Phần 56
Tống Thanh Thư biến sắc, lo lắng nàng bất chợt đi tới hạ sát thủ, liền âm thầm bảo hộ chung quanh thân Trương Tam Phong, cảnh giác nhìn qua nàng.
Hoàng Sam nữ tử tức giận lườm hắn một cái, nhưng khi chuyển hướng sang Trương Tam Phong cùng Tảo Địa Tăng, lại thay đổi ngày hiện lên nụ cười ấm áp, ôn nhu nói:
– Hai vị tiền bối xin nghe một lời của tiểu nữ, lần này Thiếu Lâm, Võ Đang xung đột là có người ngấm ngầm mưu hại, hai vị nếu bây giờ lưỡng bại câu thương, chẳng phải là bị trúng theo ý đồ đó? Xin mời hai vị tiền bối dừng tay…
Nói xong nàng đưa tay phất một cái, mười ngón tay nhỏ dài cong lại tại trên bàn tay của hai người. Trương Tam Phong cùng Tảo Địa Tăng liền phát giác được một làn nhu lực ngăn trở ngay chính giữa, nên không cố kỵ nữa, vội thu hồi nội lực rồi lui lại một bước.
Tống Thanh Thư ánh mắt ngưng tụ, đây là công phu Cửu Âm Chân Kinh, có chút giống Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, tuy nhiên không có chi khí quỷ dị, mà lại có thêm nhiều phần phiêu dật thần khí, có thể tách ra được Trương Tam Phong cùng Tảo Địa Tăng, công lực này cỡ hạng gì đây!
– Đa tạ cô nương.
Trương Tam Phong đối với Hoàng Sam nữ tử thi lễ, phải biết lão cùng Tảo Địa Tăng công lực tại sàn sàn với nhau, bây giờ lại tương hỗ là thù địch, nào ai dám tùy tiện triệt hồi nội lực trước, nếu không có ai tham gia vào ngăn cản lại, tối hậu chỉ có thể là phải chịu trận chờ đợi một người bại vong mới có thể kết thúc.
Hoàng Sam nữ tử nhàn nhạt cười:
– Tiểu nữ còn phải cảm ơn hai vị tiền bối đây này, nếu một trong hai vị mà có một ngươi không thu hồi về nội lực, thì tiểu nữ chỉ sợ sớm đã trọng thương bỏ mạng rồi.
Trương Tam Phong cùng Tảo Địa Tăng liếc nhau, Hoàng Sam nữ tử nói không sai, với tình huống vừa rồi, thực ra là nàng khi đứng vào chính giữa làm trung gian thì đó là điều cực đại phong hiểm, nếu một người không có rút về nội lực, thì phần công kích của người còn lại chỉ có một mình nàng tiếp nhận, nàng dù là có một thân công lực mặc dù không tệ, nhưng so với tu vi của hai người này thì đương nhiên còn cách một đoạn.
– Cô nương vừa rồi nhắc đến việc này là có người âm thầm hạ thủ, có thể giải thích cặn kẽ một chút hay không?
Tảo Địa Tăng hỏi.
Hoàng Sam nữ tử gật đầu, nhẹ nó:
– Trước đó không lâu, Mông Cổ tựa như đem trọng tâm chiến lược chuyển dời đến việc Tây chinh, nên tục tục đem quân binh rút khỏi Trung Nguyên, để trống lại rất nhiều đại bàn, Đại Tống thừa cơ thu phục Tứ Xuyên, Kim Quốc thì thừa cơ công chiếm Hán Trung, Thượng Dung, vì không có Mông Cổ gây áp lực, nên Kim Quốc liền đem chú ý lực chuyển qua muốn xâm chiếm địa bàn Tống quốc, để bù đắp lại trước đây mất đi cho Mông Cổ những địa bàn kia, bất quá do hai bên vẫn còn ký kết, cho nên Kim Quốc cần một cái cớ để khai chiến…
Giữa sân tất cả mọi người là người đều rành thế cuộc, nghe đến đó lại liên tưởng đến lần này xung đột Thiếu Lâm Võ Đang, không khỏi giật mình.
Hoàng Sam nữ tử tiếp tục nói:
– Thiếu Lâm là đệ nhất đại môn phái trong cảnh nội Kim Quốc, Võ Đang là đại môn phái lớn nhất trong cảnh nội Tống Quốc, Trương chân nhân lại được Hoàng Thượng ngự tứ “Thông Vi Hiển Hóa Chân Nhân”, thân phân địa vị dù là trong triều đình hay là bên ngoài giang hồ, đều có danh vọng cực cao. Nếu lúc này Thiếu Lâm, Võ Đang quyết chiến sống mái với nhau, nếu Thiếu Lâm gặp bất lợi thì Kim Quốc có thể chủ động khiêu khích lấy cớ xuất binh, còn như Trương Chân Nhân nếu ở trên Thiếu Lâm mà xảy ra chuyện gì, thì cả Tống Quốc chỉ sợ quần tình đều sẽ xúc động, đến lúc đó một trận đại chiến không thể tránh được, chỉ sợ lại đem sinh linh đồ thán.
– Ý của cô nương là lần này hậu trường hắc thủ là từ triều đình Kim Quốc?
Huyền Từ giật mình cả kinh, Kim Quốc mấy lần lôi kéo Thiếu Lâm, tuy nhiên Thiếu Lâm luôn luôn uyển chuyển hư tình giả ý tránh né, không nghĩ tới Kim Quốc lần này lại muốn trả thù mãnh liệt như vậy.
Cũng không biết là ai đã nghĩ ra mưu kế này, lợi dụng Thiếu Lâm cùng Võ Đang mâu thuẫn từ lâu, biết Thiếu Lâm nếu có cơ hội, chắc chắn sẽ động thủ đối với Trương Tam Phong, đêm nay nếu không có Hoàng Sam nữ tử đột nhiên xuất hiện ngăn cản thì…
Huyền Từ đại sư nhịn không được rùng mình, dựa theo vừa rồi lão muốn diệt trừ hai người thầy trò Trương Tam Phong, đến lúc đó đạo lý sẽ do Thiếu Lâm nắm giữ muốn nói sao thì nói, nhưng Kim Quốc đã có mưu đồ, chắc chắn sẽ không tùy theo để cho Thiếu Lâm nắm giữ dư luận, chỉ cần lộ ra một số phong thanh, đem vụ tập kích các đại hiệp Võ Đang vu oan đến trên thân Thiếu Lâm, Thiếu Lâm liền sẽ hóa thành thủ phạm dùng trăm phương ngàn kế ám toán Võ Đang, đến lúc đó đừng nói Thiếu Lâm không còn đất dung tại giang hồ võ lâm, đắc tội với Nam Tống, mà cũng là đắc tội với khắp thiên hạ người Hán, đến lúc đó thì Thiếu Lâm chỉ có thể ngoan ngoãn đầu nhập vào Kim Quốc.
Hoàng Sam nữ tử gật gật đầu:
– Theo tin tức đáng tin thu được, vụ tập kích các đại hiệp Võ Đang chư hiệp là do một số người cao tầng Kim Quốc thiết lập kế hoạch, chỉ tiếc là việc này cực kỳ bí ẩn, chúng ta cũng tra không ra được nhiều tin tức.
– Cô nương nói hậu trường hắc thủ là do Kim Quốc a? Có chứng cứ gì không?
Tống Thanh Thư tuy trong lòng đã tin bảy, tám phần, nhưng việc này rất quan trọng, do đó hẳn phải rất là thận trọng.
– Đây là do toàn bộ mạng lưới thu thập tin tức của Tống triều dốc hết sức để tra ra tin tức, công tử nếu còn không tin lời nói của ta.
Hoàng Sam nữ tử trầm ngâm một chút, chuyển hướng Trương Tam Phong.
– Chân nhân có thể đã từng nghe qua Kiêm Sơn Viện chứ?
Trương Tam Phong kinh dị:
– Có phải Kiêm Sơn Viện là do Hoàng Thường trước đây sáng lập ra?
Hoàng Sam nữ tử cười nhẹ nhàng:
– Đúng vậy! Tiểu nữ chính là Thánh Nữ đời này của Kiêm Sơn Viện, đương nhiên sẽ không lấy lời nói dối để lừa gạt người.
– Nếu cô nương đến từ Kiêm Sơn Viện, bần đạo đương nhiên là tin được.
Trương Tam Phong gật đầu, sau đó nhìn Tống Thanh Thư.
– Thanh Thư, trước đó tại Tàng Kinh Các có tra ra nơi nhóm người Tống Viễn Kiều hạ lạc?
– Không có bóng dáng bọn họ.
Tống Thanh Thư lắc đầu, tiếp nói.
– Kiêm Sơn Viện này có lai lịch gì, vì sao thái sư phụ vừa nghe đến đã liền tin tưởng?
– Kiêm Sơn Viện là do Hoàng Thường thành lập, dùng để phát dương thế mạnh Lý học (phái triết học duy tâm đời nhà Tống và nhà Minh, Trung Quốc), bên trong tập trung tất cả những vị đại nho đương thời, có thể nói là thánh địa sở học của toàn bộ Tống Quốc, người người đều lấy có thể đến Kiêm Sơn Viện cầu học bái vinh, cùng lúc Hoàng Thường còn thiết lập thêm một nội viện, bên trong nội viện đều là đệ tử có võ công cao cường, sẽ giúp triều đình thám thính thu thập tin tức cùng xử lý một số sự tình khó giải quyết.
– Hoàng Thường…
Tống Thanh Thư tự lẩm bẩm, khó trách Hoàng Sam nữ tử luyện được Cửu Âm Chân Kinh tốt như vậy, nguyên lai Cửu Âm Chân Kinh là do Hoàng Thường viện trưởng Kiêm Sơn Viện sáng tạo viết ra.
– Tiểu nữ đã đem tin tức đưa đến, giờ đã xong, xin cáo từ.
Hoàng Sam nữ tử cười một tiếng, liền quay người rời đi.
– Này… này… cô nương…
Tống Thanh Thư tình thế cấp bách, lại không biết được đối phương xưng hô như thế nào.
– Xin hỏi các đại hiệp Võ Đang đến tột cùng là bị người nào của Kim Quốc bắt đi?
Hoàng Sam nữ tử lắc đầu.
– Tống, Kim thù địch, tra ra chư hiệp Võ đang nằm trong tay của Kim Quốc, đã là cực hạn của chúng ta, bọn họ cụ thể hạ lạc ở nơi nào, tha thứ cho chúng ta bất lực. Tuy nhiên ta thường xuyên nghe lời đồn đãi trên giang hồ về khả năng tài giỏi của công tử, chuyện này chắc hẳn cũng không làm khó dễ được công tử…
Tống Thanh Thư oán thầm, nữ nhân này tâm nhãn vẫn rất nhỏ, tìm tới cơ hội liền tối tổn hại ta vài câu…
Thấy Hoàng Sam nữ tử thân ảnh dần dần biến mất, Tống Thanh Thư dùng cách không hô nói với theo:
– Còn một vấn đề cuối cùng, cô nương có phải là họ Dương hay không?
Đây là điều mà Tống Thanh Thư tò mò nhất, theo nguyên tác thì Hoàng Sam nữ tử hẳn là đời sau của Dương Quá và Tiểu Long Nữ, nhưng lúc này Dương Quá vẫn còn là xử nam, cho nên cái quan hệ này đương nhiên không có khả năng, cho nên hắn muốn biết trong cái thế giới này đã sửa đổi thân phận Hoàng Sam nữ tử như thế nào.
Hoàng Sam nữ tử thân ảnh dừng lại, ngữ khí trở nên có chút cảm khái:
– Ta có hai họ, có một họ… không đề cập tới cũng được. Công tử đoán không sai, bây giờ ta xác thực đúng là họ Dương… Dương gia tướng Dương Thiên.
Vừa dứt lời Hoàng Sam nữ tử liền phiêu nhiên đi xa…