Phần 157
– Chị không quản được mũ quan của em đâu, em muốn đi đâu không phải là do chị quyết định.
Lương Khả Ý nói.
Đinh Trường Sinh cười nói:
– Chị không quản, nhưng Lương bí thư thì định đoạt được a, hay là chị giúp em nói giùm, em muốn đi đến…
– Ngưng lại, việc này chị không làm, bởi vì tại đây còn có thường ủy, em nói với anh ta là được.
Lương Khả Ý chỉ Trọng Hải nói.
Hai người chính đang nói chuyện vui đùa, thì nghe tiếng gõ cửa, từ ngoài cửa bước vào một người đàn bà tầm ba mươi mấy tuổi, nhìn qua thấy rất lão luyện…
– Trọng bí thư, tôi đến chậm, trên đường đi bị kẹt xe, nên chậm chút.
Người đàn bà buông túi xách xuống, ngượng ngùng nói.
– Không có việc gì, chúng ta cũng vừa mới bắt đầu, để tôi giới thiệu một chút, vị này chính là bí thư kỷ ủy thành phố tên Trịnh Nhạc Thanh, Trịnh bí thư đến đây ngồi vào bên này đi…
Trọng Hải không có đứng lên, chỉ có những người khác đứng lên chào hỏi…
Đinh Trường Sinh đứng dậy kéo ghế cho Trịnh Nhạc Thanh ngồi, Trịnh Nhạc Thanh hướng Đinh Trường Sinh gật đầu tỏ vẻ cảm ơn…
– Nhạc Thanh, người vừa kéo ghế cho cô là Đinh Trường Sinh, tôi gọi cô tới là vì muốn cho hai người làm quen một chút, hắn sắp đến nhận công tác trên tỉnh kỷ ủy, mà công tác kỷ ủy thành phố chúng ta cũng cần sự trợ giúp trên tỉnh kỷ ủy…
Trọng Hải nói.
– Đinh bí thư, nghe tên đã lâu, tôi tên Trịnh Nhạc Thanh, Trọng bí thư không chỉ một lần nhắc qua cậu, cuối cùng bây giờ cũng gặp mặt rồi…
Trịnh Nhạc Thanh rất khoa sáo nói.
Đinh Trường Sinh cười cười, nói:
– Trịnh bí thư…
– Ầy… đừng gọi tôi là Trịnh bí thư, cứ kêu chị Trịnh, tôi chắc chắn là lớn tuổi hơn cậu a.
– Ai, Trịnh tỷ nhìn qua rất trẻ a…
Đinh Trường Sinh chuyển biến mau, làm cho người có cảm giác rất thoải mái.
Trọng Hải gật đầu, nói:
– Hiện tại, dân chúng đối với chúng ta không hài lòng, đa số là do chúng ta có một số quan viên thật sự làm ra những chuyện không thể tưởng tượng ra nỗi, ăn cơm thịt của người mà lại mặc kệ sự đời, cho nên, về phương diện này, thành phố Giang Đô thị cũng phải có sự thay đổi giống như tình hình chung cả nước, Đinh Trường Sinh sắp đến tỉnh kỷ ủy, có khả năng sẽ phụ trách truy tìm những kẻ phạm tội trốn tránh ra hải ngoại, Giang Đô có vài vụ án liên quan đến quan viên trốn ra hải ngoại, các người hãy trao đổi liên lạc với nhau, để sắp tới kỷ ủy thành phố Giang Đô có thể tạo ra lực đẩy gì không? Đồng thời liên lạc qua tỉnh kỷ ủy, nhìn xem trên đó có thể giúp cho chúng ta giải quyết được vấn đề này hay không?
Trịnh Nhạc Thanh nhìn về phía Đinh Trường Sinh, nói:
– Cậu thấy đấy, tôi biết ngay Trọng bí thư mới tôi tới dùng cơm, nhất định là có nhiệm vụ mà, quả nhiên là như vậy, bất quá cũng tốt, về sau nếu có việc cần trên tỉnh kỷ ủy, tôi cũng đỡ phải tốn công phu dùng nước bọt để thuyết phục người…
Trịnh Nhạc Thanh thuộc về loại người gọn gàng dứt khoát, nói chuyện không vòng quanh, có sao nói vậy.
– Đúng, tôi chính là có ý tứ này, từ lúc Chu Bội Quân trốn đi, tại Giang Đô có nhiều vụ án liên quan chưa có biện pháp làm tiếp, Trường Sinh, nếu như công tác của cậu quả thật phụ trách về phương diện này, tôi đề nghị cậu đem vụ án Chu Bội Quân đưa lên vị trí đầu não, dù sao tại tỉnh Trung Nam không có vụ án nào lớn hơn so với vụ án trốn đi này…
Trọng Hải nói.
Chu Bội Quân là chủ tịch thành phố Giang đô trước đây, lúc La Minh Giang đến tỉnh Trung Nam, nhanh chóng cùng La Minh Giang đi lại cùng một chỗ, nàng hy vọng ôm lấy bắp đùi La Minh Giang, thì mình có thể leo lên vị trí bí thư thành ủy Giang Đô, nhưng không nghĩ tới La Minh Giang lại bị ngã ngựa, thật ra khi đó chưa có tra ra được Chu Bội Quân phạm tội, bằng không nàng làm gì mà chạy thoát được.
Đinh Trường Sinh, nhìn về phía Trịnh Nhạc Thanh, nói:
– Thì chị nhìn xem đi, em đến đây cũng là nhận lấy nhiệm vụ…
Trọng Hải cười ha nói:
– Được rồi, việc công tác nói đến đây thôi, bây giờ là lúc uống rượu, chúng ta hôm nay chủ yếu là tiếp đãi Trường Sinh, cậu cũng phải uống nhiều một chút, chúng ta hôm nay không cần cụng rượu…
– Cảm ơn lão lãnh đạo quan tâm, em một lần nữa nhận công tác, cũng hy vọng lãnh đạo tiếp tục ủng hộ em…
Đinh Trường Sinh giơ ly rượu lên, nói.
Trận uống rượu này đến hơn mười một giờ khuya, lúc tản đi, Đường Linh Linh muốn cùng Đinh Trường Sinh nói vài lời nói, nhưng vó có nhiều người, hơn nữa lại có duy nhất Lương Khả Ý là không uống rượu, nói muốn đưa Đinh Trường Sinh về, nên những người khác cũng không có ý kiến khác…
– Ngồi xe của chị, chị đưa em trở về.
Lương Khả Ý nói.
Đinh Trường Sinh không chối từ, liền lên xe của Lương Khả Ý…
– Chị chạy chậm chút, coi chừng em nôn ra trong xe đấy…
Đinh Trường Sinh ngồi ở bên ghế phụ, nhắm mắt, nói.
– Chị đã mấy lần ra hiệu em đừng có uống nữa, vậy mà em giả vờ làm như không thấy đúng không, uống nhiều như vậy, nói mà Không nghe.
Lương Khả Ý bực tức nói.
– Bởi vì cao hứng nên em mới uống, chị không biết mấy năm qua em sống vật vờ như thế nào đâu, trong lòng rất khó chịu…
– Phải vậy không? Sao mọi người đều nói em ở nước ngoài rượu chè ăn chơi, đàn bà thì vờn quanh, vậy mà em nói không thoải mái ư, cứ gạt người…
Lương Khả Ý nói.
Đinh Trường Sinh lắc lắc đầu, nói:
– Trang Tử không phải là cá, làm sao biết cá có vui?
– Ừ… Trang Tử không phải là cá, cho nên làm sao biết cá không vui?
Lương Khả Ý cười nói.
Đến lúc xe dừng lại, Đinh Trường Sinh mới phát hiện, nơi này không phải là nhà mình, mà là một quán trà vẫn còn đèn sáng…
– Đêm hôm khuya khoắt, quán trà này còn mở cửa, giờ này ai tới đây uống trà chứ?
Đinh Trường Sinh xuống xe, có chút loạng quạng, đi được mấy bước, thì không nhịn được, vội chạy đến góc tường nôn ọe…
Lương Khả Ý nhìn thấy Đinh Trường Sinh ngồi đó bên nôn ra, cũng phát buồn nôn, nếu đối mặt một người khác, có nôn đến chết thì nàng cũng không quan tâm, nhưng đây là Đinh Trường Sinh, nàng đành theo bên trong xe cầm lấy khăn tay, đi tới.
– Ừ… nôn ra được thì tốt hơn nhiều, rượu không loại nào là đồ tốt cả.
Đinh Trường Sinh cầm lấy khăn chùi lấy nước mắt nước mũi xong, thì dùng tay kéo cánh tay phải của hắn đỡ lên, hắn chỉ cảm thấy cánh tay truyền đến một hồi tê tê dại dại, một bầu thịt ấm áp mềm mại dính sát lấy cánh tay của hắn, bề bộn hắn nhìn vào Lương Khả Ý, đôi lông mi cong cong lá liễu, bên dưới là một đôi mắt to ẩn chứa vô hạn tình ý, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch hồng nhuận mê người, dưới cổ lộ ra thật sâu khe ngực trắng bóng…
– Em… em… đi rửa sạch đi, hôi rình a…
Đinh Trường Sinh, nói:
– Em nói chị đưa em về nhà, chị lại kéo em đến nơi này, còn trách em?
– Ừ… tại chị được chưa? Mau vào bên trong, phía cuối là phòng tắm rửa đấy…
Lương Khả Ý đi ở phía trước, Đinh Trường Sinh theo ở phía sau, cái váy của nàng dài đến đầu gối ôm vào phía trong, phác họa ra đường cong cái mông tròn, váy bó sát người đến đầu gối lộ ra đôi bắp chân thẳng tắp, tất chân màu da trong suốt bao vây càng tăng thêm hấp dẫn, bờ mông nhẹ uốn éo từng bước một, Lương Khả Ý chỉ chỉ phần cuối hành lang, nói.
Đinh Trường Sinh đi tắm rửa mặt, Lương Khả Ý đứng chờ ngoài hành lang, lúc này từ phía hành lang truyền đến tiếng giày cao gót.
– Ai ui… lần đầu tiên em mới nhìn thấy Lương đại tiểu thư đối với một nam nhân kiên nhẫn như vậy, như thế nào, xuân tâm manh động rồi sao?
Nói xong là một tràng cười khanh khách.