Phần 42
Huyền Từ nói ra:
– Nếu chỉ có mấy vị đơn độc thì tệ tự vinh dự đón tiếp lên núi, cung nghênh vào chùa. Chỉ là do ba vị cùng với Trương chân nhân đến đây, thuở Trương Chân Nhân còn thiếu niên không cáo mà từ Thiếu Lâm Tự, theo quy củ bản phái mấy trăm năm qua, thì Trương chân nhân cũng biết, phàm là phản đồ bản phái, chung thân không cho phép lại vào lại cửa chùa một bước, nếu không chấp nhận đầy đủ chi hình.
Trương Tam Phong cười không nói gì, Tống Thanh Thư tính tình lại không tốt như vậy, cười lạnh nói:
– Thời điểm thái sư phụ tuổi nhỏ, mặc dù từng ở tại Thiếu Lâm Tự phục thị Giác Viễn đại sư, nhưng đó là làm tạp dịch quét rác pha trà, không có quy y, cũng không bái sư, làm sao được coi là đệ tử Thiếu Lâm chứ?
Huyền Từ lạnh lùng nói:
– Thế nhưng là Trương chân nhân từ trong Thiếu Lâm Tự trộm học võ công qua.
Tống Thanh Thư nhớ lại Trương Tam Phong từng chính miệng nói qua câu nói kia: “Võ công của Võ Đang phái, tuy là do ta về sau dốc lòng sáng tạo, nhưng từ nguyên nhân cội nguồn, nếu không có Giác Viễn đại sư truyền ta Cửu Dương Chân Kinh, Quách nữ hiệp lại tặng ta một đôi Thiếu Lâm Thiết La Hán, thì gốc rễ của võ công cũng không có chỗ nương tựa. Nói võ công ta có được từ Thiếu Lâm, cũng không sai.”
Tuy Trương Tam Phong có cái nhìn thoáng, thì không có nghĩa là Tống Thanh Thư có cái nhìn thoáng, hắn thấy Thiếu Lâm Tự há miệng ngậm miệng cũng là nói câu phản đồ, nộ khí dâng lên:
– Các ngươi luôn mồm nói xấu thái sư phụ học trộm võ công Thiếu Lâm, bây giờ võ công của Võ Đang, người trong giang hồ ai cũng đều biết, có một chút nào là công phu của Thiếu Lâm chứ?
Huyền Từ từ tốn nói:
– Cửu Dương Thần Công của Trương chân nhân chính là chi vật của tệ tự.
Tống Thanh Thư nghẹn lời, nhưng trước giờ hắn tâm tư nhạy bén, rất nhanh liền có chủ ý:
– Thái sư phụ nếu quả thật biết đến Cửu Dương Thần Công, năm đó sẽ không mang theo Trương Vô Kỵ đến Thiếu Lâm Tự cầu xin để bị các ngươi khinh thường. Lại nói, đương kim hiện nay, chỉ có giáo chủ Trương Vô Kỵ của Minh Giáo là biết được công phu Cửu Dương Thần Công, mà hắn lấy được bí kíp thì Cửu Dương Thần Công lại đến từ một sơn cố ở Côn Lôn, chứ không phải tới từ Thiếu Lâm, theo lý nói ra, không chừng ngược lại là Thiếu Lâm các ngươi không biết từ nơi nào học trộm được một phần của Cửu Dương Chân Kinh, liền nhận vơ về của mình, nói khoác Cửu Dương Thần Công là chi vật của Thiếu Lâm.
Nghe được lời hắn, đám Tăng Lữ liền giận dữ, Huyền Từ nhướng mày, tuy thân là Phương Trượng, nhưng đối với đoạn chuyện cũ ngày trước này Huyền Từ cũng chỉ có biết một, hai phần, chậm rãi đáp:
– Năm xưa Cửu Dương Chân kinh bản tự bị Duẫn Khắc Tây, Tiêu Tương Tử đánh cắp, có thể Trương giáo chủ lấy được bí kíp Cửu Dương Chân kinh tại Côn Lôn chính là bí kíp của hai người kia đánh cắp, việc này Trương chân nhân chắc hẳn cũng biết.
Trương Tam Phong gật đầu, trầm giọng nói ra:
– Thanh Thư, hãy giữ lễ, còn nhớ rõ trước đó ngươi đã đáp ứng ta chuyện gì a?
Tống Thanh Thư bất đắc dĩ gật đầu, thái sư phụ a thái sư phụ, cần gì phải thành thật như vậy, chỉ cần thái sư phụ phủ nhận, chỉ cần dăm ba câu ta có thể để Thiếu Lâm về sau cũng không cách nào cầm lại việc này nói xấu cho người…
Bất quá trong lòng hắn rõ ràng, Trương Tam Phong là nhân vật bậc nào, đương nhiên khinh thường lời nói dối.
– Bần đạo hôm nay đến đây cũng không phải là vì cùng quý tự tranh luận chuyện xưa năm đó, mà chính là có chuyện khác sở cầu.
Trương Tam Phong tâm bình khí hòa nói ra.
Huyền Từ cùng Phương Chứng liếc nhau, nghĩ thầm: “Không biết lão đến đây có chuyện gì? Lại còn mang theo nhiều cao thủ như vậy, chưa chắc có chuyện gì hảo ý.”
Huyền Từ nhân tiện nói:
– Xin Trương chân nhân nói cho tỏ tường.
– Trước đó không lâu bần đạo có mấy đồ nhi lần lượt mất tích…
Trương Tam Phong chậm rãi nói, đem chuyện Trương Tùng Khê, Hân Lê Đình mất tích, về sau Tống Viễn Kiều đi tìm bọn họ cũng mất đi liên lạc nói qua một lần.
Huyền Từ ngạc nhiên nói:
– Nhóm người của Tống đại hiệp bị đại nạn này, bần tăng vô cùng lấy làm tiếc, chỉ là bất quá tại sao Trương chân nhân lại đến Thiếu Lâm vậy? Không phải là hoài nghi Thiếu Lâm ra tay sao?
Tống Thanh Thư hừ một tiếng, từ trong bao xách xuất ra tại một mảnh đá mang theo từ trong ngôi miếu đổ nát, chỉ mé trên mặt đá chưởng ấn nói ra:
– Các vị đại sư đều là cao thủ, chắc hẳn nhận được đây là công phu gì tạo thành chưởng ấn a?
– A?
Phương Chứng đại sư tiếp nhận mảnh đá xem xét, vẫn không dám xác định, đưa tới trước mặt Huyền Từ.
– Sư huynh, nhìn xem đây có phải là…
Huyền Từ gật đầu:
– Không tệ, chưởng ấn này quả thật là Bàn Nhược Chưởng của bản tự tạo thành.
Thấy đối phương xác nhận, Tống Thanh Thư từ xa xa đưa tay nhẹ nhàng hút lấy mảnh đá từ trong tay Huyền Từ lui trở về, chiêu này khiến cho mọi người giữa sân thất sắc.
Huyền Từ trong lòng suy nghĩ: “Ta mặc dù không có phòng bị, nhưng vật trong tay của ta, cũng không phải dễ dàng bị đối phương có thể lấy đi như vậy, dạng cách không hút lấy mảnh đá đoạt trở về này, không phải là Cầm Long Công đã thất truyền từ lâu trong giang hồ sao?”
Cưu Ma Trí cũng kinh hãi, một đoạn thời gian không gặp, võ công của Tống Thanh Thư tựa hồ lại có đột phá, cũng không biết Khống Hạc Công của mình so ra với hắn, ai thắng ai thua?
Nhậm Ngã Hành cũng là chìm trong suy nghĩ: “Hấp Tinh đại pháp cũng hút lấy có hiệu quả tương tự, nhưng chỉ có thể đối phó với người có công lực kém ta, muốn từ trong tay Phương Trượng của Thiếu Lâm, dễ dàng chiếm lấy đồ vật như vậy, chỉ sợ rất khó làm được…”
– Họ Tống, ngươi làm vậy là có ý gì?
Lần trước Huyền Trừng đại sư bại vào chi thủ của Trương Tam Phong, liền quay trở về bế quan khổ tu, vừa rồi nghe được trong chùa cảnh báo toàn bộ, nên mới xuất quan điều tra, lúc này đến muộn vừa tới, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, Huyền Trừng đại sư liền giận dữ hỏi.
– Sợ các ngươi hủy diệt chứng cứ a.
Tống Thanh Thư nhàn nhạt đáp.
Huyền Trừng đại sư nghe ra trong giọng nói hắn mỉa mai, nhịn không được nói ra:
– Họ Tống kia, hãy nói cho rõ ràng…
– Tại hạ tuy không đọc qua qua kinh Phật, nhưng cũng thấu hiểu được giới luật theo tinh thần tu phật bao gồm giới tham, giới sân, giới si, các hạ trong lời nói hỏa khí lớn như vậy, xem ra tu vi không tới nơi tới chốn rồi…
Tống Thanh Thư bực bội Huyền Trừng đại sư nên nói làm cho lão giận sôi lên, bất quá hắn cũng lười quản đến đối phương, mà quay qua nói với Huyền Từ.
– Phương trượng, đại sư có biết vì sao chúng ta tìm tới với chưởng ấn từ mảnh đá này không?
Huyền Từ loáng thoáng thấy có chuyện, đành phải kiên trì hỏi:
– Lão nạp không biết, xin mời Kim Xà vương chỉ giáo.
Tống Thanh Thư thần sắc đờ đẫn:
– Trương tứ thúc, Hân lục thúc bị mất tích, dấu vết chưởng ấn Bàn Nhược Chưởng trên mảnh đá này lưu lại tại hiện trường đánh nhau thu được, mong rằng các đại sư cho chúng ta một lời giải thích.
Tuy rằng trước có thể tạm đoán được, nhưng khi nghe đối phương nói ra, Huyền Từ vẫn hít sâu một hơi, chung quanh quần tăng cũng biến sắc.
– Việc này tuyệt không phải Thiếu Lâm gây nên, mong rằng Trương chân nhân minh xét.
Huyền Từ vội nói.
Trương Tam Phong thở dài một hơi:
– Bần đạo cũng không tin việc bọn họ mất tích cùng quý tự có quan hệ, chỉ là hai đồ nhi võ công của ta tuy nói không cao, nhưng bình thường cũng không phải là người có thể chế phục, Bàn Nhược Chưởng lại là võ công chi bí bất truyền của quý tự, ai có thể đem Bàn Nhược Chưởng tu luyện đến cảnh giới như thế? Ngoại trừ cao tăng của quý tự, bần đạo thực sự nghĩ không ra trên giang hồ còn có người nào tu luyện được…
Không Trí nghe vậy kìm nén không được, chỉ vào Trương Tam Phong cả giận nói:
– Nghe ý tứ của Trương Chân Nhân, có phải là muốn đổ oan việc này là do Thiếu Lâm chúng ta chủ mưu?
Tứ Đại Thần Tăng của Thiếu Lâm thì Không Trí thông minh, Không Kiến lòng dạ từ bi, đáng tiếc đã tạ thế sớm nhất, Không Văn bụng dạ cực sâu, hỉ nộ ái ố không lộ ra: Không Tính thì vô tri vô giác, hồn nhiên không màng thế sự…
Nhưng Không Trí thì khí lượng hẹp hòi, cứ cho rằng Trương Tam Phong học trộm tại Thiếu Lâm Tự không ít võ công, vậy mà sau này Võ Đang phái danh vọng lại có chi thế bao trùm hơn cả Thiếu Lâm Tự, từ trước đến nay đã không cam lòng, trong lòng đã giống như thùng thuốc nổ, bây giờ một điểm lửa nhỏ thì liền nổ.
Nhậm Ngã Hành thân là giáo chủ Ma Giáo, chuyện ân cừu đã quá quen thuộc, hôm nay lại vô duyên vô cớ đi theo, nhìn thấy Trương Tam Phong chịu đựng thì đã đầy bụng tức giận, trong thời khắc này lại gặp Không Trí vô lễ, liền cười lạnh nói:
– Lâu nay nghe qua Tứ Đại Thần Tăng của Thiếu Lâm cao minh đến cỡ nào, hôm nay gặp mặt, lại chỉ là như vậy. Không Trí con lừa trọc kia, bổn tọa nhìn ngươi dáng người nhỏ gầy, lại sầu mi khổ kiểm, chính là một bộ chi tướng đoản mệnh chết yểu, hãy chú ý đến lời nói và việc làm một chút cho thỏa đáng…