Phần 29
A Tử mặc dù là một tiểu yêu nữ có thủ đoạn độc ác, nhưng đôi bàn tay của nàng thì rất mềm mại, vừa nhẹ nhàng bóp mấy lần đã khiến cho Tống Thanh Thư sảng khoái, hắn vừa muốn cự tuyệt nàng phục vụ đành mang lời nói nuốt trở về.
– Chủ nhân, có thoải mái hay không vậy?
A Tử một bên vừa xoa vừa bóp, một bên cúi sát người, miệng để bên tai Tống Thanh Thư nhẹ giọng hỏi.
– Ngươi đây là đang câu dẫn ta phải không?
Nghe khí tức mùi thơm đặc thù từ trên thân thể của A Tử, Tống Thanh Thư nhàn nhạt hỏi.
– Tất cả thân thể này A Tử đều là của chủ nhân.
A Tử nhếch nhếch miệng, nũng nịu nói.
– Thì đâu cần đâu còn dẫn chủ nhân làm chi a.
Nghe giọng nói ngọt ngào làm cho Tống Thanh Thư trong lòng hơi rung động, không nghĩ tới Di Hồn đại pháp của Cửu Âm Chân Kinh thế mà lợi hại như vậy, may mắn là rơi xuống trong tay loại chính nhân quân tử như ta, nếu không thì sẽ không biết có bao nhiêu cô nương phải bị tao ương.
– A Tử ngươi mau trở lại phòng ngủ của mình đi.
Tống Thanh Thư nhịn không được, tằng hắng nói.
– Chủ nhân hôm nay vì phải trị thương cho Nhâm cô nương nên hao tổn rất nhiều chân khí, rất là mệt nhọc, A Tử lưu lại để xoa bóp cho chủ nhân được dễ chịu a…
A Tử điềm đạm đáng yêu nhìn hắn nói.
Tống Thanh Thư chần chờ một chút rồi cũng gật đầu, hiện tại hắn thật có chút mệt mỏi, để cho A Tử xoa bóp giãn gân cốt cũng tốt.
– Thôi được rồi…
Thấy hắn đã đáp ứng, A Tử hưng phấn vô cùng.
– Chủ nhân đến nằm trên giường đi, thả lỏng một chút…
– A Tử, đôi tay này của ngươi thủ pháp xoa nắn vừa vặn rất tốt a, trước kia đã từng luyện qua sao?
Tống Thanh Thư thoải mái nhịn hừ một tiếng rồi hỏi.
– Trước kia khi còn ở tại Tinh Túc Hải, đồng môn sư huynh ai cũng đều khi dễ tiểu nữ, nên tiểu nữ đành phải nghĩ ra biện pháp nịnh nọt sư… Đinh lão quái, sau khi học được loại thủ pháp này khiến cho lão có được niềm vui, về sau các sư huynh kia mới không dám khi dễ tiểu nữ giống như trước nữa.
A Tử sắc mặt ảm đạm nói.
Tống Thanh Thư thở dài một hơi: “Khó trách A Tử hình thành tâm tính âm ngoan độc ác như vậy, muốn sống sót trong hoàn cảnh như vậy, thì làm sao có thể làm một hoa sen trắng không dính mùi bùn tanh hôi được chứ…”.
– Yên tâm đi, về sau đi theo ta, không ai khi dễ ngươi nữa đâu.
Nghe được hắn lời nói, A Tử sắc mặt lập tức từ tối thành sáng, cười khanh khách nói:
– Chủ nhân thật tốt.
Tống Thanh Thư mỉm cười, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền hỏi:
– A Tử, ta xem ngươi dáng điệu uyển chuyển, có thể vẫn là xử nữ chi thân, trong hoàn cảnh ở Tinh Trúc phái hỗn tạp như vậy, đến tột cùng thì làm sao bảo vệ được mình chứ?
Nếu là nữ nhân khác, Tống Thanh Thư tuyệt đối sẽ không dám hỏi trực tiếp như vậy, nhưng còn A Tử thì đang trúng Di Hồn đại pháp, đã xem hắn thành chủ nhân, nên nàng đối với hắn sẽ không có giữ lại ý tứ chút nào, Tống Thanh Thư không phải quá lo lắng làm thương tổn đến nàng.
Nghe được Tống Thanh Thư hỏi vấn đề, A Tử hơi đỏ mặt, nhỏ giọng đáp:
– Các đệ tử Tinh Túc phái cũng rất coi trọng thực lực vi tôn, mỗi người khi truy cầu, mục tiêu hàng đầu cũng là đề cao thực lực của mình để đoạt được vị trí làm Đại sư huynh, bởi vậy đối với chuyện nữ sắc cũng không phải là rất để bụng, lại thêm A Tử từ nhỏ đã lúc nào cũng làm cho thân thể dính đầy y bụi đất, về sau lại có Đinh lão quái làm chỗ dựa, nên những người kia không dám khi dễ tiểu nữ… Chỉ bất quá… chỉ bất quá…
A Tử đột nhiên trở nên ấp a ấp úng…
– Chỉ bất quá cái gì?
Tống Thanh Thư hiếu kỳ hỏi.
A Tử đỏ mặt hơn đáp:
– Chỉ bất quá niên kỷ của A Tử tăng trưởng, dung nhan xinh đẹp của mình rốt cuộc cũng giấu không được mọi người, ngay cả ánh mắt của Đinh lão quái cũng bắt đầu kỳ quái, hay thừa dịp dùng tay chân đụng chạm trên thân thể của tiểu nữ, trong nội tâm của tiểu nữ bắt đầu sợ hãi, liền thừa dịp lão đến Trung Nguyên tham gia cái gì đại hội Kim Xà, nên trộm lấy Thần Mộc Vương Đỉnh chạy thoát khỏi Tinh Túc Hải…
Cứ việc đỏ mặt, nhưng khi nhắc đến mọi người của Tinh Túc Phái bị mỹ mạo chính mình làm mê đến thần hồn điên đảo thời trên mặt, A Tử vẫn lộ ra vẻ tự đắc.
– Nhìn thấy ngươi thật đắc ý.
Tống Thanh Thư cười nói.
– Vậy còn chuyện của Du Thản Chi đã xảy ra như thế nào?
– Hắn là do sư phụ trước đó đến Trung Nguyên mang về, nhìn hắn có chút đần độn, tính tình của những đệ tử Tinh Túc phái kia chắc chủ nhân hẳn cũng biết, thường xuyên khi dễ hắn, tiểu nữ thấy hắn đáng thương, liền giúp hắn mấy lần…
A Tử còn chưa nói xong, Tống Thanh Thư liền cười cắt ngang lời nàng:
– Khoan… lấy tính tình của ngươi, không đầu sỏ khi dễ hắn thì mới lạ…
– Chủ nhân đừng có vạch trần như vậy chứ…
A Tử nũng nịu nói.
– Bình thường theo tính tình của tiểu nữ, xác thực không có khả năng đi giúp hắn, tuy nhiên không biết làm sao, nhìn bộ dáng hắn bị khi phụ, tiểu nữ nhịn không được nhớ lại chính mình năm xưa bị các sư huynh khi phụ, liền ra mặt giúp hắn mấy lần. Kết quả về sau mới biết được hắn nguyên lai lại có công lực cao cực kỳ, lại không sợ độc dược, mà hắn đối tiểu nữ tựa hồ… tựa hồ có chút không giống… bình thường.
– Xem xét ra thì hắn đã ưa thích ngươi chứ sao.
Tống Thanh Thư cười trêu nói.
– Hừ… a muốn cái tên quái dị đó ưa thích chứ, tiểu nữ chỉ thích chủ nhân thôi.
A Tử vội làm nũng nói.
– Hảo hảo, ta biết.
Tống Thanh Thư tiếp tục hỏi.
– Vậy sau khi ngươi trốn chạy ra ngoài thì hắn xử trí như thế nào?
A Tử đáp:
– Tiểu nữ sau khi chạy ra khỏi Tinh Túc Hải, làm cho Đinh lão quái nổi trận lôi đình, lần lượt phái mấy đôi nhân mã tìm bắt tiểu nữ, hắn cũng là một trong những số người đó, nhưng hắn không không có bắt tiểu nữ, ngược lại còn giúp tiểu nữ giết mấy tên truy binh, cuối cùng thì dứt khoát cũng phản bội Đinh lão quái cùng chạy trốn với tiểu nữ, A Tử thấy võ công của hắn cao cường, có thể làm bảo tiêu cho mình, nên không có cự tuyệt.
Tống Thanh Thư khẽ nhíu mày:
– Du Thản Chi cũng là người đáng thương, ngươi một mực lừa dối hắn, cũng không tốt đâu.
– Nhưng tiểu nữ cũng không có cách nào khác a.
A Tử miệng nhỏ một vểnh lên.
– Bất quá bây giờ có chủ nhân võ công cao như vậy, tiểu nữ đương nhiên không cần lợi dụng hắn.
– Vậy thì mau chóng cùng hắn nói rõ ràng đi.
Tống Thanh Thư gật đầu, còn đang muốn nói gì, đột nhiên hít sâu một hơi.
– Ngươi… ngươi xoa bóp cho Đinh Xuân Thu… vậy có phải… để cho lão sờ soạng trên thân thể của mình hay không vậy?
– Hừ…
A Tử nhăn lại cái mũi ngọc tinh xảo, ưỡn người sát đến bên Tống Thanh Thư.
– A Tử chỉ có đối chủ nhân mới như vậy mà thôi.
– Ngươi về sau sẽ hối hận.
Tống Thanh Thư cười khổ nói, Di Hồn đại pháp nói không chừng ngày nào đó sẽ mất đi hiệu lực, đến lúc đó A Tử không hận chết chính mình mới lạ đây.
– Có thể phục thị chủ nhân, A Tử cao hứng cũng không kịp, như thế nào lại hối hận chứ?
A Tử cười ngọt, rồi nắm lấy bàn tay của Tống Thanh Thư đè lên tại trên bầu vú của chính mình hỏi.
– Không có gì…
Tống Thanh Thư vốn cũng không phải là loại khổ hành tăng, cảm thụ được trong lòng bàn tay truyền đến mảnh thịt non mềm mại, liền mỉm cười, ngay lập tức bàn tay của hắn vặn bung ra cổ áo A Tử, nhẹ nhàng duỗi bàn tay vào để trên cái yếm chà xát, tuy rằng cách làn vải lụa mỏng, nhưng hắn cảm giác được rõ ràng đầu núm vú bị vừa bị hắn xoa nắn vài cái, lập tức đã cứng rắn lên.
A Tử giống như con chim nhỏ liền ngồi phịch trong lòng hắn, trước ngực hai bầu vú phình ra ép sát vào trước ngực Tống Thanh Thư, hô hấp của hắn lập tức cũng dồn dập, bên dưới hạ thể nhịn không được hướng giữa hai chân của nàng dán tới cơ hồ loạn đỉnh, A Tử lại mở ra hai chân, nhẹ nhàng đem đũng quần hở ra áp lên, sau đó dùng bộ phận âm hộ của mình từ từ cọ xát trên cái lều nhỏ đội lên từ bên dưới của Tống Thanh Thư, cái miệng nhỏ nhắn cười duyên:
– Có phải là chủ nhân rất khó chịu phải không?
– Ừm…
Hắn rên rỉ một chút:
– Đương nhiên là khó chịu a.
Đột nhiên Tống Thanh Thư thần sắc biến đổi, một tay nắm lấy đầu A Tử đè vào trong ngực, kéo cái chăn mền qua đắp kín lên trên thân của hai người.
– Chuyện… gì vậy?
Tiếng của A Tử ấp úng từ trong chăn truyền đến.
– Xuỵt, đừng nói chuyện.
Một tay của hắn nhẹ nhàng đè đầu A Tử đẩy xuống phía hạ thể của mình.
Tống Thanh Thư vừa dứt lời, đại môn liền bị một cước đá bật ra, chỉ thấy Du Thản Chi nổi giận đùng đùng xông vào.
– Không có ai dạy qua ngươi vào phòng thì phải gõ cửa sao?
Giọng nói Tống Thanh Thư trở nên lạnh.
– Thế nhưng A Tử… vẫn không có quay về phòng của mình!
Du Thản Chi vội la lên.
– Nói không chừng nàng nổi hứng đi ra bên ngoài thưởng thức cảnh đêm thì sao…
Tống Thanh Thư hừ một tiếng, nhưng trong lòng âm thầm bổ sung một câu, “Thật có lỗi, tình nhân trong mộng của ngươi hiện đang ghé đầu vào giữa hai chân của ta đây…”
– Thế nhưng người Tinh Túc phái đang truy sát nàng, nàng làm sao lại dám một mình đi ra ngoài chứ? Chẳng lẽ nàng bị người của Tinh Túc phái bắt lấy rồi?
Du Thản Chi gấp đến độ đứng nguyên tại nguyên chỗ, hai mắt đảo quanh.
Tống Thanh Thư tằng hắng:
– Du thiếu hiệp, có phải là ngươi rất ưa thích A Tử cô nương?
– Ta…
Du Thản Chi khuôn mặt đỏ bừng lên sau tấm mặt sắt…
– Ta nói cho ngươi biết, ngươi cứ một mực theo đuôi của nàng, không để cho đối phương một điểm không gian riêng tư, thì làm sao có cô nương nào lại thích ngươi được chứ… ái…
Tống Thanh Thư đang nói lập tức dừng lại.
– Ngươi làm sao vậy?
Du Thản Chi ngạc nhiên hỏi.
– Không có gì, ta bị tiểu miêu cắn một cái.
Tống Thanh Thư mặt không đổi sắc nói ra.