Phần 84
– Đại mạo hiểm?
Tống Thanh Thư lông mày nhíu lại, nhìn chằm chằm nàng…
– Phu nhân, đã suy nghĩ thật kỹ chưa mà lại lựa chọn đại mạo hiểm a?
– Đã suy nghĩ kỹ rồi…
Hoàng Dung hít sâu một hơi, trong lòng cực kỳ trấn định, nghĩ thầm ta cũng không phải là kẻ ngốc, đến lúc đó chỉ cần ngươi yêu cầu quá phận, ta bỏ qua không đáp ứng là xong.
– Phu nhân… để không phạm quy tắc trò chơi này, lần nữa tại hạ nói lại một chút, đại mạo hiểm là bất kể đối phương đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, thì nhất định phải dựa theo lời nói mà làm, phu nhân bây giờ vẫn còn muốn chọn lựa đại mạo hiểm không?
Tống Thanh Thư nghiền ngẫm, thấy Hoàng Dung có chút hốt hoảng, tuy nhiên nàng cũng là người cực kỳ quật cường, nghĩ thầm nếu nàng tự có đường lui, tại sao phải ở trước mặt hắn mà chịu thua?
– Ta vẫn chọn, công tử nói đi, muốn ta làm cái gì?
Hoàng Dung ngẩng đầu lên, cái cổ trơn bóng tinh tế tỉ mỉ dưới ánh nến có chút lóa mắt.
Tống Thanh Thư quỷ dị cười một tiếng, ung dung ngồi tại trên ghế, hướng nàng vẫy tay:
– Phu nhân đến đây…
Thấy hai đầu gối của hắn tách ra, biểu hiện trên mặt kỳ quái, Hoàng Dung không khó để mà liên tưởng đến một ít kỳ quái, sắc mặt hơi phát lạnh:
– Để làm cái gì?
– Chẳng qua là mặt ghế này quá cứng, sẽ làm phu nhân ngồi không thoải mái, cho nên tại hạ mời phu nhân ngồi trên đùi của tại hạ, cam đoan so với mặt ghế cứng rắn thì mềm mại thoải mái hơn nhiều.
Tống Thanh Thư cười nói. Hoàng Dung sững sờ:
– Đây chính là yêu cầu của công tử cho lựa chọn đại mạo hiểm của ta sao?
Tống Thanh Thư xấu hổ nói:
– Thế nào, nếu thấy khó khăn hay là tại hạ sẽ thay đổi yêu cầu khác…
– Không… không… yêu cầu này không làm khó dễ ta.
Hoàng Dung sắc mặt đỏ lên, trong óc nàng tưởng tượng ra vô số loại khả năng, nàng cho là đối phương sẽ đưa ra một yêu cầu gì đó quá phận, nào biết được tối hậu thế hắn lại đưa ra một cái yêu cầu dạng như thế này.
Ngồi tại trên đùi hắn, cứ việc cũng có chút vượt qua lễ pháp, nhưng so sánh với các yêu cầu quá phận khác thì tốt hơn biết bao nhiêu, Hoàng Dung đương nhiên không dám để cho Tống Thanh Thư thay đổi yêu cầu, trời mới biết đến lúc đó hắn sẽ đổi thành như thế nào, nếu là yêu cầu khó xử hơn thì lại càng thêm nhiều phiền phức…
Sợ Tống Thanh Thư đột nhiên đổi yêu cầu khác, Hoàng Dung liền nhấc lên cái váy đi qua phía gần hắn, nhưng vừa đi được hai bước, nàng đột nhiên lúng túng, thấy biểu hiện của mình không có rụt rè ngại ngùng gì cả, tựa như giống như là thực sự rất muốn ngồi đến trên đùi của hắn.
Nhìn Hoàng Dung ngừng cước bộ, sắc mặt âm tình biến hóa, Tống Thanh Thư mỉm cười, vươn tay thành trảo, Hoàng Dung liền cảm thấy một làn nhu lực truyền đến, cả người nàng có chút đứng không vững bị hút về phía hắn, khi nàng tỉnh táo lại, thì phát hiện mình đã ngồi tại trên đùi Tống Thanh Thư, đã vậy cái mông nàng còn sát cận với hạ thể của hắn, vì lễ pháp khiến cho nàng do dự muốn đứng lên, tuy nhiên Tống Thanh Thư bàn tay tuy mềm mại nhưng rất kiên định giữ bờ eo nàng lại, để cho nàng căn bản không động được mảy may.
Hoàng Dung thở dài một hơi, dù sao đúng là mình đáp ứng chấp nhận đại mạo hiểm, duy nhất làm cho nàng thấy may mắn là bàn tay của Tống Thanh Thư ngoại trừ bên ngoài ôm eo nàng, hắn cũng không có cử động làm gì quá phận.
– Thân thể phu nhân thật mềm a.
Cách hai tầng y phục, Tống Thanh Thư vẫn có thể rất bén nhạy cảm nhận được từ bên trong da thịt nàng truyền đến mềm mại co giãn kinh người.
Hoàng Dung trên mặt nóng lên, nhân dịp vén lên tóc mai bên tai để che dấu biểu lộ mất tự nhiên:
– Ta đã dựa theo yêu cầu của công tử làm, bây giờ đến phiên ta hỏi…
– Phu nhân cứ hỏi đi.
Tống Thanh Thư biểu lộ cực kỳ hưởng thụ, đương nhiên, ôn hương nhuyễn ngọc đang trong ngực, nếu là không hưởng thụ mới là kỳ quái.
– Kim Xà Doanh của công tử, đến tột cùng đang là tính toán chuyện gì?
Hoàng Dung quả thật rất ngạc nhiên, từ lần đã bại quân Thanh, ngay sau đó lại cùng Mãn Thanh ngưng chiến, Kim Xà Doanh đã dần dần đứng vững thế trận, trở thành một thế lực ở giữa thiên hạ không thể bỏ qua, tuy nhiên trong mắt đại đa số mọi người, thực lực của cũng Kim Xà Doanh chỉ có đến thế mà thôi.
Bị giới hạn thực lực, Kim Xà Doanh cho dù chính là hùng cứ một phương, cuối cùng không thoát ra ngoài hai con đường, một là bị các quốc gia hùng mạnh chung quanh tiêu diệt, hai là phải đầu nhập vào một quốc gia nào đó, rồi cũng sẽ bị thâu tóm mà thôi, Hoàng Dung sở dĩ hỏi đến vấn đề này, cũng là suy nghĩ nhìn có thể hay không tìm cách kéo Kim Xà Doanh đầu nhập vào bên Nam Tống.
Nếu như có thể thành công thu phục một thế lực mạnh như Kim Xà Doanh, phu phụ bọn họ tại trong triều đình địa vị sẽ không ai có thể so sánh nổi, Hoàng Dung có thể thừa cơ, mưu đồ để trượng phu của mình chính thức tiến vào trong triều đình để làm trụ cột, chỉ có biện pháp làm ảnh hưởng đến quyết định của triều đình, thì họa may mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy tia sáng cuối đường hầm của Nam Tống, chứ cục diện cứ mãi giống như bây giờ vậy, cho dù có nhân sĩ giang hồ tương trợ thủ thành, cuối cùng cũng khó thoát được kết cục bị diệt vong.
Đương nhiên Hoàng Dung cũng không phải chỉ đơn thuần lợi dụng Tống Thanh Thư, mà cũng tính toán sẽ đem hắn đẩy vào triều đình, hắn so ra với Quách Tĩnh trung hậu chất phác, thì thích hợp hơn kế hoạch của nàng, đến lúc đó hai người giúp đỡ lẫn nhau, nói không chừng quả thật có thể còn kiếm được một con đường sinh cơ cho Nam Tống.
Bất ngờ khi Hoàng Dung lại hỏi vấn đề như thế, Tống Thanh Thư trầm tư một hồi, rồi phun ra tám chữ:
– Khu trừ Thát Lỗ, khôi phục Trung Nguyên!
Nghe được hắn trả lời như thế, Hoàng Dung chấn động, thông minh như nàng, đương nhiên rõ ràng phía sau tám chữ này ẩn tàng phân lượng như thế nào, nàng vẫn luôn cho rằng Tống Thanh Thư không phải là loại người chấp nhận thua kém một ai, nhưng vạn lần nàng không nghĩ đến đối phương lại có chí hướng to lớn như thế.
Đúng là:
‘Kim qua thiết mã…
Khí thôn vạn lý như hổ.
Giáo vàng ngựa sắt…
Khí thôn muôn dặm hùng hổ…’
Hoàng Dung trong đầu hiện ra câu thơ này, âm thầm cười khổ, chính mình lâu nay cứ cho là đối phương bất quá chỉ trong giang hồ tranh hùng, nào ngờ tới bản thân hắn thế mà lại có chí hướng tại thiên hạ.
“Nếu như Tĩnh ca ca có chí hường giống hắn thì tốt biết bao.”
Hoàng Dung thần sắc quay lại ảm đạm, những năm qua trợ thủ Nam Tống giữ thành Tương Dương, có thể nói là Quách Tĩnh một mực vì người khác mà hy sinh tất cả, dù sao phu phụ bọn họ cũng không có quá nhiều dã tâm, có thể là vì trong chốn triều đình có quá nhiều hắc ám, đã làm nguội lạnh tâm trí của nàng.
Hoàng Dung vô số lần muốn rời khỏi thành Tương Dương, nhưng bất đắc dĩ vì trượng phu quyết tâm lưu tại, cho nên nàng đành phải phu xướng phụ tùy, có thể vì chí hướng của Tống Thanh Thư đã khiến cho nàng nhìn thấy một loại khả năng khác, tuy nhiên Hoàng Dung rất nhanh liền bỏ đi cái suy nghĩ này, thân là Đông Tà chi nữ, nàng từ trước đến nay cũng không thường xuyên dựa vào quy cũ, nếu quả thật là muốn làm phản triều đình cũng sẽ không làm nàng run sợ, chỉ bất quá đáng tiếc là trượng phu nàng lại là Quách Tĩnh, chứ không phải Tống Thanh Thư.
Nếu là Tĩnh ca ca dựng cờ nổi dậy, nàng tuyệt đối toàn lực ủng hộ, nhưng nếu là Tống Thanh Thư… nàng đâu có lý do gì gì mà trợ giúp ủng hộ cho một nam nhân khác ngoài trượng phu của mình?