Phần 238
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Phu nhân có công phu trấn định cũng làm cho tại hạ bội phục… bội phục.
Vừa rồi chiếm nàng một cái tiện nghi lớn như vậy, Tống Thanh Thư thấy mình cũng không còn dễ để tiếp tục cùng nàng chung trên giường nữa, liền đem Hoàn Nhan Đản hất qua một bên, cả người nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
– Vừa rồi ngươi đã không có vạch trần ta, chứng minh ngươi không phải là người của triều đình Kim Quốc, cho nên ta thấy cũng không có gì đáng sợ.
Đại Khỉ Ti lôi kéo lên y phục, chỉnh lý ngay ngắn lại rồi xoay người tò mò nhìn qua hắn bình tĩnh hỏi…
– Ngươi đến tột cùng là người phương nào?
Tống Thanh Thư nhún vai:
– Thân phận của tại hạ có chút đặc thù, cũng không có lý do gì mà nói cho phu nhân biết…
Đại Khỉ Ti bị nghẹn lấy, phải biết nàng có mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành, mặc kệ là năm xưa tại đỉnh Quang Minh, hay là về sau tại Kim Quốc, vô số anh hùng hảo hán đều bị dáng vẻ tuyệt đại phong hoa của nàng làm cho mê hoặc quỳ dưới gấu quần nàng, ở trước mặt nàng, mỗi một nam nhân đều ước gì móc tim móc phổi để lấy lòng của nàng, nào giống như hắn chỉ là tùy tiện một vấn đề cũng không trả lời?
– Tử Sam Long Vương?
Tống Thanh Thư quan sát dò xét nàng, cũng tò mò nói…
– Tại hạ nếu nhớ không lầm thì phu nhân đã cùng Tiểu Chiêu quay về tổng giáo Ba Tư, vì sao giờ lại đang ở tại Kim Quốc?
– Ngươi biết Tiểu Chiêu sao?
Đại Khỉ Ti có chút động dung.
– Là bằng hữu đã lâu.
– Vậy ta làm sao lại không có nghe Tiểu Chiêu nhắc qua ngươi?
Đại Khỉ Ti nghi ngờ nhìn hắn, người mà Tiểu Chiêu nhận biết, trẻ tuổi lại có võ công cao như vậy, hình như chỉ có một là Trương Vô Kỵ, nhưng nếu là Trương Vô Kỵ thì nàng tuyệt làm gì mà không nhận ra được chứ.
– Sau này có thể là phu nhân sẽ thường xuyên nghe nàng nhắc đến tại hạ…
Tống Thanh Thư cười cười…
– Trở lại chuyện chính đi, vì cái gì mà phu nhân từ Tử Sam Long Vương biến thành Đào Hoa phu nhân vậy?
– Ta tại sao lại trả lời cho ngươi biết?
Đại Khỉ Ti mới vừa rồi bị hắn làm nghẹn lấy, bây giờ phong thủy lưu chuyển, đồng dạng đáp.
– Bởi vì bây giờ phu nhân đã là tù nhân của tại hạ a.
Tống Thanh Thư ung dung nói…
– Phu nhân tốt hơn là phối hợp tốt với tại hạ, làn da non mịn của phu nhân chỉ sợ là chịu không được tra tấn.
Đại Khỉ Ti sắc mặt biến hóa, nhanh khôi phục trấn định lại, chỉ chỉ chung quanh cười khanh khách:
– Ở chỗ này ngươi có biện pháp tra tấn ta sao?
Tống Thanh Thư nhàn nhạt đáp:
– Tại hạ đương nhiên có là biện pháp.
Đại Khỉ Ti nao nao, trong giọng nói tự tin kia của đối phương khiến cho nàng có chút dao động, bất quá nghĩ tới nghĩ lui nàng nghĩ không ra, tại trong tẩm cung của hoàng đế, đối phương có bản lĩnh gì mà tra tấn được nàng, đó là chưa đến chính mình còn có thể tùy tiện la lên, đánh động đem Đại Hưng Quốc phóng vào, cùng lắm là đến lúc đó thì cá chết cũng rách lưới.
Nghĩ tới đây nàng thấy càng chắc chắn:
– Ta cũng không phải là tiểu cô nương, sao lại bị ngươi hù sợ chứ.
– Thật sao?
Tống Thanh Thư vừa sải bước chân đến trước mặt nàng, làm cho Đại Khỉ Ti vội vàng lui về sau một bước.
– Ngươi muốn làm gì?
Đại Khỉ Ti sắc mặt trở nên không tự nhiên, nghĩ thầm vạn nhất nếu đối phương nổi lên trong lòng xấu xa, chính mình cho dù những năm qua nỗ lực thất bại trong gang tấc, cũng không thể để hắn đạt được thân thể của mình.
– Phu nhân có đôi mắt người phảng phất hai viên Lam Bảo Thạch trong suốt sáng long lanh, thật sự là rất xinh đẹp, làm cho tại hạ bị thu hút cứ muốn nhìn ngắm…
Tống Thanh Thư lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng.
“Đúng là kẻ xấu xa!”
Đại Khỉ Ti sắc mặt đỏ lên, trong đầu liền nghĩ ra câu này, bất quá có lẽ là do đối phương nói cũng không bỉ ổi, nên nàng thấy mình cũng không hề tức giận, chỉ là có chút mất tự nhiên, đem mặt chuyển qua hướng khác.
– Ngươi còn muốn nhìn ta bao lâu nữa?
Thấy hắn một mực đứng yên ở nơi đó, làn da trên cổ Đại Khỉ Ti có chút ửng đỏ, nên nói.
– Tại hạ cứ nhìn cho đến khi nào phu nhân nhìn lại tại hạ thì mới thôi a.
Tống Thanh Thư đáp.
– Nhìn ngươi?
Đại Khỉ Ti nghi ngờ quay đầu, hướng hắn nhìn lại, tiếp xúc ánh mắt của nàng là một đôi đen con ngươi nhánh sâu thẳm.
Thừa dịp Đại Khỉ Ti không chuẩn bị, hắn đối với nàng thi triển Di Hồn đại pháp…
– Đào Hoa phu nhân hiện đang ở đâu?
Tống Thanh Thư hỏi vấn đề thứ nhất.
– Ta chính là Đào Hoa phu nhân.
Đại Khỉ Ti có chút đờ đẫn đáp.
– Làm sao có thể chứ…
Tống Thanh Thư chau mày, phải biết huynh đệ Hoàn Nhan Đản mười mấy năm trước đã vì Đào Yêu mà tranh giành với nhau, khi đó chắc là Đại Khỉ Ti vẫn còn là Tử Sam Long Vương…
– Phu nhân là Tử Sam Long Vương của Minh Giáo, tại sao lại biến thành Đào Hoa phu nhân?
Nếu không phải là nàng đang bị trạng thái Di Hồn đại pháp, thì vừa mới nghe qua, Tống Thanh Thư sẽ cho là đối phương là đang lừa dối mình.
– Bởi vì Thiên Diệp.
Đại Khỉ Ti đáp.
– Thiên Diệp?
Tống Thanh Thư nghi hoặc, đột nhiên nhớ tới một người…
– Trượng phu của phu nhân là Hàn Thiên Diệp?
– Đúng vậy…
Đại Khỉ Ti gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp hiển hiện thần sắc ôn nhu, tựa hồ nhớ lại chuyện ngày xưa phu thê chi tình.
– Vì cái gì mà bởi vì Hàn Thiên Diệp mà phu nhân lại hóa thành Đào Hoa phu nhân?
Tống Thanh Thư càng lúc càng tò mò.
– Thiên Diệp năm xưa gia tộc bị xa lánh, đành phải tiếp nhận một nhiệm vụ nguy hiểm, hắn tự biết nhiệm vụ lần này là cửu tử nhất sinh, nên quyết định trước là lên đỉnh Quang Minh báo thù cho phụ thân, khi đến bên trong Bích Thủy Hàn Đàm…
Đại Khỉ Ti tiếp lấy bắt đầu kể lại cố sự năm đó bọn họ quen nhau, so với chuyện Tống Thanh Thư biết thì cũng không sai biệt lắm.
– Hàn Thiên Diệp đến tột cùng tiếp nhận cái nhiệm vụ gì vậy?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên hỏi, bởi vì Hàn Thiên Diệp cũng không có gì nổi bật, sở dĩ có thể được rất nhiều người nhắc đến, chủ yếu cũng là do hắn cưới được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Tử Sam Long Vương Đại Khỉ Ti của Minh Giáo, bất quá bây giờ nghe được ngữ khí của Đại Khỉ Ti, bên trong tựa hồ còn có ẩn tình khác?
Đại Khỉ Ti nhu giải thích nói:
– Thiên Diệp chính là tử tôn danh thần Hàn Kỳ của Đại Tống, thúc phụ của hắn là Hàn Thác Trụ chấp chưởng quyền hành Nam Tống, Hàn Thác Trụ người này lòng dạ rất cao thâm, nhất tâm muốn bắc phạt Kim Quốc để khôi phục lại giang sơn, thế nhưng bởi vì Kim Quốc cường thịnh, thời cơ bắc phạt chưa có đủ sức, lại thêm bên trong nội bộ Nam Tống thì phái chủ chiến cùng với phái chủ hòa không ai nhường ai, Hàn Thác Trụ liền quyết định để cho Thiên Diệp âm thầm đến Kim Quốc trước, chờ đợi sau này đến thời điểm bắc phạt, thì sẽ làm nội ứng chi dụng.
– Nhưng Hàn Thiên Diệp lại lên đỉnh Quang Minh trước?
Tống Thanh Thư hỏi.
– Ừm.
Đại Khỉ Ti đầu…
– Hắn không bỏ xuống được mối thù ngày xưa của phụ thân, liền thay đổi tuyến đường. Về sau ta vì hắn mưu phản Minh Giáo…
Nói đến lúc này, trên mặt nàng liền lại nhu hòa, một chút cảm giác hối hận đều cũng không có.
– Minh Giáo giáo quy nghiêm khắc, ta thân là Thánh Nữ, cả một đời phải là băng thanh ngọc khiết, lúc bây giờ thế mà lại gả cho nam nhân, nếu tổng giáo Ba Tư nhận được tin này, chắc chắn sẽ phái người tới bắt ta, lại thêm vì chuyện trên đỉnh Quang Minh, phu phụ chúng ta đắc tội với không ít người Minh Giáo ở Trung Thổ, bọn họ cũng chưa chắc gì dung hạ chúng ta, cho nên ta cùng Thiên Diệp thương nghị, quyết định tiếp tục thi hành m vụ mà Hàn Thác Trụ đã giao cho hắn, nhân cơ hội này đến tại Kim Quốc mai danh ẩn tính chờ đợi…