấu hổ.
– Đừng nhúc nhích, rất nhanh sẽ xong.
Tống Thanh Thư cúi đầu tại bên tai nàng ôn nhu nói.
Chu Chỉ Nhược cảm nhận được hắn trong lời nói nhẹ nhàng, trong lòng nổi lên một tia ngọt ngào chi tình, tựa hồ dạng này cũng không phải là rất khó chịu như vậy?
“Bốp… bốp…”
Tống Thanh Thư không ngừng đánh vào trên cái mông Chu Chỉ Nhược…
Lúc này đang trước mặt Triệu Mẫn, nên hắn không thể nào đánh như phủi bụi được, vì thế buộc phải hơi chút dùng sức, mới đầu Chu Chỉ rõ ràng có chút nóng rát, nhưng rất kỳ quái lát sau lại có cảm giác phi thường thoải mái, hoàn toàn đã không còn cái cảm giác thống khổ hơi ran rát trên mông nữa, ngược lại là hàng loạt khoái ý chậm rãi xông lên đầu, bên trong âm đạo vì vậy mà bắt đầu có phản ứng, tựa như gom góp đang cùng nam nhân bắt đầu phát sinh quan hệ trước khi giao hoan vậy, vừa khẩn trương, vừa kích thích, vừa thoải mái chờ mong, cứ mỗi cái vỗ bàn tay của Tống Thanh Thư đánh xuống mông nàng thì càng lúc càng hưng phấn, nàng cảm giác được tê dại sâu trong thân thể mình nhanh chóng tràn ra theo giữa hai chân rồi lan khắp đến toàn thân, lúc này cái mông nàng hơi giãy giụa, vểnh mông hóp bụng phối hợp với động tác của nam nhân, khoái cảm một lớp so một lớp mãnh liệt, sâu trong hoa tâm nàng tựa hồ đã có chất lỏng bị kích thích sắp trào ra, cái loại cảm giác này càng lúc càng rõ ràng, từ nội tâm Chu Chỉ Nhược mong mỏi bàn tay của hắn thêm mãnh liệt hơn đánh xuống…
– Um… dùng sức…
Trong miệng nàng lẩm bẩm, bất quá nàng cuối cùng vẫn là không có nhịn được, cực lực ngậm chặt miệng môi, để tránh phát ra thanh âm cái gì cảm thấy khó xử để làm trò cười cho Triệu Mẫn…
Nhìn lấy hai người bọn họ như đang rúc vào với nhau, Triệu Mẫn trong lòng cảm thấy cảm giác khó chịu, vốn là muốn báo thù Chu Chỉ Nhược một lần, làm hao phí một lần yêu cầu quý giá, kết quả hai người kia ngược lại giống ở nơi đó hoan ái…
– Các ngươi dạng này không biết xấu hổ sao?
Nhìn trước mắt bộ dáng hai người bọn họ, Triệu Mẫn trái tim không khỏi nhảy loạn.
– Mặc kệ, dù sao cũng là chính ngươi bảo ta… đánh nàng.
Tống Thanh Thư ồm ồm đáp…
– Gian phu dâm phụ!
Triệu Mẫn dậm chân một cái, liền cũng không quay đầu bước đi ra ngoài.
– Cô nương đi đâu vậy?
Tống Thanh Thư vô thức hỏi.
– Hồi lại Đại Hưng phủ.
Giọng nói Triệu Mẫn càng lúc càng văng vẳng mơ hồ, hiển nhiên là đã quyết tâm rời đi.
– Trên đường không yên ổn, nếu không hãy chờ tại hạ một lúc, tại hạ sẽ đưa Triệu cô nương trở về?
Tống Thanh Thư vội vàng lên tiếng, trên đường này vừa có thiết kỵ Kim Quốc, lại còn có giáo đồ Bạch Liên Giáo, nàng lẻ loi một mình nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm.
– Không cần!
Triệu Mẫn thanh âm đón đến, tiếp tục nói thêm một câu…
– Tiếp tục đánh cho đủ hai mươi cái, không cho thiếu…
Nếu không phải Tống Thanh Thư cùng Chu Chỉ Nhược đều có công lực thâm hậu, thì sẽ rất khó nghe rõ ràng câu nói này của Triệu Mẫn, đối phương rời đi khỏi nơi này đã xa xa…
Tống Thanh Thư cùng Chu Chỉ Nhược nhìn nhau:
– Còn muốn tiếp tục đánh nữa không?
Chu Chỉ Nhược nhẹ cắn môi, một đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm hắn:
– Cứ tùy tiện…
Tống Thanh Thư trong lòng rung động, nhịn không được lại đánh xuống bờ mông nàng…
Tiếng rên rỉ của Chu Chỉ Nhược giờ không còn kiêng dè nữa…
– A… Thanh Thư… um…
Nghe xong lời của Chu Chỉ Nhược, Tống Thanh Thư càng thêm ra sức, dần dần, hắn cảm thấy tiếng thở dốc Chu Chỉ Nhược càng thêm dồn dập, thân thể trở bóng loáng thành thục của nàng trở nên nóng bỏng, cái mông lay động cũng càng lúc càng nhanh…
Hai người tuy nói là phu thê, thế nhưng chung đụng thì ít, mà xa cách thì nhiều, lại thêm trước đó chính thức hòa hảo cũng không có bao lâu thời gian, Chu Chỉ Nhược lúc này thanh âm ngòn ngọt như đốm lửa nhỏ trên thảo nguyên, trong nháy mắt liền dấy lên lửa lớn rừng rực.
– Ở chỗ này sao?
– Có phải là muội cảm thấy có chút không thích hợp? Nếu không… chúng ta quay về Đại Hưng phủ tìm một gian phòng…
Lúc này cái mông Chu Chỉ Nhược càng là cao cao nhếch lên, nhô lên độ cong rất tròn, cái mông đầy đặn kia thật là câu hồn đãng phách!
Tống Thanh Thư trên người phát tán lấy nồng đậm khí tức nam tính đang không ngừng mà bao quanh nàng, xông đến làm nàng có chút choáng váng! Càng quan trọng hơn là, chính giữa hai chân nàng cái tiểu nội khố đã bị âm dịch trào ra dính đẩm nước!
– Không cần… cứ ở ngay tại chỗ này…