Phần 150
Chu Hồng Kỳ không biết Đinh Trường Sinh nói gì với lão gia tử, nhưng nhìn đến lão gia tử nổi giận quá mức, trong lòng cũng có chút đoán ra được nguyên nhân từ đâu…
Các cận vệ cũng khuyên can xong rồi quay trở về trực, Chu Hồng Kỳ đỡ lấy Chu Hổ Khanh đến bên trong phòng ngồi xuống, hai cha con nàng không nói gì, Chu Hổ Khanh cảm thấy mình có lỗi với con gái mình, mình tuy rằng thấy được con gái không hạnh phúc, nhưng không biết trong chuyện này lại còn có những việc như vậy.
– Đinh Trường Sinh nói đều là thật sao? Về sự tình của An Tĩnh…
Chu Hổ Khanh hỏi Chu Hồng Kỳ.
Chu Hồng Kỳ không lên tiếng, đây là chấp nhận sự thật, Chu Hổ Khanh lại là một trận trầm mặc, qua một hồi, nói:
– Con đi về trước đi, cha muốn nghỉ ngơi một chút…
Đinh Trường Sinh đi một mình tại phía trên sơn đạo, nơi này là khu giới nghiêm, mình chỉ đành phải đi bộ tiếp vậy, không biết đến đâu thì mới có xe, cứ như vậy đi mấy chục dặm đường, phía sau mới có chiếc ô tô chạy đến, Đinh Trường Sinh quay đầu lại, thì phát hiện là Chu Hồng Kỳ chạy xe đến đây.
– Lên xe đi, sững sờ làm gì?
Chu Hồng Kỳ bực bội nhìn Đinh Trường Sinh, quát.
Đinh Trường Sinh yên lặng lên xe, lúc này cũng thấy mình làm có chút không đúng, sự tình của Chu Hồng Kỳ như vậy mà lại nói cho cha biết, không biết lão đầu có thể chịu nổi hay không, nhưng mình không thể không nói, hắn không có nhẫn tâm nhìn Chu Hồng Kỳ cả đời này có cuộc sống như thế.
– Đầu óc của em bị điên lên rồi hả? Em nói cho ông ấy biết những chuyện hư hỏng này làm chi, hơn nữa, chuyện của chị cần em quản đến sao? Đúng là ăn no rỗi việc, hết chuyện gì làm rồi phải không?
Chu Hồng Kỳ hướng về Đinh Trường Sinh tiếp tục quát.
– Em mặc kệ… còn có người nào khác quản đến việc chị sao?
Đinh Trường Sinh không nổi giận ngược lại là an tĩnh, nhìn Chu Hồng Kỳ đang thở phì phì, hắn, từ từ nói nói.
– Cho dù là không có ai, cũng không cần em quan tâm đến, đúng đầu óc heo…
Chu Hồng Kỳ không chút nào khách sáo nói.
– Em biết, em không có tư cách quản đến việc này, nhưng em ưa thích chị, trước giờ vẫn luôn là vậy, thời điểm chị kết hôn, em đành phải yên lặng chúc phúc chị, bởi vì em không dám nói ra lời trong tim của mình, khi đó em còn nghĩ, chỉ cần chị được hạnh phúc là tốt rồi, em có thể từ xa xa đứng nhìn là đủ rồi…
– Bây giờ nói những lời này có ý tứ gì sao? Em đã là đàn ông có vợ, chị là đàn bà có chồng, em nói những lời này không phải là lời nói nhảm sao?
Chu Hồng Kỳ lạnh lùng nói.
– Em biết, nhưng em sắp rời khỏi nơi này, trước kia vô luận nói như thế nào, em vẫn còn một bầu trời phía trước, nếu em nhớ chị, thì có thể đến Bắc Kinh để gặp, cũng như chỉ cần em gọi điện thoại, thì chị liền giúp em mà không cần bất cứ điều gì, nhưng em sẽ rời đi, mọi việc gặp chị sau này sẽ không dễ dàng, đây là điều em lo lắng nhất.
Đinh Trường Sinh thương cảm nói.
Chu Hồng Kỳ im lặng, Đinh Trường Sinh nói những lời này, nàng làm sao không biết, nhưng mỗi cá nhân mỗi nhà đều khác biệt, cả đời này chịu trách nhiệm cũng khác biệt, mình sinh ra ở trong Chu gia, thì phải làm chút việc cho Chu gia, nàng tuy rằng không biết Đinh Trường Sinh cùng cha mình nói cái gì đó, mà làm cho Chu Hổ Khanh sinh khí như vậy, nhưng nàng biết, Đinh Trường Sinh nhất định là vì sự tình của mình mà chọc giận lão gia tử.
– Vậy thì em muốn như thế nào đây, em có vợ, chị có chồng, chị cũng không muốn làm cho người trong nhà phải hổ thẹn vì chị…
– Chồng? Hắn là nam nhân sao? Hắn xứng đáng làm chồng của chị sao?
Đinh Trường Sinh hổn hển hỏi.
Chính là một câu nói này, không biết làm sao lại chọc giận Chu Hồng Kỳ, nàng thắng gấp xe, ngừng tại bên cạnh đường nói:
– Cút đi… chị không muốn nhìn thấy mặt em nữa… cút…
Chu Hồng Kỳ duỗi tay đẩy Đinh Trường Sinh xuống xe, rồi nghênh ngang lái xe mà đi.
Nhìn chiếc xe dần dần biến mất, Đinh Trường Sinh hận không thể tự vả miệng mình, đây không phải là quá nhàn rỗi sao? Nhưng bây giờ thì hắn không thể làm gì, nơi này tuy rằng đã ra khỏi khu vực giới nghiêm của Tây Sơn, nhưng chưa phải là nơi tốt để đón xe…
Lúc này lại nhận được điện thoại Lý Thiết Cương, Đinh Trường Sinh trong tâm bắt đầu cuồng loạn, không biết có phải là tin tức tốt hay không.
– A lô… Lý bí thư, tìm cháu có việc?
– Ừ… có việc, cậu đang ở đâu vậy?
– Cháu đang ở tại Tây Sơn, việc cấp bách sao?
– Có chút cấp bách, chừng nào thì cậu mới có thể trở về?
Lý Thiết Cương không vội vàng, nhưng tin tức này đối với Đinh Trường Sinh mà nói, hẳn là rất cấp bách.
– Nếu cấp bách, chú cho người tới đón cháu đi, cháu đang đón xe taxi, nhưng không biết đến bao giờ mới có xe.
Đinh Trường Sinh nhìn trước nhìn sau, nói.
Vốn Đinh Trường Sinh cho là Lý Thiết Cương sẽ người đến đón mình, nhưng không ngờ Lý Thiết Cương tự mình chạy xe phía đến, nhưng không để cho Đinh Trường Sinh lên xe mà ông lại bước xuống.
– Nơi này hoang vắng, chúng ta vừa đi dạo vừa nói chuyện thôi.
Lý Thiết Cương thoải mái nói.
Nhìn bộ dạng này, Đinh Trường Sinh trong lòng chợt lạnh, có thể thấy được sự tình Lâm Nhất Đạo đã không thuận lợi, nếu không bây giờ Lý Thiết Cương làm gì mà có thời gian cùng chính mình mò mẫm tại nơi này…
– Đi thăm vị lão lãnh đạo đó sao?
Lý Thiết Cương hỏi, đến nơi này, không có ai nhàn rỗi để mà đi dạo, phần cuối con đường này chính là Tây Sơn khu vực chỗ ở của lão lãnh đạo.
– Vâng… đi thăm Chu tư lệnh, Lý bí thư… chú muốn gặp cháu, không có khả năng là cùng cháu nói chuyện phiếm a, rốt cuộc có chuyện gì?
– Cháu giao cho chú cái quyển sổ đó, chú đã xin chỉ thị cấp trên, nhưng là kết quả không được như ý, trước mắt vẫn có người vì hắn ra mặt nói chuyện, cho nên, hiện tại nhìn xem, chưa thể làm gì…
Lý Thiết Cương ngắn gọn nói mấy câu, làm Đinh Trường Sinh như rớt vào hầm băng, nói như vậy, Lâm Nhất Đạo có mối quan hệ cao không bình thường cho nên, hiện tại không ai dám động Lâm Nhất Đạo hoặc là nói hiện tại chưa phải lúc… Con bà nó… vậy thì lúc nào thì mới đúng thời điểm đây?
Đinh Trường Sinh cau mày, nghĩ đến, đã có người vì Lâm Nhất Đạo ra mặt nói chuyện, như vậy Lâm Nhất Đạo càng không để cho chính mình tự do ly khai, lấy thực lực của Lâm Nhất Đạo, mình rất khó kháng cự, có thể hắn sẽ mở ra một cái lưới lớn, Lâm Nhất Đạo nếu muốn thu thập mình, chỉ sợ không nhiều lý do.
– Cậu còn có cái gì muốn nói sao?
Lý Thiết Cương hỏi.
– Muốn nói? Bây giờ cháu còn có thể nói cái gì? Cháu chỉ cảm giác được mình rất ngây thơ, làm sao có khả năng để đấu với một chủ tịch tỉnh, thật sự là quá xem thường năng lượng của hắn rồi, Lý bí thư… cháu không yêu cầu gì, nếu như lúc nào Lý bí thư còn ở tỉnh Trung Nam, có thể đi đến ngục giam thăm cháu một chút, thì cháu đã cảm thấy mỹ mãn rồi…
Đinh Trường Sinh bị thương nói.
– Cái gì? Ha ha ha, cậu nói cái gì vậy? Mặc dù có người vì hắn nói chuyện, nhưng lại không biết vì nguyên nhân gì mà chúng ta điều tra hắn, cho nên, việc này cùng cậu không có quan hệ gì cả, nếu như cậu tín nhiệm tôi, tôi há có thể để cho thủ hạ của mình bị tống vào đại lao, hừ… thật buồn cười…
Lý Thiết Cương nói như đinh chém sắt nói.
– Thật không? Vậy cháu thật đúng là có một yêu cầu…
– Yêu cầu gì, cậu nói đi.
Lý Thiết Cương đưa cho Đinh Trường Sinh một điếu thuốc, hỏi.
– Cháu muốn từ chức, rời khỏi đại lục, chỉ cần chú cam đoan cháu an toàn đi ra nước ngoài là được rồi.
Đinh Trường Sinh nói xong, làm cho Lý Thiết Cương kinh ngạc trợn mắt há mồm.
– Cậu nói cậu phải rời khỏi quốc nội? Đây là ý gì?
Lý Thiết Cương trừng mắt nhìn Đinh Trường Sinh, hỏi.