Phần 234
Từ khi cứu ra đám người Tống Viễn Kiều cùng công chúa trong Hoán Y Viện, Tống Thanh Thư cũng rất ít ở lại trong cung, bởi vậy hắn cố ý thành lập một đầu đường dây bí mật, để lấy tin tức cung cấp từ người liên hệ.
– Xảy ra chuyện gì?
Gặp hắn sắc mặt khác thường, Ca Bích liền hỏi.
– Không có gì, đệ cần phải đi ra ngoài một chút, tẩu tẩu sớm nghỉ ngơi một chút.
Tống Thanh Thư đứng dậy đáp, trong cung biến đổi lớn, cũng không biết đến tột cùng nảy sinh chuyện gì mà làm cho hoàng hậu Bùi Mạn khẩn trương như vậy…
Gặp hắn không muốn nói thật, Ca Bích thần sắc buồn bã, hai người bây giờ thì trôi qua so với phu thê chính thức thì cũng chẳng khác nhau chút nào, chẳng qua là danh không chính, ngôn không thuận mà thôi:
– Vậy được, thúc thúc hãy cẩn thận.
Tống Thanh Thư gật t đầu, vội vã hướng phía hoàng cung chạy tới.
Bây giờ hắn đối hoàng cung đã là rất quen thuộc, rất nhanh liền một đường đến Thái Hòa điện, hoàng hậu Bùi Mạn sớm đã phân phó đám thái giám cung nữ ra ngoài chờ lấy, nhìn thấy hắn xuất hiện, không khỏi mặt lộ vẻ vui mừng.
– Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Tống Thanh Thư vội hỏi.
– Đào Thiên tiện nhân kia đã tiến cung!
Hoàng hậu Bùi Mạn cắn răng nghiến lợi nói ra.
– Đào Thiên?
Tống Thanh Thư nhất thời không có kịp phản ứng.
– Đó cũng là vương phi của Thường Thắng vương, còn có danh xưng Đào Hoa phu nhân…
Sợ Tống Thanh Thư không biết đối phương, Hoàng hậu Bùi Mạn liền giải thích qua.
– Là nàng…
Tống Thanh Thư tâm thần chấn động, lúc trước hắn tuy chưa từng thấy qua nữ nhân này, thế nhưng đã nghe qua đại danh của nàng, biết nàng là một mỹ nhân tuyệt sắc, dung nhan không hề thua kém gì so với Ca Bích, đồng thời còn là nữ nhân mà Hoàn Nhan Đản ái mộ từ lâu…
– Không phải nói nàng đang ở tại phong địa của Thường Thắng Vương sao a?
Tống Thanh Thư nghi ngờ hỏi.
– Hừ, chỉ sợ là trong khoảng thời gian này thấy tình cảnh của Thường Thắng vương gian nan, nàng nhận được tin tức liền lên kinh. Vừa vặn nhằm lúc Thường Thắng Vương chạy trốn làm cho hoàng thượng tức giận, nàng cố ý tiến cung e là vì thỉnh tội cho Thường Thắng vương.
Hoàng hậu Bùi Mạn giải thích nói.
Tống Thanh Thư cười lên:
– Đây chính là điều mà nương nương nói trong cung có biến đổi lớn?
– Tiện nhân kia biết rõ hoàng thượng từ lâu ái mộ qua nàng, nên chọn tiến cung vào lúc ban đêm, cái tâm tư xấu xa này đâu còn cần phải đoán a!
Hoàng hậu Bùi Mạn cả giận nói.
Tống Thanh Thư có điều suy nghĩ nhìn nàng:
– Xem ra nương nương trong lòng vẫn là yêu tha thiết hoàng thượng.
Hoàng hậu Bùi Mạn im lặng, một lúc sau thăm thẳm thở dài một hơi:
– Nhiều năm đã là phu thê, nếu nói một điểm cảm tình cũng không có thì làm sao có thể được, bất quá hiện tại trong lòng của ta vẫn là nghiêng về phía công tử nhiều hơn…
Tống Thanh Thư mỉm cười, lời như vậy nghe qua cũng tốt, hắn cũng không ngây thơ mà tin đây là thật:
– Nương nương vội vã như vậy tìm ta tiến cung, không phải chỉ là phàn nàn về chuyện như thế này chứ?
Hoàng hậu Bùi Mạn gật đầu:
– Ta muốn công tử xuất thủ diệt trừ tiện nhân kia.
Tống Thanh Thư nhướng mày:
– Bây giờ nàng đang ở tại nơi đó của hoàng thượng, hành động này thực sự quá nguy hiểm, ta nghĩ không ra cái lý do giết người lại là như vậy.
Hoàng hậu Bùi Mạn vội vàng nói:
– Ta cũng không phải là xuất phát từ tư tâm, hoàng thượng từ lâu một mực ái mộ tiện nhân kia, nếu như bị tiện nhân kia dùng thủ đoạn làm cho hoàng thượng say mê tâm khiếu, cho nên sẽ buông tha cho Thường Thắng vương lần này, chẳng phải là kế hoạch của chúng ta sẽ bị thất bại trong gang tấc sao? Bởi vì nếu hoàng thượng băng hà, thì hoàng vị liền sẽ rơi vào tay Thường Thắng vương, tiện nhân kia về sau sẽ trở thành hoàng hậu, cái chuyện này ta làm sao nuốt được qua chứ!
Nữ nhân một khi ghen ghét dữ dội quả thật là đáng sợ!
Tống Thanh Thư nhún vai:
– Được rồi… ta qua bên đó thám thính một chút tin tức, để xem có thể hay không phá hư một chút chuyện tốt của bọn họ.
Hắn sở dĩ đáp ứng, là bởi vì Hoàng hậu Bùi Mạn bây giờ dù sao cũng là minh hữu trọng yếu của hắn, khó mà có được lúc nàng thỉnh cầu mình làm một việc, nếu là dứt khoát cự tuyệt thì cũng là không nể mặt, đương nhiên biến thành một cây đao trên tay nàng cũng không phải việc hắn muốn, cho nên hắn chỉ là đáp ứng qua phá hư hai người kia chuyện tốt, cũng không có đáp ứng thay nàng giết người…
– Đa tạ công tử, công tử nhất thiết phải cẩn thận, lão thái giám Đại Hưng Quốc kia có võ công vô cùng cao đấy…
Hoàng hậu Bùi Mạn nhắc nhở.
– Ta tự có chừng mực.
Tống Thanh Thư vừa dứt lời, thân hình liền biến mất ở trong trời đêm.
Mượn bóng đêm, Tống Thanh Thư rất nhanh sờ đến bên trong điện Nhân Chính, may mắn là Hoàn Nhan Đản bây giờ còn vẫn chưa có về tẩm cung, bởi vậy chung quanh tuy phòng thủ nghiêm mật, nhưng vẫn không phải là không có kẽ hở, lại thêm Đại Hưng Quốc cũng không có tại đây, Tống Thanh Thư cùng khinh công, trà trộn phóng vào trong cũng không khó gì.
Vừa lẫn vào tẩm cung không bao lâu, thì ngoài cửa liền truyền đến tiếng của Hoàn Nhan Đản cùng Đại Hưng Quốc đối thoại.
– Đào Hoa phu nhân bây giờ đang ở đâu?
– Nô tài đã lệnh cho cung nữ mang nàng đi tắm rửa thay xiêm y, lại thêm hoàng thượng hạ lệnh tiếp kiến nàng tại tẩm cung, ám chỉ chi ý đã đầy đủ rõ ràng, nếu như Đào Hoa phu nhân y vẫn là nguyện ý tới, hoàng thượng đương nhiên có thể đạt được ước muốn.
– Ha ha, cẩu nô tài ngươi, rõ ràng là không cái đồ vật kia, thế mà lại rất hiểu về phương diện chuyện này…
– Hồi bẩm vì bệ hạ, nô tài nếu là không hiểu thì cũng phải hiểu a.
– Ha ha… làm tốt, trẫm ngày mai sẽ hảo hảo ban thưởng cho ngươi! À… lát nữa ngươi cứ đợi ở bên ngoài cửa, không có trẫm phân phó, không cho phép vào, miễn làm quấy nhiễu đến trẫm…
– Nô tài lãnh chỉ!
Nghe được động tĩnh Hoàn Nhan Đản đã vào trong, Tống Thanh Thư mũi chân điểm một cái, cả người lặng yên không một tiếng động giấu thân ở trên xà ngang.
“Ta bây giờ đã trở thành một tên đầu trộm đuôi cướp chuyên nghiệp rồi a.” Tống Thanh Thư ngán ngẩm, tự giễu mình…
Chỉ thấy Hoàn Nhan Đản ở phía dưới mở lấy hộc tủ, lấy ra một khỏa hoàn dược hồng sắc, lặng lẽ giấu ở bên người, Tống Thanh Thư nhìn qua một chút, liền nhận ra hoàn dược này chắc là chi dược làm cho cái đồ vật kia được kích thích sưng cứng kéo dài, hắn nhịn không được dâng lên một loại cảm giác bản thân mình đúng là một nam nhân ưu việt.
Hoàn Nhan Đản thật đúng là thất bại a, rõ ràng thân là hoàng đế, tuy có tam cung lục viện lại bị bất lực như vậy, sắp đối mặt với một mỹ nhân tuyệt sắc thế mà không có được tự tin, cần phải có dược lực trợ giúp, thật là đáng tiếc a…
Tống Thanh Thư suy nghĩ lung tung, thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Đại Hưng Quốc:
– Đào Hoa phu nhân, hoàng thượng đợi đã lâu.
– Ừm…
Một thân nhẹ nhàng với tiếng hắng giọng rất nhẹ, đừng nói là Hoàn Nhan Đản, ngay cả Tống Thanh Thư thể cốt nghe qua cũng là xốp giòn.
– Nữ nhân này hiểu được mị thuật!
Tống Thanh Thư tâm thần run lên…
Theo nữ nhân kia chậm rãi đi tới, một hồi thanh thúy êm tai của vòng khuyên xuyên mang trên thân vang lên theo, Tống Thanh Thư tò mò nhìn xuống không khỏi toàn thân chấn động.
Một phu nhân da trắng nõn nà, mắt hạnh má đào, dung quang chiếu rọi, đoan chính thanh nhã khó tả, một thân cung trang tử sắc rất mỏng, tùy tiện lả lơi hướng nơi đó vừa đứng, nhất thời bên trong cả tẩm cung liền rực rỡ.
Nữ nhân kia càng đi càng gần, từ góc độ của Tống Thanh Thư chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng uyển chuyển của nàng, phần gáy cổ da như bạch ngọc, Tống Thanh Thư cảm khái không thôi: “Nữ nhân này mặc dù niên kỷ đã khá lớn, nhưng phong tư yên nhiên, quả thực không hề thua kém bên dưới Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược…”
Một thân thể thành thục thoáng chốc tầm đó chiếm cứ lấy tâm trí Tống Thanh Thư, Đào Hoa phu nhân với bộ xiêm y mỏng, dưới ánh nến lờ mờ bao phủ, từ phía dưới hiện lên cái mông đẹp đầy đặn rất tròn, độ cong làm cho hai mảnh thịt mông nhếch lên, cặp đùi đẹp song song cùng hơi khép lại cùng một chỗ từ nơi bẹn đùi nhìn qua thật sự là làm cho nam nhân điên cuồng, hình dáng băng cơ tuyết da sáng bóng tản ra động lòng người!
Bất quá càng làm cho hắn giật mình là, nữ nhân này gương mặt đã là trắng nõn, thế nhưng là da thịt phần gáy còn trắng hơn vài ba phần, nếu hắn không có tinh thông chi thuật dịch dung, cũng sẽ không chú ý tới bên trong sự sai biệt rất nhỏ này.
Nghĩ tới đây, Tống Thanh Thư đột nhiên giật mình: “Đào Hoa phu nhân, chẳng lẽ cũng là dịch dung…”