Phần 239
Tống Thanh Thư nghi ngờ hỏi:
– Các người không phải ẩn cư tại Linh Xà đảo sao?
– Linh Xà đảo chỉ là nơi để ngụy trang, thời gian chúng ta ở tại nơi đó cũng không nhiều, bất quá có những khi hành tẩu giang hồ, cần có một cái thân phận, cho nên phu thê chúng ta liền cải thành Kim Hoa bà bà cùng với Ngân Diệp Tiên Sinh đến từ Linh Xà đảo.
Đại Khỉ Ti giải thích nói.
– Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị, kế hoạch giấu mình ở Kim Quốc thật là ý hay.
Tống Thanh Thư tán thưởng.
Thấy hắn tán đồng, Đại Khỉ Ti cũng mỉm cười, nụ cười nhất thời phát quang:
– Ta cùng Thiên Diệp đi đến Đại Hưng phủ, cơ duyên xảo hợp nhận biết Hoàn Nhan Đản lúc ấy còn chưa có lên làm hoàng đế cùng với đệ đệ Hoàn Nhan Nguyên của hắn, hai người bọn họ tựa hồ đối với ta vô cùng… mê thích, về sau ta thương lượng với Thiên Diệp, phu phụ chúng ta liền quyết định cải trang thành huynh muội, tận lực tiếp cận hai người, bọn họ tại Kim Quốc thân phận vô cùng tôn quý, nếu thành công thì sẽ dễ dàng hơn để cho trượng phu Thiên Diệp hoàn thành nhiệm vụ, thứ hai ẩn thân tại trong hoàng tộc Kim Quốc, về sau nếu như người của Minh Giáo có tìm tới cửa, chúng ta cũng sẽ có đủ sức mà tự vệ.
– Cho nên về sau phu nhân gả cho Thường Thắng Vương, liền trở thành Đào Hoa phu nhân?
Tống Thanh Thư thấy cổ quái, Hàn Thiên Diệp này quả thật đúng là tâm cũng lớn, dám để thê tử của mình gả cho nam nhân khác…
– Đúng, lúc ấy ta thương lượng với Thiên Diệp đến tột cùng thì nên gả cho ai, vừa vặn khi đó biết được Hoàn Nhan Đản sắp kế thừa hoàng vị, chúng ta lo lắng nếu ở trong hoàng cung thì hành sự không tiện, cho nên đã lựa chọn Hoàn Nhan Nguyên, buồn cười hai người bọn họ tranh giành ta, còn thật sự cho rằng ta rất là yêu thương Hoàn Nhan Nguyên.
Cứ việc Đại Khỉ Ti bây giờ thần trí đang mơ hồ, thế nhưng nụ cười lạnh khinh thường vẫn là biểu lộ không bỏ sót.
Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ:
– Các người cho là Hoàn Nhan Nguyên dễ khống chế hơn sao?
Đại Khỉ Ti khẽ vuốt cằm:
– Không tệ, đêm động phòng hắn gấp gáp xông đến, nhưng ta là có thân phận như thế nào, há có thể bị loại thối nam nhân này chiếm tiện nghi, liền dùng Mê Yên Tây Vực làm cho hắn choáng, loại này là kỳ dược của Ba Tư còn có thể làm cho hắn sinh ra ảo giác, tự cho là đã cùng ta phát sinh làm cái chuyện giường chiếu kia.
Tống Thanh Thư nhìn qua Hoàn Nhan Đản nằm ở trên giường, dù là đang ngủ mặt vẫn là ngây ngô, khóe miệng chảy nước miếng, nàng nhắc đến Mê Yên Tây Vực hẳn là phấn khói vừa rồi từ bên trong miệng phun ra ngoài, Hoàn Nhan Nguyên thật đúng là không may, tự cho là cưới được một tuyệt sắc vương phi mười mấy năm, thế mà từ trước cho đến giờ vẫn chưa từng dính qua thân thể đối phương.
– Về sau ta mượn cớ muốn về hẳn phủ thượng phong địa của hắn ở lại, Hoàn Nhan Nguyên khi đó yêu thương ta vô cùng, lại lo lắng ca ca Hoàn Nhan Đản của hắn đối với ta nổi lên lòng mơ ước, liền lập tức đồng ý, hắn thân tại trong triều đình chức vụ quan trọng, cho nên đại đa số thời gian đều phải ở trong kinh thành, cứ như vậy ta cùng Thiên Diệp cứ ở tại phủ thượng phong địa của hắn song túc song tê…
Đại Khỉ Ti tiếp tục giải thích nói.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Thanh Thư chỉ có thể cảm thán: “Trong vòng quyền quý thật loạn…”
– Đoạn thời gian đó là thời gian vui sướng nhất đời ta, đáng tiếc không lâu lắm Thiên Diệp bị trúng kịch độc của một đầu đà Tây Vực, chúng ta đi cầu Điệp Cốt Y Tiên Hồ Thanh Ngưu trị liệu, đáng tiếc lão thấy chết không cứu, nói là không trị liệu cho người ngoài Minh Giáo, vì thế Thiên Diệp không có chống cự nổi bao lâu liền xuôi tay nhắm mắt…
Đại Khỉ Ti trên mặt lộ ra một tia hận ý…
– Về sau ta rốt cuộc tìm được thời cơ giết chết phu phụ Hồ Thanh vì Thiên Diệp báo thù…
Tống Thanh Thư gật đầu, bất quá hắn nghi ngờ không biết đầu đà Tây Vực có phải là Phạm Dao vì ghen ghét mà xuống tay với thay Hàn Thiên Diệp hay không? Nhưng hiện tại hắn cũng không có hứng thú thay Hàn Thiên Diệp giải đáp mối nghi ngờ này, nên tiếp tục hỏi:
– Thế nhưng tại hạ nhận được tin tức, về sau người của Minh Giáo Ba Tư tới, xảy ra trận chiến tại Linh Xà đảo, phu nhân đã cùng Tiểu Chiêu quay về tổng đàn Ba Tư rồi mà?
Đại Khỉ Ti ừ một tiếng:
– Tiểu Chiêu là nữ nhi của ta, dựa theo giáo quy, nàng đứng ra kế thừa thay ta nhận lấy thân phận Thánh Nữ, lúc ấy giáo chủ tổng giáo Ba Tư cũng vừa qua đời, người của tổng giáo Ba Tư liền mời Tiểu Chiêu quay về tổng đàn nhậm chức giáo chủ, ta cũng nhờ có cái tầng quan hệ này nên được miễn nỗi khổ hình phạt hỏa hình. Khi chúng ta trở lại Ba Tư, thì phát hiện thế cục của tổng cũng không có lạc quan, đại quân Mông Cổ tây chinh đã tiêu diệt dần dần các nước Tây Vực, thậm chí còn uy hiếp đến an nguy của tổng giáo Ba Tư, chúng ta đã phái ra vô số cao thủ ám sát cao tầng Mông Cổ, tuy đã giết chết không ít tướng lãnh, vương tử của Mông Cổ, thế nhưng là vẫn vô pháp chạm tới đại hãn Thiết Mộc Chân.
Tống Thanh Thư nghe được thì kinh hãi, nàng nói mấy câu này thật bình đạm, nhưng cũng ẩn chứa không biết bao nhiêu máu và nước mắt, hèn chi cao tầng của Mông Cổ lại có tỉ lệ tử vong cao như vậy, hoàng kim gia tộc đời thứ hai Mông Cổ gần như bị toàn diệt, chỉ còn lại có đại hãn Thiết Mộc Chân cùng mấy vương gia tử tôn đời thứ ba, lần trước tại Tây Hạ chiêu thân sở dĩ trì hoãn, có vẻ như bởi vì Húc Liệt Ngột bị ám sát trọng thương. Bất quá có thể thấy được, muốn ám sát được nhiều cao tầng Mông Cổ như vậy, thì đến tột cùng Minh Giáo Ba Tư phải hy sinh biết bao nhiêu là cao thủ…
Quả thật là vậy, lời nói của Đại Khỉ Ti đã xác minh suy đoán hắn:
– Tổng giáo Ba Tư có thể nói là có vô số cao thủ tụ tập, thế nhưng những năm qua vì việc ám sát cao tầng Mông Cổ, cao thủ trong giáo bị tổn thất gần như không còn, ngay cả giáo chủ cũng đều chiến tử. Thời điểm ta cùng Tiểu Chiêu trở lại Ba Tư, tình thế tổng giáo đã cực kỳ gian nan, ta lại nhớ tới những năm qua đã bố trí tại Kim Quốc, liền quyết định quay về Trung Thổ, lợi dụng Kim Quốc để kiềm chế Mông Cổ, kéo dài thời gian để cho tổng giáo có được cơ hội thở dốc nghỉ ngơi.
Tống Thanh Thư đột nhiên nhíu mày hỏi:
– Các người không có được chỉ thị của Minh Tôn sao?
Minh Tôn đã mượn thân thể của Trương Vô Kỵ trọng sinh, tất nhiên sẽ không ngồi nhìn sào huyệt của mình bị Mông Cổ tiêu diệt, chắc chắn sẽ tìm kiếm cách cùng tổng giáo bắt được liên lạc thì mới đúng.
– Minh Tôn?
Đại Khỉ Ti chấn kinh…
– Chẳng lẽ thần khí Minh Tôn?
– Không có việc gì, phu nhân cứ nói tiếp.
Tống Thanh Thư lắc đầu, xem ra nàng cũng không có rõ ràng chuyện này…
Đại Khỉ Ti lúc này mới khôi phục lại bình tĩnh, chậm rãi nói ra:
– Ai ngờ ta vừa trở về không bao lâu, lại phát hiện Hoàn Nhan Nguyên đang trong trạng thái nguy hiểm được ngày nào hay ngày đó, chúng ta mặc dù là phu thê trên danh xưng, nhưng những năm qua hắn đối với ta ân sủng có thừa, ta cũng không thể nào ngồi yên mà không màng đến, cho nên liền vào trong cung để gặp hoàng đế, sự tình sau đó thì ngươi đã biết.
“Thì ra là thế.” Tống Thanh Thư lại hỏi đến mấy vấn đề liên quan tới tổng giáo Ba Tư, Đại Khỉ Ti đều nhất nhất trả lời, đến khi thấy không còn gì để hỏi, Tống Thanh Thư liền thu hồi Di Hồn đại pháp, để cho Đại Khỉ Ti bừng tỉnh lại.
– Ngươi vừa rồi đối với ta đã làm cái gì?
Đại Khỉ Ti sau khi tỉnh lại đầu tiên là ngây ngốc một hồi, cố gắng nhớ lại chuyện vừa rồi, nhưng cố gắng như thế nào cũng không nhớ nổi, cả người vô thức lùi lại mấy bước, kinh hãi nhìn qua đối phương.
Tống Thanh Thư cười lên:
– Phu nhân che ngực lại để làm gì, bộ cho rằng tại hạ thừa cơ hội chiếm tiện nghi cởi ra xiêm y của phu nhân sao? Tại hạ không phải là cái hạng người như vậy, với lại vừa rồi tại hạ cũng không phải là đã nhìn thấy rồi sao?
Đại Khỉ Ti đỏ mặt, nguyên lai nàng vừa mới lặng lẽ kiểm tra lại xiêm y của mình, thấy không có bị dấu vết gì khác thường:
– Ngươi đến tột cùng đối với ta đã làm cái gì?
– Yên tâm đi, tại hạ đối với phu nhân không có làm chuyện gì bất lợi cho phu nhân đâu…
Tống Thanh Thư thấy nàng vẫn một mặt hồ nghi, liền nói bổ sung…
– Chúng ta không là địch nhân, chí ít thì trong thời gian ngắn này…
– Vậy ngươi đến cùng là ai?
Đại Khỉ Ti kinh ngạc nhìn qua hắn.
Tống Thanh Thư đẩy ra cửa sổ, đang muốn lách mình rời đi, nghe được nàng hỏi thì ngừng lại quay đầu, cười nói:
– Tại hạ họ Vương, phu nhân cứ gọi tại hạ Cách Bích Lão Vương.
Nói xong thân hình lóe lên, liền biến mất ở trong trời đêm…
“Cách Bích Lão Vương?” Đại Khỉ Ti tự lẩm bẩm, “Danh tự này làm sao kỳ quái như thế? Chẳng lẽ hắn là người Tây Vực, thế nhưng xem ra không giống a.”
Tống Thanh Thư đối Kim Quốc hoàng cung giờ đã quen thuộc, cũng không lâu lắm hắn liền trở lại Thái Hòa điện, thì thấy hoàng hậu Bùi Mạn sớm đã nằm ngủ, hắn tức giận đánh thức đối phương:
– Vì sự tình của nương nương, tại hạ chuyến này phải xông vào long đàm hổ huyệt, còn nương nương thì sung sướng nằm say mộng ở chỗ này…
Hoàng hậu Bùi Mạn thăm thẳm tỉnh lại, nhìn nam nhân đứng ở bên giường, cười khanh khách:
– Công tử cũng biết nhân gia là hoàng hậu, lúc nào bên cạnh cũng có cung nữ thái giám theo hầu, chỉ có lúc ngủ mới thuận tiện đem bọn họ đuổi đi nơi khác để chờ công tử trở về, đừng có nóng giận a, sự tình tra được thế nào rồi?
Đường đường một hoàng hậu ở trước mặt mình mềm giọng muốn nhờ, thật ra thì Tống Thanh Thư vẫn là đắc ý:
– Đúng như nương nương sở liệu, Đào Hoa phu nhân vừa vào cung liền bị Đại Hưng Quốc sai sử cung nữ mang đi tắm rửa sạch sẽ thay xiêm y, sau đó hoàng thượng lấy tính mạng của Thường Thắng Vương ra để áp chế nàng… lên giường.
Tống Thanh Thư dăm ba câu kể lại, đương nhiên sẽ không nói thẳng ra hết, đem thân phận Đại Khỉ Ti giấu diếm, còn lại câu chuyện là nửa thật nửa giả…
– Đào Yêu tiện nhân kia, ta biết ngay sẽ có một ngày đến để câu dẫn hoàng thượng mà.
Hoàng hậu Bùi Mạn nghiến răng nói.
Tống Thanh Thư nhướng mày:
– Xem ra thì Đào Hoa phu nhân cũng là người bị hại, chính vị hoàng đế trượng phu của nương nương mới là kẻ đầu têu.
Hoàng hậu Bùi Mạn đưa đầu tới hỏi:
– Đào Hoa phu nhân có phải hay không là rất đẹp?
Tống Thanh Thư trong đầu hiện ra hình ảnh Đại Khỉ Ti tư thái thướt tha lại còn có dung mạo tuyệt mỹ, liền đáp:
– Xác thực rất đẹp.
Hoàng hậu Bùi Mạn liền hừ một tiếng:
– Ta liền biết, hồ mị tử này am hiểu nhất là thông đồng với nam nhân, từ lúc đến kinh thành, vây quanh ở bên người có rất nhiều nam nhân, thì công tử cũng không ngoại lệ.
Tống Thanh Thư dở khóc dở cười, nữ nhân trong long đố kỵ quả thật đáng sợ, Đại Khỉ Ti tuy đem mấy nam nhân mê hoặc xoay quanh, nhưng cũng là vì bất đắc dĩ, mà lại cũng không có làm ra cái chuyện gì có lỗi với trượng phu Hàn Thiên Diệp, ngược lại còn hoàng hậu Bùi Mạn sở tác sở vi, mới chính giống là hồ mị tử.
Hoàng hậu Bùi Mạn trong lòng phiền muộn, đưa tay giữ chặt lại Tống Thanh Thư:
– Đêm nay đừng có quay về, hãy ở lại với ta.
Tống Thanh Thư nghĩ thầm ngươi mới vừa rồi còn mắng người khác là hồ mị tử, cái phong cách này chuyển biến có chút nhanh a.
Hoàng hậu Bùi Mạn cắn răng nói:
– Trượng phu của ta đang cùng thê tử người khác điên loan đảo phượng, bây giờ đang quên cả trời đất, ta cũng phải để cho hắn nếm thử cái tư vị thê tử của mình cùng nam nhân khác điên loan đảo phượng giống như vậy.
Tống Thanh Thư lúc mới đến cũng không có nhiều lắm hào hứng, bất quá bị nàng dăm ba câu nói liền trêu chọc ra đến một cỗ tà hỏa, đã là hoàng hậu phát ta tín hiệu mời chào, thì mình cũng không thể làm thương tổn mặt mũi của nàng…
Trong phòng là mùi thơm của loại đàn hương thượng đẳng, lại thêm trong giường là đặc thù điềm hương của nữ nhân, Tống Thanh Thư thể cốt rất nhanh liền xốp giòn, hoàng hậu bùi mạn cắn lỗ tai hắn mỉm cười nói:
– Công tử phải cố gắng a, ta cần sớm phải mang thai, để đem danh phận của hài tử đính lên, chứ đêm dài lắm mộng, bất định tiện nghi cho hồ mị tử Đào Yêu kia.
Lúc này trên giường phượng, Tống Thanh Thư há miệng, đem đầu núm vú của hoàng hậu Bùi Mạn ngậm vào trong miệng, hàm răng chợt nhẹ nhàng cắn nhay lấy đầu vú săn cứng kia, một tay lại chen chúc vân vê một đầu núm vú khác, thân thể yêu kiều hoàng hậu Bùi Mạn run lên, nàng nghiêng đầu, mái tóc đen rối tung, bả vai không ngừng rung động…
Lúc sau Tống Thanh Thư vẫn cũng không có nhàn rỗi, bàn tay tiếp tục trượt xuống bụng dưới, sờ đến bí cảnh giữa đùi của nàng, dưới háng của nàng sớm đã ướt một mảng lớn, bàn tay của hắn tại nơi riêng tư ẩm ướt qua vuốt ve lấy, ngón tay cong hướng đến viên trân châu đài hoa âm hạch chà xát, thân thể hoàng hậu Bùi Mạn cùng lúc đã bị cao thấp giáp công, má ngọc nóng hổi, hô hấp có chút dồn dập, tình diễm trong lòng nàng nóng rực hừng hực thiêu đốt, Tống Thanh Thư đột nhiên đem một ngón tay cắm vào bên trong âm động nàng móc quấy, giữa đùi nàng liền giống bị hỏa thiêu, thân thể đã một hồi tô ngứa khó chịu, hạ thể không ngừng vặn vẹo…
Sau khi kích tình, Hoàng hậu Bùi Mạn thời khắc này đã là mắt phượng mê ly, hơi thở mùi đàn hương từ cái miệng hé mở, thân thể kéo căng, toàn bộ thể xác và tinh thần lộ ra một loại vui sướng giải thoát, lúc này Tống Thanh Thư mới đem y phục của mình thoát ra, hoàng hậu Bùi Mạn lúc này đã đem cặp đùi dạng ra hai bên, mở rộng ra cái âm hộ để đón tiếp cây côn thịt, hắn thuận thế áp hướng trên người nàng, hoàng hậu Bùi Mạn dùng tay dẫn dắt cây cự mãng để cho quy đầu cắm vào bên trong âm động của mình, hắn cong eo nhấn về phía trước một cái, cây côn thịt rất dễ dàng liền nhồi vào cái lỗ nhỏ âm động nàng…
Tống Thanh Thư một bên đút vào, một bên nhỏm người cúi đầu nhìn lấy hai bộ phận sinh dục giao tiếp mỹ diệu động lòng người, thấy thân cây côn thịt từ chính giữa hai mép trong âm hộ ra ra vào vào, cái âm hộ bởi vì sung huyết trở nên đỏ bừng, hai mép trong bao bọc lấy cây côn thịt thô sáp nổi gân xanh lộ ra, bên ngoài âm hạch bao phủ lớp da non khẽ động, càng lúc càng cứng rắn sưng phồng như mọng nước nhô lên…
Hắn rút ra côn thịt, nâng hai chân nàng lên, kê trên vai, để cho cự mãng có thể càng chọc sâu thâm nhập vào, hoàng hậu Bùi Mạn xem ra cũng tâm hữu linh tê, hai tay giữ ở chỗ hai đầu gối, giữ lấy cặp đùi hướng phía trước ngực, để cho cái âm hộ càng nâng cao lên, quả nhiên, côn thịt của hắn mỗi một lần đánh sâu vào, đều đem bắp đùi của nàng ép xuống thấp hơn, bờ mông của nàng theo thân dưới của hắn cao thấp phập phồng lên xuống đón đưa, âm động và côn thịt kết hợp thiên y vô phùng.
Trong lúc nhất thời, bên trong giường phượng tiếng vang hai thân thể va chạm “phạch… phạch “, còn có tiếng nhạc đệm dịch nhờn bên trong âm động “òm ọp… òm ọp…” thật là xuân sắc vô biên, hoàng hậu Bùi Mạn trong tai nghe được phía dưới hạ thể của mình cái lỗ nhỏ nhắn vang lên không ngừng, phía trên miệng nàng cũng không trầm mặc, cùng lấy nhạc khúc tăng thêm chủ âm:
– Ai ui… um… bản cung giao mạng cho ngươi… muốn bị mất… a… ừ… cứ thọc vào đi…
Hoàng hậu Bùi Mạn hai mắt nhắm nghiền rên rỉ lấy, âm tinh đồng thời đủ phun, cảm thụ khoảnh khắc chết đi sống lại mất hồn! Mãnh liệt cao trào làm cho tâm trí nàng triệt để giải thoát.
Chậm rãi tiêu hóa dư vị cao trào sau, toàn thân mềm nhuyễn thở gấp lấy, Tống Thanh Thư thấy mình làm cho hoàng hậu Bùi Mạn sướng khoái như thăng cao lên trời, trong nội tâm thấy mình uy phong lẫm lẫm, kình lực càng tăng thêm mười phần, thoáng cái thoáng cái đều đem cây côn thịt đâm sâu vào trong hang động mê hồn kia, quy đầu đội lên đến hoa tâm của nàng, không ngừng tái diễn động tác đóng cọc, để cho côn thịt của mình tận tình hiểu rõ lấy niềm vui thú tận cùng, cứ như vậy côn thịt đút vào âm động không ngừng, không dứt.
Hoàng hậu Bùi Mạn vừa qua cao trào chưa bao lâu, thì hiện tại lại tiếp nhận lấy côn thịt một vòng rút ra, hung mãnh chọc vào tấn công như cuồng phong bạo vũ, căn bản nàng giờ không còn chi lực chống đỡ, điều duy nhất có thể làm là bên trong hang động không ngừng tiết ra âm dịch, hồi báo đối với cây côn thịt đang gian khổ duy trì mãnh lực…
Tống Thanh Thư lúc này lại thay đổi tư thế, đem cự mãng rút ra bên ngoài thân thể nàng, buông một chân của nàng từ trên vai xuống, chỉ để một chân còn gác lại ở trên, đem thân thể nàng chuyển thành tư thế nằm nghiêng, hắn quỳ gối trên mặt giường, liền đem hai cái đùi nàng một thấp một cao dang rộng ra, cái âm hộ bị tách ra mở rộng hướng hai bên, âm dịch bởi vì hai mép nhỏ bị chia lìa, liền hiện mấy sợi tơ dính trong suốt, như mạng nhện giăng đầy tại trên cửa miệng âm động.
Hắn một tay giữ lấy đùi nàng, một tay nhấc lấy cây côn thịt, lại hướng đến cái lỗ âm đông xỏ xuyên và cắm vào, cái tư thế này dễ dàng phát kình, mỗi một lần kéo ra côn thịt đưa vào đều hữu lực, mỗi một cái đều xâm nhập sâu tận cùng trong huyệt động, thẳng đỉnh cuối cùng nơi hoa tâm nàng.
Thân thể của hoàng hậu Bùi Mạn bị cường lực va chạm khiến cho trước sau lắc lư, một đôi bầu vú cũng theo nhộn nhạo không ngừng đong đưa, trong miệng nàng tiếng rên rỉ càng thêm rơi ra, trong tai nghe được nàng một bên thở hổn hển, một bên lớn tiếng:
– Ai nha… công tử… ghê gớm thật… a… thật lớn… quá cứng a… ai ui… đừng có ngừng… bản cung thật sảng khoái… cái đó… muốn xé mở rồi… a…
Lời còn chưa dứt, thân hình hoàng hậu Bùi Mạn liền như như điện giật mãnh liệt rung động, sâu trong hoa tâm một làn âm tinh liền hướng trên mặt quy đầu của hắn mãnh liệt phóng ra, cao trào một lớp sóng tiếp một lớp sóng đã tới không ngừng, thật giống như trên mặt hồ bỏ xuống một tảng đá lớn, tầng tầng sóng gợn dùng hoa tâm làm tâm điểm, hướng ra phía ngoài không ngừng mà khuếch tán ra, ngay cả lỗ tiểu nhỏ bé cũng khuếch trương nở ra muốn phóng xuất, cả người nàng phập phồng trong sóng triều chìm chìm nổi nổi, Tống Thanh Thư nhìn thấy phản ứng nàng liền biết nàng lần nữa lại leo lên cao trào đỉnh phong, không khỏi ra roi thúc ngựa, côn thịt đút vào cứng rắn như thanh thép, nhiệt như lửa bỏng, tại trong hành lang mật huyệt cực kỳ nhanh xuyên không ngừng.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: wWw.TuoiNung.Com
Tống Thanh Thư duy trì liên tục hơn một trăm lần động tác đâm vào rút ra, cuối cùng đã tới biên giới bộc phát, hắn nghe tiếng rên hoàng hậu Bùi Mạn càng thêm hưng phấn, rõ ràng nhanh hơn tốc độ đút vào, một mực liên tục không ngừng kéo ra đút vào thẳng đến khi quy đầu run lên, mới không thể nhịn được nữa mà đem dương tinh nóng hổi một giọt bất lưu toàn bộ bắn vào ở chỗ sâu trong hoa tâm nàng, hoàng hậu Bùi Mạn đang trong cao triều say mê dục tiên dục tử, liền cảm thấy bên trong âm động của mình bị côn thịt chọc vào cực nhanh mà hữu lực đỉnh động, mỗi lần quy đầu đều đội lên trên hoa tâm, tiếp lấy từng làn chất lỏng dương tinh đậm đặc đánh sâu vào, làm cho khoái cảm gấp bội, biết rõ hắn đang tại hướng trong cơ thể mình chuyển vận dương tinh, hai tay liền ôm eo của hắn, dùng thêm chút sức kéo đẩy, để cho dương tinh của hắn không hề giữ lại, toàn bộ bắn vào bên trong âm hộ mình, hoa tâm nàng bị lửa nóng dương tinh phun mạnh vào, thoáng cái âm tinh cũng lần nữa tiếp tục vắt kiệt trao ra đạt tới làn sóng cao trào đệ tam!
Trận đại chiến này giằng co rất lâu hắn mới có thể phun trào ra, dương tinh của Tống Thanh Thư so với người bình thường thì nhiều hơn rất nhiều, bắn ngập trong trong mật huyệt của hoàng hậu Bùi Mạn, khi hắn đem cây côn thịt của mình rút lúc đi ra, quá nhiều dương tinh dịch đầy tràn trào ra, làm cho cái lỗ âm động của nàng cũng có chút khó mà khép lại.
Mấy ngày kế tiếp, phát sinh liên tiếp nhiều chuyện khiến cho đám triều thần mở rộng tầm mắt, Hoàn Nhan Đản trước đó có một loạt động tác, bọn họ lúc đầu cho là hoàng đế muốn động thủ đối với Hoàn Nhan Nguyên, yến thọ ngày đó xảy ra chuyện Hoàn Nhan Nguyên bỏ về chạy trốn càng là để cho hoàng đế có một cái cớ để động thủ quang minh chính đại, chính ngay cả Hoàn Nhan Nguyên cũng cho rằng như thế, nên trong đêm liền chạy trốn tới phong địa của mình.
Thế nhưng tiếp theo Hoàn Nhan Đản không những là không có giáng tội, mà còn phát ra thánh chỉ trấn an, ngợi khen Thường Thắng Vương, đồng thời một số quan viên thân cận với Thường Thắng Vương cũng được lên chức, làm cho một đám Đại Thần ngu ngơ không hiểu gì như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Có một số người tin tức linh thông, thì biết Đào Hoa phu nhân đêm muộn một mình tiến cung sự, cho nên đối với Hoàn Nhan Đản ra một loạt mệnh lệnh khác thường thì trong lòng hiểu rõ, nhưng loại chuyện này dù sao không phải là chuyện hay ho gì, bởi vậy người biết thì không dám nói loạn ra ngoài, còn lại đại đa số đại thần thì mù mờ, vốn còn định đánh chó mù đường đâu, ngờ đâu huynh đệ hai người bọn họ đột nhiên tốt đẹp lại, khiến cho trước đó đại thần nào vì hoàng đế mà phất cờ hò reo, giờ thì phải lo được lo mất.
“Loảng xoảng!”
Trong vương phủ Hải Lăng, Hoàn Nhan Lượng tức giận hất đổ đồ vật trên bàn xuống đất:
– Lẽ nào lại như vậy, mắt thấy Thường Thắng Vương lập tức xong đời, kết quả Đào Yêu vừa xuất mã, Hoàn Nhan Đản thế mà lập tức thay đổi chủ ý, thân thể tham niệm hãm bên trong nữ sắc, Hoàn Nhan Đản này thật đúng là không phải người làm chuyện đại sự!