Phần 161
– Hà chủ nhiệm, ông lại châm biếm tôi…
Đinh Trường Sinh duỗi tay cùng Hà Phong nắm chặt tay.
Đinh Trường Sinh bây giờ có Lý Thiết Cương cường thế chống lưng, những người khác còn dám nói cái gì?
– Ha ha, tôi nào dám châm biếm cậu… đi đến phòng làm việc của tôi tán gẫu chút đi…
Nói xong, kéo lấy tay Đinh Trường Sinh đi.
Vì thế, dưới ánh mắt của mọi người, Đinh Trường Sinh cùng Hà Phong đi đến phòng làm việc của ông ta…
– Hà chủ nhiệm, ông đang làm bao nhiêu vụ án vậy…
Đinh Trường Sinh vào phòng làm việc của Hà Phong, thì phát hiện trên bàn, trên ghế dựa, bao gồm trên mặt đất đều có từng xấp xấp hồ sơ vụ án.
– Đừng cấp bách, sắp tới chỗ của cậu cũng có khả năng sẽ sắp xếp hồ sơ vụ án cũng giống như vậy, ngồi đi, như thế nào… lần này trở về có cảm nghĩ gì?
Hà Phong, đưa cho Đinh Trường Sinh một điếu thuốc, hỏi.
– Không có gì cảm nghĩ gì, chỉ thấy giống như là nhận củ khoai lang nóng phỏng tay…
Đinh Trường Sinh nói.
– Ha ha, tôi biết là cậu sẽ nói như vậy mà, bất quá, ý nghĩ của cậu thực chính xác, cậu đã nhận lấy một củ khoai lang nóng phỏng tay đấy, việc truy nã tội phạm tham nhũng ngoài hải ngoại không dễ làm, không giống như là đang trong quốc nội, ở nước ngoài, cho dù là biết bọn họ đang ở tại trước mặt mình, mình vẫn không thể tự nhiên muốn bắt người là bắt người, cậu có thấy khó chịu không?
Hà Phong nói.
– Vậy ông không nói với tôi sớm một chút, để tôi từ chối lời đề nghị của Lý bí thư là xong rồi…
Đinh Trường Sinh nói.
– Cậu muốn bỏ chạy à, không có khả năng đó đâ, Lý bí thư tính toán không phải là một ngày hay hai ngày, từ lúc Lâm Nhất Đạo ngã ngựa, ông ấy đã có quyết định này rồi, chỉ là như thế nào cuối cùng thì cậu lại nghĩ thông suốt mà tới đây vậy?
Hà Phong hỏi.
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đến một người, Hà Phong vẫy tay nói:
– Lão Trương, cứ vào đây đi…
Nói xong, quay qua đối với Đinh Trường Sin:
– Để tôi giới thiệu đây là lão Trương, là chủ nhiệm văn phòng của chúng ta, quản tất cả cả mọi chuyện, ngay cả chuyện ăn uống…
– Tôi chỉ quản chuyện ăn uống, còn những chuyện khác thì tôi mặc kệ…
Lão Trương sửa lời Hà Phong nói.
– Đinh chủ nhiệm, tôi đã sắp xếp xong phòng làm việc của cậu, bây giờ cậu có muốn nhìn qua không?
– Tôi cùng hắn còn chưa nói chuyện xong, lão gấp gáp làm gì?
Hà Phong đứng lên nói.
– Hà chủ nhiệm, chẳng qua tôi không muốn chậm trễ công tác, ông nhìn nơi này của ông đi, hồ sơ chất đầy, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Lão Trương nói.
Đinh Trường Sinh cũng đứng lên nói:
– Hà chủ nhiệm, lát nữa tôi quay lại, để tôi đi nhìn văn phòng của mình thử xem…
Hà Phong bất đắc dĩ, đưa Đinh Trường Sinh đến cửa, còn mời Đinh Trường Sinh giữa trưa cùng nhau đi ăn cơm.
Phòng làm việc của Đinh Trường Sinh khác tầng lầu của phòng làm việc Hà Phong, nằm trên một tầng, Đinh Trường Sinh nhìn bên ngoài văn phòng, rất giống như phòng của Lý Thiết Cương bên dưới tầng trệt.
– Đinh chủ nhiệm, đây là phòng làm việc của cậu đấy…
Lão Trương đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong, đã quét sơn mới sạch sẽ, đầy đủ đồ vật, hơn nữa còn đều là mới…
Đinh Trường Sinh chưa tiến vào, nhìn lão Trương, hỏi:
– Trương chủ nhiệm, cái văn phòng này rộng quá, phòng làm việc Lý bí thư cũng không có rộng như vậy.
Lão Trương giải thích:
– Hiện tại nơi này chỉ có một mình cậu, cậu nhìn trong này bàn làm việc có đến bốn cái, nơi này trước kia có bốn người, nhưng công tác truy nã tội phạm tham nhũng hải ngoại khó làm, bí thư thấy công việc không tiến triển, trong khi các bộ môn khác thì cần người, nên liền đem mọi người rút đi qua các bộ phận khác hết rồi.
Lão Trương nói.
– Nói như vậy bây giờ chỉ còn có mình tôi là làm tư lệnh đúng không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Vậy sao được, để tôi gọi mọi người quay về…
Lão Trương nói.
Đinh Trường Sinh ngăn lại, nói:
– Như vậy đi, làm phiền ông trước điều đến cho tôi một cá nhân tên là tiểu Triệu ở văn phòng của ông, còn những người khác, tốt nhất là ông tuyển người tuổi còn trẻ, có thể biết được ngoại ngữ, như vậy là tốt nhất.
– Đinh chủ nhiệm, yêu cầu này của ông không thấp a, được rồi, tôi sẽ hết sức.
Lão Trương nói.
– Cảm ơn nhiều.
Đinh Trường Sinh nói.
– Vậy được, cậu nghỉ ngơi đi, nhìn xem còn thiếu cái gì, cứ nói, tôi sẽ phối hợp với cậu.
Lão Trương nói.
Đinh Trường Sinh ngồi ở trên ghế làm việc, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, cho dù là đã có văn phòng rồi, nhưng sự tình vụ án thì làm sao bây giờ, trong văn phòng mình thì trụi lủi không có hồ sơ gì cả, cùng văn phòng Hà Phong so ra thì một trời một vực…
– Báo cáo…
Đinh Trường Sinh cảm khái, ngoài cửa truyền đến âm thanh của cô gái…
– Vào đi…
– Đinh chủ nhiệm, Trương chủ nhiệm nói anh tìm tôi?
Tiểu Triệu là cô gái xinh xắn vừa mới dẫn Đinh Trường Sinh đi đến văn phòng Lý Thiết Cương đi vào, hỏi.
– À… nơi này tạm thời không có người, trước cô phụ giúp giùm tôi vài ngày, đợi khi có những người khác đến đây, thì cô trở về lại văn phòng. Được rồi, hiện tại muốn nhìn hồ sơ về vụ án của Chu Bội Quân, tất cả hồ sơ mà kỷ ủy có được, liên quan đến Chu Bội Quân, đều lấy cho tôi nhé… Đinh Trường Sinh phân phó nói.
– Vâng… để tôi đi lấy…
Nói xong, cô gái họ Triệu liền đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát, cô gái liền ôm trở về một chồng hồ sơ.
– Đinh chủ nhiệm, những thứ này tôi đã tìm ra…
– Cảm ơn, đúng rồi… cô tên là gì?
– Ừ… được rồi…
Nói xong, Đinh Trường Sinh không để ý tới nàng nữa, bắt đầu nhìn hồ sơ vụ án.
Những hồ sơ vụ án phần lớn là sao chép copy lại, vừa nhìn liền biết đã có lâu rồi, Đinh Trường Sinh nhìn thấy mấy thứ này cơ bản đều đến từ một người bàn giao, có từ hồi bí thư tỉnh ủy La Minh Giang, thông báo nhiều sự tình về Chu Bội Quân, bao gồm chuyện tư tình Chu Bội Quân và La Minh Giang.
Nhưng hiện tại Chu Bội Quân đã trốn chạy, cho nên việc này bây giờ không có cách nào xác minh, hơn nữa La Minh Giang lại đem hầu như mọi trách nhiệm đổ hết lên đầu Chu Bội Quân, đây là kỹ xảo quan viên phạm tội quen dùng, một khi gặp chuyện không may, liền đem trách nhiệm đẩy xuống cấp dưới, đẩy cho cấp dưới đã chết, hoặc là cấp dưới đã chạy trốn, bởi vì sẽ không có biện pháp đối chất.
Chu Bội Quân thời kỳ còn tại nhiệm, chủ đạo là khai triển hạng mục tàu điện ngầm của Giang Đô, mà các nhà thầu Nhật Bản lại đánh bại các nhà thầu Trung Quốc trong cái hạng mục tàu điện ngầm này, trong này có khả năng có vấn đề gì hay không? Lẽ ra Chu Bội Quân phải hiểu cái gì gọi là chính trị, công tác làm tàu điện ngầm Trung Quốc phải ra là do xí nghiệp nhà nước làm, chuyện tốt như vậy lại không cho xí nghiệp nhà nước làm, ngược lại để người nước ngoài nhận lấy, có vấn đề hay không, chỉ có trong lòng Chu Bội Quân hiểu rõ.
Cho tới trưa, Đinh Trường Sinh mới lật qua ba quyển hồ sơ vụ án, nhìn xem vô cùng cẩn thận, nhưng không nhìn ra được cái gì, nếu không tìm ra Chu Bội Quân, vụ án này sẽ không có cách nào khác làm tiếp.
Đây là cách nhìn của đại đa số, nhưng Đinh Trường Sinh thì không nghĩ như vậy, Chu Bội Quân chạy thoát, nhưng tại Giang Đô không phải là không có người biết đến Chu Bội Quân, nàng muốn làm chuyện gì, cũng không thể việc gì cũng tự một mình làm, chắc chắn là sẽ còn có người giúp nàng làm…