Phần 12
Tất cả chẳng lẽ là thật? Đinh Trường Sinh vẫn có chút không tin, ôm lấy cuối cùng một tia may mắn, hắn gọi điện thoại cho Lương Khả Ý, theo suy nghĩ của hắn, Lương Khả Ý công tác ở phòng tổ chức cán bộ tỉnh ủy, cha nàng vinh thăng lên làm bí thư Tỉnh ủy, có thể đối với nội tình thì nàng rõ ràng.
– Lương chủ nhiệm, dạo này có khỏe không?
Đinh Trường Sinh đả thông với điện thoại Lương Khả Ý về sau, cười hỏi.
Bởi vì Lương Khả Ý công tác tại phòng tổ chức cán bộ, cho nên Đinh Trường Sinh vẫn luôn gọi nàng là Lương chủ nhiệm, tuy rằng Lương Khả Ý phản đối không thích, nhưng không thể làm gì được với Đinh Trường Sinh, cho nên cuối cùng tùy ý hắn gọi như vậy.
– Cũng tạm được, có việc gì sao?
– À… đầu tiên là em chúc mừng, em không dám gọi điện thoại chúc cho Lương bí thư, nên đành có thể là chúc mừng qua chị mà thôi…
Đinh Trường Sinh âm thanh ngọt ngào, theo đầu bên kia điện thoại Lương Khả Ý có thể tưởng tượng được Đinh Trường Sinh cười trên mặt có bao nhiêu nếp nhăn.
– Nếu chúc thật tâm, vậy thì mời chị ăn cơm đi.
– Được, khi nào em đến tỉnh thành thì nhất định mời chị ăn cơm, tiệm cơm thì tùy chị chọn.
Đinh Trường Sinh thuận miệng nói…
– Cần chi phải đến tỉnh thành a, ngay tại Bạch Sơn ăn cơm đi, chị vừa vặn đến ở chỗ này đây, tan tầm em tới đón chị, tại phòng tổ chức cán bộ thành ủy.
Lương Khả Ý nói xong liền cúp điện thoại, Đinh Trường Sinh thì không hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Lương Khả Ý đang ở tại phòng tổ chức cán bộ thành ủy Bạch Sơn? Đinh Trường Sinh dù có ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ sâu xa, Lương Khả Ý công tác ở phòng tổ chức cán bộ tỉnh ủy, thì nàng đến phòng tổ chức cán bộ thành phố Bạch Sơn Tổ thị sát công việc, cũng rất bình thường, chỉ là làm sao lại trùng hợp khéo như vậy?
Đinh Trường Sinh để điện thoại xuống, gọi đến cho Mai Tam Lộng văn phòng khu ủy.
– Đinh bí thư, cậu có dặn dò gì?
Mai Tam Lộng quy củ đứng cách bàn làm việc Đinh Trường Sinh hai thước hỏi.
– Anh Mai, tại Bạch Sơn có tiệm cơm nào đặc sắc, tôi muốn mời người ăn cơm…
Đinh Trường Sinh nói.
– Có… có tiệm cơm chuyên về bồ câu, thức ăn không tệ, vậy bồ câu nướng có được không?
Mai Tam Lộng tại phòng làm việc làm nhiều năm như vậy, đối với các tiệm ăn của Bạch Sơn thì biết tương đối nhiều, lãnh đạo thích tiệm cơm dạng gì, thích ăn cái gì, đối với khẩu vị thì thiên về loại nào, hắn đều biết, không đơn thuần là những lãnh đạo trong khu, chính là lãnh đạo thành phố, chỉ cần là xuống khu Bạch Sơn quan hệ, hắn đều có thể ghi nhớ.
– À… món bồ câu nướng cũng là đặc sắc, được rồi, anh đặt giùm tôi một gian phòng, không dung tiền của khu ủy, dùng tên cá nhân của tôi, đây là cá nhân tôi mời khách.
Đinh Trường Sinh gật đầu, nói.
– Tôi đã biết, sẽ chuẩn bị ngay.
Sau khi tan tầm, Đinh Trường Sinh lái xe đến cổng chính thành ủy, gọi điện thoại cho Lương Khả Ý, không lâu, Lương Khả Ý quả nhiên là từ bên trong bước ra, khi thấy Lương Khả Ý mặc trang phục làm cho Đinh Trường Sinh lâm vào kinh ngạc, cái váy màu trắng phủ trên đầu gối theo đôi chân nàng di động phiêu đãng, bởi vì đúng lúc tan việc, nàng mang kính râm, cái váy màu trắng dáng người mạn diệu, tóc cao cao búi lên, dạng như vậy có vẻ khí chất bức người, cái áo ngực màu trắng đường viền hoa hợp thể mặc ở trên người nàng, trước ngực một đôi bầu vú no đủ săn chắc đứng vững, đem cái áo sơmi chống đỡ cao cao sinh động, vạt áo sơmi bỏ vào bên trong eo váy, khiến cho eo của nàng dịu dàng nắm chặt, bên dưới cái mông lại khuếch trương ra cái mông đầy đặn ngạo nghễ ưỡn lên, thoạt nhìn có chút màu mỡ đẫy đà, dưới cái váy là đôi bắp chân rất tròn rắn chắc lộ liễu ra, tại bên trong màu da đôi tất bao vây phía dưới, khiến cho bắp chân thoạt nhìn đặc biệt mê người, tuy nhìn không được toàn cảnh, nhưng theo đôi bắp chân kia lộ ra mê người, ai cũng có thể đơn giản tưởng tượng được ra, chính giữa hai chân Lương Khả Ý hẳn là cỡ nào…
Lương Khả Ý bỗng nhiên trở thành phong cảnh nhất lệ sáng chói trước cổng thành ủy, mỗi khi có người đi qua, đều không nhịn được quay đầu nhìn liếc nhìn nàng thẩm hỏi nữ nhân này là ai, khi Lương Khả Ý hướng đến ô tô Đinh Trường Sinh thời điểm, cơ hồ các nam nhân trong lòng thầm mắng, mẹ kiếp đồ ăn ngon kia cũng cũng cho heo rồi, nhưng đồng thời lại hy vọng mình chính là đầu heo kia.
– Đi thôi, mời chị ăn cái gì đây?
Lương Khả Ý lên xe, liền tháo xuống kính râm, hỏi.
Thần thái cười nói tự nhiên của nàng làm cho Đinh Trường Sinh sửng sốt, Lương Khả Ý nửa nằm tựa lưng vào ghế dựa, mà lúc này, đôi bầu vú dựng đứng kiêu ngạo theo hơi thở của nàng có chút nhấp nhô, chỗ cổ áo sơmi tạo thành một khe hở hình tam giác, ánh mắt lão luyện của hắn theo từ trong khe hở chui vào, trước ngực nàng một mảnh làn da là tuyết trắng, một mùi nhàn nhạt hương trầm hấp dẫn theo từ trong khe ngực tán phát ra, bay vào trong lỗ mũi Đinh Trường Sinh…
Nhưng trong chớp mắt hắn liền minh bạch chính mình là người nào, còn người ta là ai…
– Lương chủ nhiệm, như thế nào lại khéo trùng hợp như vậy? Chị tới đây công tác hả? Ở lại đây mấy ngày?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Sao hỏi nhiều vấn đề như vậy? Chị không muốn trả lời, bởi vì chị đang đói bụng.
Lương Khả Ý vẫn là như cũ tự nhiên cười nói…
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ, đành lái xe trước đi ăn cơm, thầm nghĩ, dục tốc bất đạt, dù sao vẫn còn có thời gian…
Nhưng khi dựa theo địa chỉ mà Mai Tam Lộng đưa cho, khi chạy đến thì mới phát hiện, cái tiệm cơm này có tên thật sự là rất có tính ám chỉ.
– Quán “Hồi ức ngọt ngào”? Đinh Trường Sinh, em muốn nhớ lại quá khứ ngon ngọt sao?
Lương Khả Ý xuống xe, ngẩng đầu nhìn tấm bảng tiệm cơm, hỏi.
– Um… chủ nhiệm văn phòng khu nói món ăn ở đây khá đặc sắc, trong khi chị đến một chuyến Bạch Sơn cũng không dễ dàng, nên em muốn hối lộ chị thật tốt một chút, sau này em làm việc tại đây, còn trên tỉnh thì trời cao hoàng đế xa, nếu gió xuân thổi tới Ngọc Môn Quan, chỉ cần chị ở trên tỉnh nói tốt giùm em vài câu, chị đang ở đầu mối, chỉ cần lời nói nhẹ nhàng một chút, đối với em mà nói, tác dụng cũng đã là ngàn cân rồi a…
Đinh Trường Sinh vẫn không quên vuốt mông ngựa, về phần mình và Lương Khả Ý quá khứ có cái gì ngọt ngào, có thể nhớ lại, quả thật không có cái gì cả.
Lương Khả Ý mỉm cười, nhưng không nói gì, vào tiệm cơm, phục vụ dẫn đường dẫn vào một gian phòng đã đặt trước, nơi này thanh tịnh, cái gian phòng là bốn phía đều là cửa kính, muốn nhìn phong cảnh phía ngoài, có thể tự cuốn lên những tấm mành trúc che chắn bên trong, nếu không muốn nhìn, có thể buông xuống, còn có trang bị máy lạnh, rất thích hợp đàm luận.
– Tìm được một chỗ như vậy, chắc mất một phen tâm tư a? Nói đi, có phải là có chuyện gì muốn nhờ chị phải không?
Nhìn những lá trà trong chén trà lơ lửng, Lương Khả Ý hỏi.
– Cùng người thông minh nói chuyện chính là sảng khoái, câu chúc mừng em không nói nữa, cứ nói hoài thì quá buồn nôn, em da mặt mỏng, nói không nên lời.
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
– Chị biết em muốn hỏi cái gì, có phải hay không là muốn biết chủ tịch tỉnh là ai?
Lương Khả Ý lơi nói ra kinh người hỏi.
Đinh Trường Sinh sửng sốt, lắp bắp nói:
– Làm sao chị biết?
– Đối với dạng người như em, đang hững hờ rồi bất chợt quan tâm đến, thì chị hiểu nhất, đúng rồi, chị một mực rất tò mò, Đinh Trường Sinh, em chỉ là một cán bộ cấp huyện xử, tại sao lại cảm thấy hứng thú những chuyện trên tỉnh như vậy? Nếu thật cảm thấy hứng thú, tại sao không đi hỏi Thạch chủ tịch? Ông ta so với chị thì biết càng nhiều hơn a?
Lương Khả Ý chế giễu nói.