Phần 30
– Tiểu miêu?
Du Thản Chi sững sờ, nghĩ thầm “Ngươi nằm ở trên giường, làm sao lại bị tiểu miêu cắn?”Du Thản Chi dù sao nội công thâm hậu, nên rất nhanh phát giác được trong chăn có người.
Nhìn thấy bên dưới chăn mền hơi hơi lên xuống chập chùng, tựa hồ có người ẩn núp ở bên trong lúc thì ngẩng đầu, lúc thì cúi đầu, Du Thản Chi lại âm thầm suy nghĩ: “Hừ, người này thật sự là hoang đường…”
Bất quá nghĩ đến trước đó nhìn thấy Ô Vân Châu bộ dáng đáng yêu trong chăn trên giường của Tống Thanh Thư, Du Thản Chi lại cực kỳ hâm mộ chi tình: “Hắn thật là có diễm phúc thật tốt…”
Thấy Du Thản Chi y nguyên bần thần suy nghĩ ở nơi đó, Tống Thanh Thư đôi lông mày nhăn lại:
– Ngươi nhìn xem đã xem đủ chưa?
– Ách…
Du Thản Chi nghẹn lời, lui ra bên ngoài, vẫn không quên đóng cửa phòng.
– Thật xin lỗi… đã quấy rầy.
Nhận thay Du Thản Chi đã rời đi, Tống Thanh Thư đầu nói ra:
– Tên này quả thật có chút đần độn.
– Um… um…
Đáp lại hắn chỉ là tiếng um nghẹn mơ hồ của A Tử.
– À… quên chứ… ngươi bây giờ nói chuyện có chút không tiện.
Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại nằm ở nơi đó, tận tâm hưởng thụ lấy lấy cái miệng nhỏ của A Tử đang phục thị cây nhục côn của mình.
Lúc này đôi môi anh đào A Tử đang hầu hạ lấy nhục côn của Tống Thanh Thư, nàng nhô ra cái lưỡi thơm tho liếm khắp nơi trên cây thịt, cùng sử dụng bàn tay nắm chặt cao thấp khuấy động, tiếp theo lại ngậm vào trong miệng mút lấy, rất nhanh phun ra nuốt vào.
Tống Thanh Thư bị khoái cảm vây quanh, nhịn không được thoải mái được hừ lên tiếng, A Tử nhìn qua Tống Thanh Thư biểu lộ thoải mái, cái đầu đong đưa càng thêm kịch liệt, mái tóc tản ra, tóc dài nhộn nhạo tạo ra từng làn sóng, mùi thơm lan tỏa bốn phía.
Một lát sau, A Tử chậm rãi đem nhục côn nuốt sâu vào trong cổ, sau đó nhổ ra đại lực khuấy động mấy lần, nàng đối với cây nhục côn Tống Thanh Thư không ngừng nếm thử thật sâu nuốt vào, biểu lộ vũ mị nịnh nọt, Tống Thanh Thư hô hấp cũng đã nhanh hơn vài phần, hắn đè đầu A Tử rồi rất nhanh hẩy cây nhục côn bên trong miệng nàng, quy đầu cực đại nặng nề đụng vào trong cổ của A Tử, không lâu sau thì A Tử kịch liệt thở dốc, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng u oán A Tử:
– Chủ nhân, miệng A Tử đã tê dại…
Tống Thanh Thư mỉm cười, nắm lấy bờ eo thon nàng, một cái xoay người liền đem nàng ép dưới thân thể, đưa tay tại giữa hai chân nàng tìm tòi, sắc thủ của hắn tham tiến vào bên trong quần của A Tử, vuốt ve xoa nắn lấy cái tiết khô đang bao vây thảm cỏ thơm gò mu, bàn tay của Tống Thanh Thư trong chốc lát sau, lại đi xuống sau đó nhẹ nhàng chia mở cặp đùi ngọc ép chặt, rất nhanh hai chân A Tử tách ra, hưởng thụ lấy bàn tay kia của Tống Thanh Thư càng thêm xâm nhập tùy ý vỗ về chơi đùa.
Tống Thanh Thư nhìn xem A Tử kiều thở hổn hển, ưm nhiều tiếng, lại tâm loạn như ma, thật giống như củi khô lửa muốn ngừng mà không được, hắn quỳ gối xuống giữa hai chân A Tử, ngừng thở nhẹ nhàng kéo xuống cái tiểu khố màu trắng nhỏ, rốt cục thấy được một cái âm hộ bóng loáng, từ nơi gò mu lông đen thưa thớt, nhìn thấy rõ ràng cái khe thịt hồng hào đã ướt đẩm âm dịch, A Tử không nói gì, nàng nhắm mắt lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, hắn đẩy ra hai chân nàng, đối mặt với cái âm hộ xinh xắn như thế này, ánh mắt hắn cẩn thận quan sát không nháy mắt.
Có lẽ là bởi vì âm mao quá thưa thớt, nên cái lỗ nhỏ âm động nhìn qua hơi giống của một tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, bề ngoài bóng loáng trắng hồng, gò mu no đủ, bám vào trên bên trong mép lớn là hai mép nhỏ thịt non hồng tươi kiều diễm ướt át, mơ hồ có mưa móc lưu động, trông rất đẹp mắt.
Tống Thanh Thư hưng phấn dùng song tay đè chặt cái mông thịt hồn viên, cúi đầu xuống đối với cái khe thịt liếm xuống.
– Um… um…
A Tử kêu lên, thân thể mềm mại của nàng trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, rồi cái kiều đồn không ngừng đong đưa, thừa dịp cả người nàng run run, Tống Thanh Thư mới lấy đem đầu lưỡi xâm nhập vào trong cái khe thịt, dùng sức mút lấy vài cái, một cỗ trong suốt âm dịch liền chảy ra.
– Ui… ui… um…
Ở trên giường A Tử phát ra tiếng nức nở câu hồn đoạt phách, không giống rên rỉ, có điểm giống tiếng khóc, Tống Thanh Thư tham lam liếm láp lấy lỗ thịt, đồng thời lúc này cây nhục côn cũng lộ ra dữ tợn, hắn đang chờ đợi thời cơ tốt, vì A Tử vẫn còn xử nữ, càng thêm không thể sốt ruột, mà ngay cả liếm láp độ mạnh yếu cũng biến thành ôn nhu, từng điểm từng điểm mút vào.
Dần dần, biên độ kiều đồn đong đưa của A Tử cũng giảm bớt, nàng thở hổn hển, hai mép nhỏ âm hộ như cánh hoa bị hắn liếm láp về sau, trở nên sung huyết đầy đặn dị thường đẹp đẻ, tựa hồ hướng đến cây nhục côn của hắn phát ra động tác mời lấy, hắn lại hướng cây nhục côn đến phía cái cửa miệng âm động tới gần, trên mặt mã nhãn, đã có một tia chất nhầy chảy ra.
Lúc này Du Thản Chi đang ở tại bên ngoài cửa gian phòng của A Tử, thỉnh thoảng lo lắng nhìn quanh, một bộ lo lắng bộ dáng, hắn hiển nhiên không biết tiểu tiên nữ mộng tưởng của mình giây khắc này đang dạng chân chịu đựng chờ một nam nhân khác đâm cây nhục côn vào sâu trong thân thể.
Tống Thanh Thư hai mắt đang bắn ra đỏ bừng hào quang, bàn tay không ngừng tại trên thân thể mềm mại A Tử vuốt ve, ngón tay linh xảo vẫn tiếp tục trêu đùa trên hai bên mép lớn âm hộ, A Tử sắc mặt ửng đỏ, hai chân như nhũn ra, sâu bên trong âm động từng trận trận run run, nàng hưởng thụ lấy càng lúc càng lên cao sung sướng khoái cảm, thân thể vui sướng từng tầng hoàn toàn bị Tống Thanh Thư chi phối…
Tống Thanh Thư hôn lên môi son ướt át A Tử, nàng đáp lại, hai đầu lưỡi giúp nhau quấn giao truy đuổi. A Tử đột nhiên cảm thấy thân dưới khác thường có vật xâm lấn, cây nhục côn to dài đang tại động khẩu đào nguyên của nàng gảy nhẹ trêu chọc, làm thân thể nàng vốn đang phấn khởi sung sướng, thêm tiếp cận càng gần bên biên giới hỏng mất, nên theo bản năng đem hạ thể có khuynh hướng nâng cao lên trước, hy vọng được cây nhục côn càng thêm thâm nhập an ủi…
Tống Thanh Thư một bên tại trên thân thể hoàn mỹ nóng bỏng của A Tử tận tình vuốt ve, khiến A Tử hừ lạnh uyển chuyển mềm mại đáng yêu, một bên xách súng lên ngựa, dùng cây nhục côn điểm nhẹ, quy đầu nhục côn đã tiến vào đào nguyên âm dịch tràn lan.
Tống Thanh Thư nhấn hạ thể mình một cái, nhục côn liền đâm vào trong âm động, A Tử lập tức một tiếng kêu thảm, thân thể nàng như như tê liệt, cảm giác đau làm nước mắt chảy ứa ra.
Theo cây nhục côn của Tống Thanh Thư từng chút thẳng tiến, A Tử chỉ cảm thấy trong âm động của mình bị từng tấc nhồi vào, cái tư vị kia tuy làm nàng thống khổ, nhưng thực sự làm cho thần hồn điên đảo, vừa lạ lẫm lại lửa nóng mãnh liệt tràn đầy cái hang động, chốc sau thì nhịn không được, cái eo nhỏ nhắn nhẹ uốn éo nghênh hợp với cây nhục côn, hạ thể đau xót chiếm cứ lấy nàng, làm cho A Tử.
“Ah!” Kêu ra tiếng.
Nguyên lai nhục côn của Tống Thanh Thư một cái nhấn mạnh cạn sạch, chà đạp thọc sâu trong nhục động A Tử, nhưng khi đau đớn qua đi, lập tức phun tràn lên mãnh liệt khoái cảm, nhục động màu mỡ non mềm của A Tử bị nhục côn chống đỡ mở ra, thành vách thịt non lập tức chăm chú vây quanh lấy thân nhục côn…
Tống Thanh Thư vốn là có nghĩ thoáng qua âm động A Tử chưa hẳn chịu nổi cự đỉnh nhục côn của mình, nhưng xem ra phản ứng của A Tử sau khi bị phá thân như là quấn quýt si mê, động tác Tống Thanh Thư lập tức vận hành, không phải là kéo ra đâm vào, mà là eo gấu nhẹ chuyển, mang theo cái quy đầu tại trong nhục động non mềm A Tử cạo mài ma sát, xoay tròn.
Vừa lúc huyệt mềm của A Tử tràn ngập mãnh liệt hấp lực, đem cây nhục côn của hắn hút chặt vào, bị hấp thụ tư vị ngọt ngào như thế, làm Tống Thanh Thư tạm thời cố nén cơn xúc động kéo ra đưa vào nhục côn, nghĩ trước cứ hảo hảo hưởng thụ thân thể xử nữ tuyệt diệu kia của A Tử một phen.
Nhưng mà Tống Thanh Thư cứ động tác ma sát lẫn nhau vừa nhẹ vừa trì hoãn nhẹ như vậy, thì A Tử thảm rồi, nhục động của nàng bị nhục côn Tống Thanh Thư từng điểm từng điểm cọ cạ lấy, động tác mặc dù không cường liệt, nhưng tư vị này thẳng đến trái tim A Tử vừa sót lại ngọt, như một luồng sóng mỹ diệu đánh úp, làm A Tử còn không kịp cảm thụ, thì tiếp theo luồng sóng khác lại tập kích đến, lúc này A Tử thở hổn hển, ưm nhiều tiếng, rên rỉ liên tục.
Thấy A Tử đầu nhập như thế, trên khuôn mặt bạch ngọc hiện lên hồng vân mê người, hai đầu vú nhỏ cứng rắn nhô cao, khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy xuân tình, Tống Thanh Thư không khỏi đắc ý, cái loại chinh phục này cảm giác thật sự là khó nói nên lời.
Tống Thanh Thư bắt đầu động tác rút ra đút vào nhục côn, cái eo nhỏ nhắn A tử hơi đong đưa, từ sâu trong hoa tâm co rút lại, mút lấy trên mã nhãn quy đầu của Tống Thanh Thư, bắp đùi của hắn dính sát lấy dưới háng A Tử quả thực sướng chết rồi, hắn tiếp tục nhẹ nhàng đỉnh động lên thân dưới, đường hang nhục động trơn ướt bởi vì vừa phun ra một hồ âm dịch, ở chỗ sâu nhục động so với vừa rồi ma sát lẫn nhau càng có thêm một phen mãnh liệt khoái ý.
Tống Thanh Thư dùng sức hai tay chế trụ hông của A Tử, cường lực dẫn dắt lấy động tác của A Tử, tuy A Tử vừa mới bị phá thân qua, nhưng sau một lúc thì toàn thân nàng cảm thấy thoải mái tê dại kỳ diệu, sướng được làm cho nàng thẳng run, hắn đứng thẳng mông, thẳng lưng đại lực cắm nhục côn xuống, lập tức “ọp” một tiếng, âm dịch trào ra khắp nơi, nhục côn tốc hành tiến sâu vào ở chỗ sâu trong âm động màu mỡ non mềm.
Quy đầu của Tống Thanh Thư đột nhiên bị dũng đạo u cốc A Tử kẹp chặt, từ trong hoa tâm nàng chảy ra một cổ nhiệt lưu chìm đắm trơn nhớt, khiến cho chỗ giao hoan hai người càng thêm trơn ướt, A Tử đè nén không được phát ra tiếng rên rỉ to.
Bên trong âm động A Tử âm dịch rất nhiều, u cốc dũng đạo lại rất bó chặt, Tống Thanh Thư mãnh liệt hưng phấn đút phát ra tiếng vang lên bành bạch trên cái mông đẹp săn chắc, cơ hồ mỗi lần đều cắm vào chỗ sâu nhất, làm A Tử toàn thân run lên từng chập, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch, rên rỉ.
Tống Thanh Thư một hơi lại liên tục đút vào mấy chục cái, lúc này A Tử mồ hôi chảy ròng ròng, hai gò má ửng hồng, một chân đặt tại trên đầu vai Tống Thanh Thư, chân kia thì đùi lúc này cũng cao cao nhếch lên, nương theo lấy nhục côn của Tống Thanh Thư kéo ra đưa vào qua lại lắc lư…
Lúc sau thì A Tử đã vô pháp nhẫn nại nội tâm hưng phấn sung sướng, một luồng sóng mãnh liệt khoái cảm đánh sâu vào làm nàng càng không ngừng rên rỉ, thanh âm càng lúc càng lớn, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, thỉnh thoảng phát ra không cách nào khống chế kiều khiếu:
– Ah… um… um… um…
Mỗi một âm thanh rên rỉ đều kéo lấy thật dài, Tống Thanh Thư cảm giác được A Tử sâu trong u cốc dũng đạo từng đợt đang co rút lại, mỗi lần nhục côn cắm vào ở chỗ sâu trong, cũng cảm giác được như có cái miệng nhỏ nhắn muốn đem quy đầu ngậm lấy, từng làn âm tinh đả trào ra theo thân cây nhục côn rút ra chảy xuôi theo cái mông nhiểu tới trên giường, ẩm ướt thành một mảnh.
Biết được A Tử đã tiết thân, âm tinh phún trào ra làm cho toàn thân Tống Thanh Thư cũng tê dại, hắn cũng nhắm mắt hít sâu vào một hơi, tranh thủ thời gian ngăn lại xúc động phun ra, một hồi mới mở to mắt ra lại.
Tống Thanh Thư đem A Tử quỳ hai chân, hướng hai bên chân ra, song tay vịn chặt eo A Tử, “ọp…” một tiếng đâm lại đâm vào.
– Ai ui…
A Tử bị Tống Thanh Thư từ góc độ khác đút vào va chạm, thiếu chút nữa gục xuống, bàn tay Tống Thanh Thư nâng lên bụng dưới A Tử, rồi bắt đầu rất nhanh kéo ra đưa vào nhục côn, bụng của hắn cùng cặp mông nàng đụng vào nhau bành bạch vang lên.
– A… lại chọc vào… được tốt… sâu… um… ui…
A Tử thở gấp lấy, thần sắc vũ mị lay động, mùi đặc thù hăng hăng từ cái âm động lan tỏa ra thập phần mê người, Tống Thanh Thư nhịn không được càng điên cuồng đẩy nhanh tốc độ hơn lực đạo đút vào, trong cơ thể A Tử dục hỏa bị đốt lên, tràn ngập sướng khoái tiếng rên rỉ nói năng lộn xộn không ngừng theo miệng của A Tử kêu ra.
Tống Thanh Thư thấy cái mông khêu gợi của A Tử bắt đầu cao thấp đỉnh đưa, nghênh hợp với Tống Thanh Thư đút vào, hắn biết rõ A Tử cơn cực khoái lại sắp tới nữa rồi, vì vậy càng thêm ra sức cùng chạy với nàng về phía cao trào tình ái.
A Tử má ngọc kiều diễm như hà, đỏ rừng rực, thân thể nàng đột nhiên kịch liệt co rút, trong nháy mắt cơn cực khoái đến, âm tinh ọc ra, Tống Thanh Thư ôm chặt thân thể yêu kiều A Tử lại là một hồi mãnh đỉnh, đến khi cảm thấy dưới bụng tê rần, thì tinh dịch bắn ra nóng hổi liên tục phun ra hai lần, lúc này hắn mới cảm thấy mỹ mãn theo từ thân A Tử rời ra…
Sáng sớm ngày hôm sau, A Tử nhẹ nhàng từng li từng tí hướng trong phòng mình đi đến, miệng nhỏ nhịn lẩm bẩm:
– Cũng không biết chủ nhân sợ cái gì, lại không để cho ta ngủ ở trong phòng của hắn chứ…
Trở lại trước cửa gian phòng của mình, đột nhiên phát hiện Du Thản Chi đang ngồi ở trước hiên ngủ gục, mặt ngoài y phục của hắn dính lấy một tầng sương đêm, hiển nhiên suốt một đêm đều ở tại nơi này, A Tử nhìn thấy lại một trận ác tâm, liền đá một chân hắn:
– Này… ngươi ngồi ở chỗ này làm gì?
– A?
Du Thản Chi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt tình nhân trong mộng, liền đại hỷ.
– A Tử cô nương đã trở về?
Du Thản Chi đột nhiên con mắt mở to, bình thường hàng ngày hắn cảm thấy A Tử rất xinh đẹp, nhưng hôm nay không biết làm sao, A Tử so với ngày ngày bình thường lại nhiều thêm vài tia kiều diễm vũ mị, tựa hồ đột nhiên càng thêm xinh đẹp.
– Ta có trở về hay không đến mắc mớ gì tới ngươi a?
A Tử trong lòng vốn là có chút khó chịu, nhìn thấy Du Thản Chi cái bộ dáng này, liền càng thêm thấy chướng mắt, nên trong lời nói liền không có khách sáo.
– A Tử cô nương, vì cái gì đột nhiên lại lãnh đạm đối ta như vậy…
Du Thản Chi gấp gáp.
– Trước kia cô nương không phải vậy.
A Tử hừ một tiếng:
– Nói thật cho ngươi biết, trước kia là bởi vì ta muốn lợi dụng ngươi làm bảo tiêu, bất quá bây giờ ta đã có chủ nhân bảo hộ, võ công của hắn cao hơn ngươi đến bao nhiêu, đương nhiên ta không cần thiết đối với ngươi ôn hòa nữa…
– Chủ nhân?
Du Thản Chi bất ngờ chưa kịp phản ứng.
– Tránh ra đừng cản đường.
Gặp hắn đần độn cứ ở yên tại đó, A Tử không kiên nhẫn hừ một tiếng, tự đẩy cửa vào nhà, bỗng nhiên bên dưới cái âm hộ đột nhiên truyền đến chua xót đau đớn làm cho động tác nàng chững lại một chút, đợi cho cảm giác khó chịu thoáng trôi qua rồi mới tiếp tục đi vào.
Du Thản Chi ánh mắt một mực chú ý theo động tác ở trên người nàng, thấy A Tử dị trạng, Du Thản Chi vội vàng tiến lên ân cần hỏi:
– A Tử cô nương, thân thể không thoải mái sao?
– Cút ngay!
A Tử một tay đẩy hắn ra.
– Ngươi mới làm cho ta không thoải mái đâu… ta đang rất thoải mái.
Nhìn lấy khuôn mặt nàng ngọt ngào, lại liên hệ đến tư thế dáng đi của nàng mất tự nhiên, Du Thản Chi có ngu ngốc cũng ý thức được có gì không đúng, cả người liền giống như ngũ lôi oanh đỉnh:
– Cô nương… cô nương.
– Cô nương cái gì mà cô nương? Đừng làm vướng bận, ta muốn ngủ lấy sức a.
A Tử đem hắn đẩy ra phía ngoài rồi bước qua.
Du Thản Chi tỉnh táo lại, cả người vừa sợ vừa giận, liền nắm lấy cánh tay A Tử, hai mắt đều nhanh phun ra lửa:
– A Tử… cô nương đừng thương tâm, ta sẽ không ghét bỏ cô nương đâu, cứ nói cho ta biết, là ai khi dễ, ta lập tức đi giết hắn…
– Hừ… điên khúng…
Nghe được lời nói của hắn, A Tử liếc mắt trừng hắn.
– Mau nói cho ta biết là ai…
Du Thản Chi gầm thét lên.
– Ngươi muốn nghe, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết.
A Tử hai tay chống nạnh.
– Không ai khi dễ ta, tối hôm qua là do ta tự nguyện, mà lại ta cũng rất vui vẻ sung sướng, ngươi có hài lòng không?
– Không!
Du Thản Chi cảm thấy trái tim mình muốn vỡ ra, cả người cuồng loạn hướng phía ngoài chạy đi, liên tiếp chạy mấy chục dặm đường, rốt cục chống đỡ không nổi khổ tâm nên ngã nhào trên đất, một bên đấm một bên kêu rên lên.
Cũng không biết qua bao lâu, Du Thản Chi rốt cục cũng khôi phục lại một chút, trong lòng suy nghĩ: “Coi như nàng ưa thích người khác thì thế nào, chỉ cần có thể ở tại bên cạnh người nàng, thì ta cũng vừa lòng thỏa ý…”
Du Thản Chi nghĩ vậy liền muốn xoay người tìm gặp A Tử, vừa đi mấy bước, hắn lại cười khổ nói: “Trở về thì có thể làm gì, nàng căn bản không đem ngươi để ở trong lòng, người ta chỉ đối đãi ngươi như là một kẻ ngu ngốc…”
Du Thản Chi nội tâm giãy giụa không chịu nổi, cũng trải qua không biết bao lâu, hắn đột nhiên bừng tỉnh: “Hiện tại ta không quyền lại không thế, dáng dấp lại xấu xí, A Tử cô nương không thích ta thì âu cũng quá bình thường, nếu như ngày nào ta cũng trở thành đại anh hùng, l trở nên nổi bật, lấy giữa mối quan hệ chúng ta đã từng qua lại, A Tử cô nương nói không chừng sẽ thích được ta…”
Vừa nghĩ như thế, Du Thản Chi liền phấn chấn, nghĩ đến trước đó tựa hồ có nghe nói Cái Bang tại Hà Bắc đang đề cử tân nhậm Bang chủ, Du Thản Chi lưu luyến quay đầu nhìn một chút từ phương hướng chỗ A Tử, tối hậu cắn răng bỏ đi hướng về phía bắc tiến đến.
– A Tử cô nương, vị Du thiếu hiệp kia đâu rồi?
Lúc này trong tửu điếm mọi người nhao nhao đã thức dậy, Trương Tam Phong đang muốn hỏi thăm Du Thản Chi một thân nội lực hàn độc kỳ dị là thế nào đã tu luyện thành, lại phát hiện đối phương đã mất dáng không thấy.
– Hắn giống như bị kích động gì đó, tự mình bỏ đi mất rồi.
A Tử hững hờ đáp.
Trương Tam Phong thở dài một hơi, quay đầu nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh, lại nghĩ nghĩ đến tối hôm qua nửa đêm loáng thoáng nghe được từ trong phòng Tống Thanh Thư truyền đến tiếng thở rên rỉ, sắc mặt có chút không dễ nhìn.
– Nhậm cô nương thể nội hàn độc đã giảm nhiều, chúng ta mau chóng lên đường đến Kim Xà Doanh đi.
Thấy Trương Tam Phong đối với mình ngữ khí bất thiện, Nhậm Doanh Doanh tự nhiên cũng biết lão đã hiểu lầm là tối qua mình cùng phòng với vị cao nhân kia, lặng lẽ trừng liếc Tống Thanh Thư, đồng thời cung kính đáp:
– Tất cả đều nghe theo Trương Chân nhân phân phó.
Tống Thanh Thư trong lòng lại thầm nghĩ: “Trương Tam Phong vội vã hướng đến Kim Xà Doanh như vậy, đến tột cùng là vì chuyện gì đây…”