Phần 167
Lâm Lâm không lên tiếng, Đinh Trường Sinh biết, hoặc là nàng một chút gì sự tình Chu Bội Quân cũng không biết, hoặc là đã sớm luyện tập tốt lắm kịch bản, đem toàn bộ đều chuẩn bị tốt, có những người thuộc dạng mê hoặc như vậy, dễ làm cho mình có phán đoán sai…
Vốn kịch bản, là giả, nhưng nếu được luyện tập hàng trăm lần nhuần nhuyễn, liền trở thành một loại tiềm thức, cho nên, lúc này ngươi hỏi cái gì, bọn họ đều có thể đối đáp trôi chảy.
Đinh Trường Sinh không biết lâm Lâm có loại có bản lĩnh như vậy hay không, nhưng khi nàng nghe bên ngoài cửa con của mình khóc rống, sắc mặt vẫn là hiện ra một chút khó chịu bất an.
– Được rồi, hôm nay chỉ tới đây, ngày mai người của tôi vẫn có khả năng tìm đến cô đấy, cô nếu hiện tại đã suy nghĩ cẩn thận rồi, bây giờ đã có thể nói, nếu không thì ngày mai lại phải tiếp tục đến đây.
Đinh Trường Sinh nói.
– Đinh chủ nhiệm, anh đánh giá tôi quá cao rồi, tôi thật không biết anh đang nói cái gì, tôi cùng Chu Bội Quân không có bất kỳ lợi ích qua lại cái gì, càng không vì nàng mà làm cái gì hậu viên, thay vì sống an nhàn, tôi lại cùng một kẻ đào phạm duy trì liên hệ, tôi là người ngu sao?
Lâm Lâm hỏi.
Đinh Trường Sinh lắc đầu, nói:
– Tôi vẫn là câu nói kia, tiếp nhận kỷ ủy điều tra không phải chỉ có một mình cô, nếu như những người khác có liên quan khai ra sự tình của cô cùng Chu Bội Quân, thì tôi sẽ không tìm cô nữa để nói chuyện này một lần nữa đâu, một khi bị thẩm tra, có thể trong một thời gian rất dài cô sẽ không gặp được con của cô, tôi nói đây là tình hình thực tế, không phải là đang hù dọa cô…
Lâm Lâm lại im lặng, bước ra cửa ôm con của mình rời đi.
– Đinh chủ nhiệm, cứ như vậy thả nàng đi sao?
Tôn Phỉ Phỉ hỏi.
– Không thả thì làm như thế nào, chúng ta bây giờ không có chứng cứ, nói Triệu Lỵ liệt kê ra danh sách, phàm là ai có liên quan cùng Chu Bội Quân thì hãy điều tra cho tôi, một lần không tra ra thì hai lần, còn có, hãy âm thầm tra cha của đưa con Lâm Lâm là ai, tôi có cảm giác, sau lưng đứa bé này khả năng còn có chuyện hay đấy…
Đinh Trường Sinh nói.
Sau khi tan tầm, Đinh Trường Sinh ngồi lên xe Đỗ Sơn Khôi.
– Đã làm xong rồi, xe của nàng, trong nhà, tôi đều gắn thiết bị nghe lén, nguồn pin có thể không gián đoạn liên lục trong ba ngày, hẳn là không thành vấn đề, chỉ cần có âm thanh thì liền ghi lại vào thẻ nhớ.
Đỗ Sơn Khôi nói.
– Ừ… bây giờ đưa tôi đến sở cảnh sát tỉnh, ta đi gặp Lưu Chấn đông, cũng có khả năng Lâm lâm sẽ nghĩ đến việc điện thoại cũng sẽ bị nghe lén, cho nên thiết bị nghe lén kia có bao nhiêu tác dụng cũng khó mà nói, trong nhà nàng dù sao vẫn còn có Internet, hiện tại cái gì cũng đều có thể thông qua Internet mà hoàn thành, cho nên, tôi phải tìm Lưu Chấn Đông nhờ người giúp đỡ theo dõi những tình huống nàng sử dụng Internet ở nhà.
Đinh Trường Sinh nói.
Đinh Trường Sinh vừa đến cổng, Lưu Chấn Đông sớm xuống nghênh đón hắn, hiện tại Lưu Chấn Đông phụ trách tổ chuyên án Chu Bội Quân bên sở cảnh sát, cho nên lại lần nữa cùng Đinh Trường Sinh phá án.
– Người mà cậu muốn, tôi tìm ra rồi, là cao thủ đứng đầu về máy tính của sở cảnh sát, cấp bậc hacker, việc giám thị Internet trong nhà của đối tượng cũng không thành vấn đề.
Lưu Chấn Đông nói.
Đinh Trường Sinh gật đầu, hỏi:
– Anh có quá khoác lác không đấy?
– Tuyệt đối không phải, tôi đã nhìn thấy gia hỏa kia biểu diễn, anh nhìn điện thoại của tôi đây, nếu hắn muốn nghe chúng ta nói chuyện, thì có thể thông qua kỹ thuật hacker, đem điện thoại của tôi biến thành một cái máy nghe trộm, tất cả đều thông qua kỹ thuật thao tác thực hiện.
Lưu Chấn Đông nói.
Đinh Trường Sinh sửng sốt, chính mình còn bảo Đỗ Sơn Khôi đi đến trong nhà Lâm Lâm gắn máy nghe lén, bây giờ nghe Lưu Chấn Đông nói như vậy, thật sự mình là lạc hậu.
– Đây chính là cao thủ máy tính tôi nói đến, Lý Gia Kiệt, tốt nghiệp thạc sĩ kỹ thuật điện tử thông tin, công tác tại sở cảnh sát, cũng là bảo bối của đơn vị.
Lưu Chấn Đông nói.
– Lý Gia Kiệt, vị này là Đinh chủ nhiệm tỉnh kỷ ủy…
Lưu Chấn Đông giới thiệu.
– Lý Gia Kiệt… ừ… tôi nhớ kỹ rồi, đi đến tỉnh kỷ ủy với tôi đi, chỗ đó chúng ta cũng đang cần cao thủ như anh đấy…
Đinh Trường Sinh vừa nói, vừa nhìn máy tính khắp phòng.
– Ai… Đinh cục, không kéo người như vậy được, đây là trắng trợn không kiêng nể gì a, nếu để cho An sở trưởng biết, khẳng định cùng cậu trở mặt…
Lưu Chấn Đông gấp gáp nói.
Đinh Trường Sinh cười cười, nói:
– Tôi biết, chỉ nói đùa thôi, Gia Kiệt… Lưu Chấn Đông nói kỹ thuật của cậu rất tốt, vậy cậu có thể biểu thị một chút về cách định vị điện thoại thử xem sao?
– Được rồi, vậy số điện thoại của ai đây?
Lý Gia Kiệt hỏi.
Đinh Trường Sinh báo số điện thoại Đỗ Sơn Khôi, liền nhìn thấy những ngón tay của Lý Gia Kiệt tại trên máy vi tính gõ một trận, sau đó một tấm bản đồ hiện lên hiện tại phía trên màn hình, có một điểm đỏ đang nháy, Lý Gia Kiệt không ngừng phóng lớn, phát hiện cuối cùng cái điểm đỏ đang ở dưới lầu…
– Thật bội phục…
Đinh Trường Sinh nói.
– Được rồi, giờ cậu hãy nghe Đinh chủ nhiệm an bài nhiệm vụ…
Lưu Chấn Đông nói.
– Cũng không có gì an bài, tôi chỉ có một yêu cầu, tôi cần biết trong nhà Lâm Lâm thông qua Internet phát sinh toàn bộ sự tình, chỉ đơn giản như vậy.
Đinh Trường Sinh nói.